14.
Cố Vân Cương từ trước đến nay vẫn là công t.ử thế gia như lan chi ngọc thụ. Chưa từng thấy hắn ra nông nỗi này.
Hắn đứng dưới hành lang, một thân áo tù dơ bẩn đen tối không nhìn rõ màu gốc, gầy gò đi nhiều, y phục trống rỗng treo lỏng lẻo trên người, tiều tụy chỉ còn da bọc xương. Khí phách sắc bén nơi mắt mày đã bị mài mòn, chỉ còn lại sự ảm đạm trầm lắng.
Hắn nhìn thấy ta, đôi mắt vô hồn chợt sáng lên một cái. Kinh ngạc, cuồng hỷ, hoài niệm, và cả nỗi đau đớn sâu sắc.
Thời tiết đầu Xuân vẫn còn lạnh lẽo, hơi thở phả ra cũng mang theo sương trắng. Truyện do nhà Trạm Én Đêm dịch và đăng duy nhất trên MonkeyD, nếu thấy ở nơi khác có nghĩa là bọn nó ăn cắp. Lão phu nhân thấy ta đột nhiên dừng bước, nhìn theo ánh mắt ta, giải thích: “Chu nương t.ử không cần bận tâm. Đó là phạm quan (quan phạm tội) bị lưu đày từ kinh thành đi đất Thục (Tứ Xuyên), đi ngang qua Cửu Hoa, vốn dĩ phải đến trạm dịch, nhưng hai ngày trước bị lũ quét trên núi cuốn trôi, không còn cách nào, đành phải tạm giam giữ ở nha môn canh chừng, hai ngày nữa sẽ đi.”
Bà từ ái cười: “Chúng ta vào trong đi, đừng để người không liên quan làm mất hứng. Mau nói cho ta nghe, gần đây lại có thêm mẫu hoa văn mới mẻ nào?”
Ta thu lại ánh mắt: “Lão phu nhân, xin mời đi trước!”
Lão phu nhân rất hoạt ngôn, trò chuyện suốt cả nửa ngày. Lúc ta bước ra, dưới hành lang đã không còn một bóng người.
Năm đó, ta cũng nghe ngóng đứt quãng tin tức ở kinh thành. Khương gia mưu phản, tội liên lụy cửu tộc, Cố Vân Cương năm xưa cố chấp muốn cưới Khương Mộ Vũ, rốt cuộc lại tự chuốc họa vào thân. Quan gia quở trách hắn cưới nữ nhi của phạm quan, không phân biệt phải trái, chuyển hình phạt từ biếm quan sang tịch thu gia sản và lưu đày.
Còn Khương gia, nam đinh bị c.h.é.m đầu, nữ quyến sung vào Giáo Phường Ty (nơi dành cho ca kỹ). Thật nực cười, Khương Mộ Vũ làm ầm ĩ đòi hòa ly để vào Giáo Phường Ty, cũng không chịu theo Cố Vân Cương lưu đày.
Ta nghĩ cũng phải thôi. Nàng ta không chịu được khổ, ở Giáo Phường Ty, nếu tìm được cơ hội lấy lòng vị quyền quý nào đó, còn có thể chuộc thân đổi tịch. Nếu theo đi lưu đày, ngàn sông vạn núi, toàn là khổ cực không kể xiết, c.h.ế.t dọc đường là chuyện thường tình.
Thế là nàng ta ngày ngày gây gổ, quấn lấy Cố Vân Cương đòi viết hưu thư.
Cố Vân Cương không chịu, cười lạnh: “Chẳng phải nàng đã nói, đợi ta năm năm, ngoài quân ra không gả cho ai sao?”
Đến nước này, cuối cùng hắn đã nhìn rõ nàng, những năm si tình chờ đợi đó, chẳng qua là chưa tìm được môn đăng hộ đối nào cao hơn hắn mà thôi. Hắn ở trong lòng Khương Mộ Vũ, từ đầu đến cuối đều là sự cân nhắc lợi ích.
