Trầm Bích Mộ Bất Quy

Chương 9:



Ngày trước hắn bệnh nặng sắp c.h.ế.t, ta không sợ hắn c.h.ế.t không sợ hắn tàn, không chút do dự gả cho hắn. Nhưng bây giờ, đường Thục gập ghềnh, núi cao đường xa, ta sẽ không còn đồng hành cùng hắn nữa.

Thân hình Cố Vân Cương chao đảo một chút, sắc m.á.u trên mặt từng chút một rút đi, lặng im nửa khắc, khản giọng: “… Bảo trọng.”

Quan sai mất kiên nhẫn đẩy hắn một cái: “Đi thôi, đừng lề mề nữa!”

Ta buông rèm xe xuống, không nhìn vẻ t.h.ả.m hại của hắn lúc này nữa.

...

Cố Vân Cương bị quan sai xô đẩy xoay người, đi được hai bước, không nhịn được ngoái đầu lại. Nhìn chiếc xe ngựa dần khuất xa, môi khẽ hé mở, muốn đuổi theo nói vài điều, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nói gì.

Hắn muốn nói với nàng, thực ra hắn thích nàng. Những lời này, Chu Trầm Bích của ngày xưa nhất định rất muốn nghe. Nhưng bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa. Trầm Bích của hắn, không có hắn, dường như sống tốt hơn, sinh động hơn, vui vẻ hơn.

Xe ngựa biến mất ở cuối con đường quan lộ, mưa khói mịt mờ. Sau này, cách trở Nam Bắc, mỗi người an phận nơi chân trời.

(Hết truyện)

Én giới thiệu một bộ nữ cường, cổ đại, vả mặt khác mà Én đã đăng trên MonkeyD nè:

TÊN TRUYỆN: Đinh Nguyên Ký

Tác giả: Nhan An

Khi hay tin phu quân đại hỷ mừng được nhi tử, ta đang trong tân phòng cùng phu quân đang chuẩn bị uống rượu giao bôi.

Nha hoàn hấp tấp xông vào, mặt mày không giấu được vẻ rạng rỡ: “Chủ quân đại hỷ! Xuân Thi đã sinh hạ một nhi t.ử cho ngài!”

Vừa dứt lời, cả phòng lặng phắc.

Ta thuận tay buông lỏng, chén rượu rơi xuống, b.ắ.n ra tung tóe một vũng nước.

Thẩm Kinh Hồng giận dữ xông vào phòng sinh. Ôm đứa trẻ lên, định ném xuống đất: “Tiện tỳ, ngươi chỉ là một kẻ thông phòng, sao dám chưa được chính thất Chủ mẫu cho phép đã mang thai, sinh con?!”

Bà mẫu (mẹ chồng) khóc lóc cầu xin ta: “Dù sao cũng là cốt nhục của phu quân con, đã sinh ra rồi thì cho nó một danh phận đi?”

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía ta. Dường như đang chờ ta mở lời, ban cho hài nhi một danh phận.

Ta thản nhiên cười: “Lão phu nhân nói đúng. Đứa bé sinh vào đúng ngày phụ thân đại hôn, lại là đích tôn của Thẩm gia. Theo ta thấy, chỉ có thân phận đích trưởng t.ử mới xứng với nó.”

1.

Ánh trăng vằng vặc, sao lấp lánh. Bên trong Thẩm phủ, đèn lồng và lụa đỏ rực rỡ.

Hôm nay vốn là ngày đại hỷ của ta và Chủ quân Thẩm gia, Thẩm Kinh Hồng. Nhưng lại bị một thị nữ đột nhiên xông vào hỷ phòng cắt ngang.

“Chủ quân đại hỷ! Xuân Thi cô nương đã sinh… sinh một tiểu thiếu gia!” Thị nữ vô cùng kích động. Dường như không nhận ra, lúc này trong hỷ phòng đang yên tĩnh một cách quỷ dị.

Thẩm Kinh Hồng theo bản năng liếc nhìn ta. Chén rượu trong tay ta khẽ buông.

Trạm Én Đêm

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chén được buộc bằng sợi chỉ đỏ lật úp. Một nửa rượu bị đổ hết ra ngoài, chén rượu xoay một vòng ở vị trí rất gần mặt đất.

“Hỗn xược! Một thị tỳ sinh con, sao dám gọi là thiếu gia?” Thẩm Kinh Hồng giận dữ gầm lên một tiếng.

