Trâm Cài Giai Nhân

Chương 1: 1



Giới thiệu:

 

Tân nhân nhập phủ, yêu cầu phụ thân ta hưu thê.  

 

Mẫu thân ta tuổi già sắc suy, phụ thân không chút do dự.  

 

Vậy nên, ta liền dẫn mẫu thân rời đi, làm nha hoàn chuyên chải tóc.  

 

Mẫu thân ta nói: "Con phải chịu khổ rồi."  

 

Ta đáp: "Không khổ, chúng ta tự sống cuộc đời mình.”

 

01

 

Ba ngày, ta quỳ ngoài cửa phòng cha.  

 

Ta cầu xin ông đừng vì phút mới mẻ nhất thời mà vứt bỏ mẹ.  

 

Năm đó, vì muốn cha đỗ đạt công danh, mẹ đã lặn lội khắp nơi làm trâm cài, từng mũi chải, từng sợi tóc để gom góp từng đồng bạc, tích cóp tiền lộ phí và học phí cho ông.  

 

Giờ đây, cha thi đỗ, có được chức quan cửu phẩm nhỏ, liền huênh hoang khắp huyện, lòng cũng bắt đầu không an phận nữa.  

 

Ông vừa ý tam tiểu thư nhà họ Lưu – một danh gia vọng tộc trong vùng. Gặp nàng trong hội chùa, nhất kiến chung tình, thế là mặt dày đến cầu hôn.  

 

Khi ấy, mẹ cản ông:  

"Lưu tam tiểu thư chỉ lớn hơn con gái ông một tuổi, sao ông có thể hủy hoại người ta như vậy?"  

 

Cha ta vung tay tát mẹ một bạt tai lật ngửa, trưng ra dáng vẻ quan gia:  

"Mụ đàn bà chanh chua, biết cái gì! Giờ ta làm quan, có kẻ nào không tam thê tứ thiếp? Đừng xen vào chuyện của ta!"  

 

Lưu lão gia vốn dĩ cũng thấy cha ta không đủ tư cách bưng mâm cao, nên đặt ra điều kiện:  

"Ta có thể gả con gái, nhưng con gái ta chỉ làm chính thê."  

 

Cha ta đứng ngoài cửa, thuật lại lời này.  

 

Lúc đó, mẹ đang chải tóc cho ta.  

 

Tiểu công tử nhà huyện thừa họ Lâm cùng ta quen biết từ nhỏ, mẹ định đưa ta đến nhà họ Lâm bàn chuyện hôn sự.  

 

Cha lại cất giọng:  

"Ta cho bà nửa rương tiền, bà ra ngoài sống đi. Tuy danh nghĩa là hưu thê, nhưng ta sẽ nuôi bà đến già, chẳng phải bà được lợi lắm sao?"  

 

Qua giọng điệu của ông, ta hình dung ra dáng vẻ ông lúc này—một tay ngậm điếu thuốc cũ, một tay gõ vào thân tẩu, vẻ mặt bực bội không yên.  

 

Mẹ vẫn cầm lược, động tác ngày càng chậm lại.  

 

Gương đồng mờ nhạt, ta không nhìn rõ khuôn mặt bà.  

 

"Mẹ…" Ta muốn quay lại nhìn bà, nhưng bị bà ấn xuống.  

 

"Tuệ nhi… Đừng động, chưa cài trâm xong."  

 

Giọng mẹ rất nhẹ, nhưng ta vẫn nghe được sự nghẹn ngào.  

 

Cha nghe thấy động tĩnh trong phòng, bèn quát lên:  

"Cái gì? Bà nói gì?"  

 

Người trong thôn đều bảo mẹ ta đanh đá.  

 

Năm đó, khi cha lên trăm dặm xa học hành, trong nhà chỉ còn lại bà và ta.  

 

Một nữ tử trẻ ôm đứa bé đỏ hỏn, trong nhà không có ai, thế nên luôn có kẻ đục nước béo cò muốn thừa cơ làm càn.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ ta để một cây kéo dưới gối, ngày ngày mài sắc.  

 

Rốt cuộc, có một đêm nọ, bà thực sự đã chọc mù mắt kẻ trèo tường vào nhà.  

 

Sáng sớm hôm sau, bà bế ta đến cửa nhà kẻ đó, chửi mắng không ngớt.  

 

"Tên cẩu vật mất hết nhân tính, đến cả mẹ góa con côi cũng không tha! Nhà ngươi cũng có cha có mẹ, vậy mà chẳng tích được chút đức nào!"  

 

Người dân vây xem ngày càng đông, mẹ ta bèn kéo một phiến đá lớn ra ngồi:  

"Hôm nay ngươi mà dám bước ra cửa, bà đây cắt nốt thứ dưới kia của ngươi!"  

 

Bà giơ cây kéo lên, trên đầu mũi nhọn vẫn còn dính một con mắt vấy máu.  

 

Khi ấy ta còn nhỏ, nhìn mẹ khí thế bức người như vậy, chẳng những không sợ mà còn thấy hả hê.  

 

Giữa cái nắng hè gay gắt, mẹ ôm ta từ sáng đến tối.  

 

Bà mang theo bánh khô và nước, tất cả đều nhường cho ta ăn.  

 

Có vị đại thẩm đến khuyên can:  

"Trẻ con da non thịt mềm, dễ bị cảm nắng lắm, hay là về nhà nghỉ đi."  

 

Mẹ cúi đầu hỏi ta:  

"Tuệ Tuệ, con có thấy nắng không?"  

 

Ta lắc đầu, dang hai tay, giơ lên che trên trán bà:  

"Con không nắng, mẹ cũng không nắng."  

 

Thế là, mẹ ôm ta, đứng canh trước cửa nhà kẻ gian suốt một ngày một đêm.  

 

Từ đó, không ai dám bắt nạt hai mẹ con ta nữa.  

 

Cứ thế, chúng ta kiên trì đến ngày cha trở về.  

 

Nhưng khi ông về, mẹ lại bắt đầu thở dài.  

 

 

Ngày ngày dậy sớm thức khuya làm trâm cài chưa từng khiến bà nhíu mày.  

 

Ấy thế mà, người bà mong đợi bao năm – trượng phu của bà – lại là kẻ khiến bà ngày càng lặng lẽ, ngày càng trầm mặc. 

 

02

 

Cuối cùng, cha ta cũng chịu nói chuyện với ta.  

 

Ông bước ngang qua, phất tay áo đầy chán ghét, quát mắng:  

 

"Nếu mẹ ngươi sinh được con trai, thì đâu đến nỗi rơi vào cảnh này!"  

 

Ta không nhịn được, siết chặt nắm đấm.  

 

Năm đó, khi mẹ mang thai, cha rời nhà suốt mấy năm trời, vừa nghe tin trong thư rằng mẹ sinh con gái, ông còn chẳng buồn quay về liếc mắt một lần.  

 

Đến khi trở lại, mẹ đã có tuổi, thân thể cũng đã bị vắt kiệt sức, không thể sinh con nối dõi nữa.  

 

Từ lúc đại phu chẩn đoán rằng mẹ không thể mang thai thêm, cha hẳn đã có tính toán riêng.  

 

Sớm muộn gì ông cũng sẽ nạp thiếp, một người, hai người, thậm chí ba người, cho đến khi sinh được con trai mới thôi.  

 

Tệ nhất, chính là tình cảnh hiện tại—thẳng tay bỏ vợ, cưới người khác.  

 

Thế nên, mẹ nói không sai, cha đúng là đang hủy hoại tam tiểu thư nhà họ Lưu.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com