Khương Mộ Vũ dường như đặc biệt thích tìm cái c.h.ế.t, đe dọa Cố Vân Cương viết thư hưu thê, giữa mùa Đông lạnh giá đi nhảy xuống sông hộ thành, tưởng rằng mặt băng có thể ngăn người, kết quả rơi xuống hố băng, hỏng cả thân thể.
Dù vậy, Cố Vân Cương vẫn không chịu viết hưu thư. Nàng ta đã kéo lê thân bệnh đi lưu đày, c.h.ế.t vì bệnh giữa đường.
15.
Xuân ấm nhưng lòng vẫn se lạnh, đêm đó ta rúc trong chăn ngủ một giấc thật ngon, không mộng mị đến sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sáng sớm hôm sau, Hỷ Thước đã sắp xếp hành lý xong xuôi, xe ngựa do cha và huynh phái đến cũng đã tới nơi.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, đi đến cửa thành, đột nhiên dừng lại, phu xe bên ngoài xin chỉ thị: “Tiểu thư, có người chặn xe, nói là người quen cũ của Người, muốn nói vài câu ạ.”
Lòng ta khẽ động, nhẹ nhàng vén rèm xe lên.
Là Cố Vân Cương.
Quả nhiên quan sai áp giải hắn chỉ dừng lại hai ngày, hôm nay phải tiếp tục lên đường.
Trời âm u, mưa phùn lất phất, thấm ướt áo tù của hắn thành những vệt nước.
Ta siết chặt ống tay áo, mặt không chút biến sắc: “Còn có việc gì?” Ta cho rằng, chúng ta không phải mối quan hệ có thể hàn huyên chuyện cũ.
Hỷ Thước như đối diện với đại địch, giang tay chắn trước ta, chống nạnh cảnh cáo: “Ngươi muốn làm gì? Còn muốn đến lừa gạt tiểu thư nhà ta sao? Hai người đã hòa ly, nàng ấy sẽ không theo ngươi đi đất Thục chịu khổ đâu!”
Nàng sợ ta nhảy vào hố lửa, quay đầu kéo tay áo ta: “Tiểu thư, Người chớ tin lời ngon tiếng ngọt của hắn!”
Trạm Én Đêm
Trên mặt Cố Vân Cương thoáng hiện vẻ khó xử bẽ bàng, môi mấp máy, hạ giọng: “Ta không muốn làm gì… chỉ là, muốn đích thân nói với nàng một lời xin lỗi.”
Hắn ngước mắt lên, ánh nhìn đau đớn: “Chuyện Khương Mộ Vũ… Nàng ta đã sảy t.h.a.i từ lâu, ngay cả chiếc xích đu cũng là tự nàng ta động tay chân, đều là trò hề do nàng ta tự biên tự diễn, là ta ngu muội, tin lời nàng ta, để nàng chịu oan ức.” Hắn nhìn ta, trong đáy mắt là nỗi hối hận cuộn trào.
Sự sám hối, đến quá muộn.
Nhưng ta sẽ chọn tha thứ, không phải vì hắn, mà vì chính ta, không cần thiết phải sống với lòng oán hận, chỉ thêm phiền não. Thế là, ta gật đầu, giọng nói bình thản không chút gợn sóng: “Ta biết rồi.”
Cố Vân Cương lặng thinh. Hắn nhìn ta, có lẽ muốn tìm kiếm trên mặt ta một chút quyến luyến, xót xa, hay tình cảm nào đó, nhưng hắn chẳng tìm thấy gì, trên mặt ta chỉ có sự bình yên nhẹ nhõm.
Hai ta nhìn nhau không nói nên lời.
Lúc này, phu xe đến thúc giục: “Tiểu thư, cần phải lên đường rồi, chậm trễ nữa sẽ không kịp chuyến thuyền. Lão gia và thiếu gia vẫn đang chờ ở kinh thành ạ.”
Ta mở mắt, lên tiếng nhàn nhạt: “Xin cáo biệt, bảo trọng.”