Thị nữ giật mình quỳ sụp xuống, liên tục xin lỗi.

Hắn lại sai người rót rượu mới, đưa đến tay ta.

Ta không nhận, thần sắc nhàn nhạt: “Đêm tân hôn động phóng hoa chúc mà lại mừng quý tử, chàng không đi xem sao?”

Sắc mặt Thẩm Kinh Hồng trắng bệch, luống cuống giải thích vài câu. Khi đối diện với ánh mắt vô cùng bình tĩnh của ta, hắn khựng lại. Rồi cam đoan với ta: “Phu nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích!”

Chén rượu chưa kịp uống hết được đặt lại trên khay màu đỏ. Thẩm Kinh Hồng vội vàng đứng dậy rời đi. Mang theo cả một phòng hương tùng thanh thoát.

2.

“Dẫn đường đi!” Thần sắc ta lạnh lùng, liếc nhìn thị nữ vẫn đang quỳ.

Nàng ta đã dám vào ngày này xông vào hỷ phòng để “báo tin mừng”. Chắc chắn có người đứng sau xúi giục.

Có lẽ vở kịch hay hôm nay, thiếu ta sẽ không diễn được.

Ánh mắt thị nữ hơi ngạc nhiên, khi đối diện với ta, nàng ta vội vàng cúi đầu. Khẽ đáp một tiếng “Vâng”. Rồi quay lưng, cúi gập người, đi trước dẫn đường.

Đi một đoạn đường dài, mới đến một tiểu viện hẻo lánh.

Tiểu viện tuy hẻo lánh nhưng người lại không ít. Vừa vào viện đã nghe thấy Thẩm Kinh Hồng đang lớn tiếng cãi vã với ai đó.

Đi đến gần, ta thấy hắn đang giơ đứa trẻ lên cao, làm bộ muốn ném xuống đất. Xung quanh là vài vòng nha hoàn, ma ma, khổ sở cầu xin, sợ hắn đột nhiên buông tay, không kịp đỡ lấy đứa trẻ.

Ta đứng ở ngoài nhìn, không lên tiếng.

Nhưng không biết ai đó đã hét lên một câu: “Chủ mẫu đến rồi, Chủ mẫu cứu mạng!”

Tay Thẩm Kinh Hồng đang giơ đứa trẻ khẽ run lên. Hắn nhắm mắt lại, căm hận mắng mỏ: “Tiện tỳ, ngươi chỉ là một kẻ thông phòng, sao dám chưa được chính thất Chủ mẫu cho phép đã m.a.n.g t.h.a.i sinh con?! Hôm nay ta sẽ xử t.ử nghiệt chướng này, để chấn chỉnh gia phong!”

“Dừng tay! Ngươi dám động vào tôn t.ử (cháu trai) của ta, ta sẽ đ.â.m đầu vào tường mà c.h.ế.t!” Lão phu nhân tức đến run người, chắn trước mặt hắn: “Bây giờ phủ đã có chính thất Chủ mẫu rồi, chuyện này nên để chính thất Chủ mẫu quyết định.”

Người vừa nãy còn tức đến suýt ngất. Giống như một cơn gió chạy đến cửa. Kéo ta, nhanh chóng đứng trước mặt Thẩm Kinh Hồng: “Dù sao cũng là cốt nhục của phu quân con, đã sinh ra rồi thì cho nó một danh phận đi?” Trong lời nói, ẩn chứa sự uy hiếp.

Thẩm Kinh Hồng do dự một lúc, vẻ mặt lộ ra sự không đành lòng. Hắn đang chờ ta mở lời.

Ta lạnh lùng nhìn vở kịch này, nhàn nhạt mỉa mai: “Lão phu nhân nói đúng. Đứa bé sinh vào đúng ngày phụ thân đại hôn, lại là đích tôn của Thẩm gia. Theo ta thấy, chỉ có thân phận đích trưởng t.ử mới xứng với nó.”

Vừa nghe ba chữ “đích trưởng tử”, sắc mặt Thẩm Kinh Hồng trắng bệch. Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Còn thị nữ đang quỳ dưới chân Thẩm Kinh Hồng ra sức dập đầu về phía ta: “Tạ ơn Chủ mẫu! Sau này Xuân Thi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa…”

“Người đâu, dọn dẹp đồ cưới, hồi phủ!”