Trâm Cài Giai Nhân

Chương 2



Ta chống đôi chân đã quỳ đến tê cứng, cố gắng ngẩng đầu nhìn ông.  

 

Tuy là cha ruột, nhưng ta lại thấy ông thật xa lạ.  

 

Từ khi ta sinh ra đến lúc hiểu chuyện, thậm chí còn chẳng nhớ nổi dáng vẻ của ông.  

 

Sau khi ông về nhà, làm quan, vinh hiển hồi hương, ta cũng chưa từng lấy đó làm tự hào.  

 

Trái lại, từ khi chuyển từ tiểu viện sang đại trạch, ta lại càng có cảm giác sống nhờ dưới mái hiên người khác.  

 

Bởi vì từ ăn mặc đến vật dụng hàng ngày của ta và mẹ, không còn do chính tay chúng ta kiếm ra nữa, mà hoàn toàn phụ thuộc vào bổng lộc của cha.  

 

Thế nên, bất kể ông nói gì, chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo.  

 

Và bây giờ, dù biết ta đã đến tuổi lấy chồng, rõ ràng con cháu nhà quan lại trong huyện đều xem trọng gia thế và cha mẹ nhà gái, nhưng ông vẫn nhất quyết đuổi mẹ ta ra khỏi nhà.  

 

Vậy nên, ông không những vong ân bội nghĩa với mẹ, mà ngay cả tình cha con với ta cũng chẳng màng.  

 

Ta đã nghĩ thông suốt, chẳng còn dáng vẻ cầu xin đáng thương nữa.  

 

Dù có quỳ rách đầu gối, cũng không đổi lấy được sự nhượng bộ của ông.  

 

Ta chỉ hỏi duy nhất một câu:  

 

"Cha, người thật sự muốn bỏ mẹ, cưới tam tiểu thư nhà họ Lưu làm chính thê, đúng không?"  

 

Chát!  

 

Một bạt tai giáng thẳng xuống đầu ta, cha nghiến răng nói:  

 

"Ngươi còn dám cãi lời, ta sẽ đuổi luôn cả ngươi! Để xem ngươi ra ngoài làm nô hay làm kỹ nữ mà sống!"  

 

Hừ, làm nô làm kỹ nữ, để xem ta sống ra sao sao?  

 

Ông vốn đã vào phòng, nhưng dường như vẫn chưa hả giận, lại bước ra, đá mạnh vào đầu gối vốn đã tê cứng của ta.  

 

"Chờ tiểu thư Lưu gia vào cửa, ngươi phải hầu hạ cho tốt.  

 

Nếu dám giống mẹ ngươi, mở miệng nói nửa lời xằng bậy trước mặt nàng ta, ta sẽ bán ngươi đi!"  

 

"Rầm!"  

 

Cánh cửa đóng sập lại.  

 

Mẹ từ bên ngoài mua thức ăn trở về, có lẽ đã nghe thấy câu cuối cùng, vừa khóc vừa chạy đến đỡ ta dậy, vừa hướng vào trong hét lớn:  

 

"Ông đuổi tôi đi, tôi đi thì thôi! Nhưng Tuệ nhi là con ruột của ông, ông không thể hồ đồ mà hại nó!"  

 

Không ngờ cha lại đáp một câu:  

 

"Trước khi ta đi, bà đã sinh con rồi, ai biết có phải m.á.u mủ của ta hay không?"  

 

"Ông—!"  

 

Mẹ ta lập tức ngất lịm.  

 

Ta dìu mẹ vào phòng nằm xuống, nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, lòng như lửa đốt, chẳng kịp lấy ô đã chạy ra ngoài tìm đại phu.  

 

Đó là con đường tối tăm nhất mà ta từng đi, mưa xối xả dập tắt hoàn toàn khát khao về một gia đình trọn vẹn trong lòng ta.  

 

Ta đập cửa y quán, nhưng đại phu thấy ta không có xe ngựa đưa đón, bèn bảo mưa lớn quá, hòm thuốc của ông ta sẽ bị ướt, không thể đi được.  

 

Ta khuỵu xuống đất, khóc lóc níu chặt khung cửa y quán, nước mắt nước mũi tèm lem, đến một câu trọn vẹn cũng chẳng thốt ra nổi.  

 

Đang giằng co thì một tia sét lóe lên, một giọng nói quen thuộc từ đằng xa truyền đến:  

 

"Có phải Nguyên Thanh Tuệ không?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy tam công tử nhà huyện thừa họ Lâm đang ngồi trên xe ngựa, nghiêng người nhìn về phía ta.  

 

"Là… là ta! Lâm Tam Lang, chờ ta với!"  

 

Ta vội kéo tay áo đại phu:  

 

"Có xe rồi! Có xe rồi…!"  

 

Toàn thân lấm lem bùn đất, ta chui vào xe ngựa, không dám nhìn Lâm Hoài Tín—người nhã nhặn nho nhã, phong thái đĩnh đạc ấy.  

 

Hắn hỏi ta:  

 

"Thanh Tuệ, nàng vẫn ổn chứ?"  

 

Ta nghiến răng nén nước mắt, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay:  

 

"Ta không sao…"  

 

Hắn nhìn thấu sự bối rối của ta, bèn dặn phu xe:  

 

"Đi nhanh lên, chắc hẳn nhà nàng có chuyện gấp."  

 

Lẽ ra, vào những ngày này, ta nên chải chuốt tươm tất, xinh đẹp rạng rỡ đến gặp hắn để bàn chuyện hôn sự.  

 

Nhưng nào ngờ, ngay tại thời khắc chỉ còn cách một bước cuối cùng, hắn lại nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của ta.  

 

Mà những ngày chật vật thế này, chỉ vừa mới bắt đầu—vì người cha ruột thân yêu nhất của ta. 

 

03

 

Đêm ấy ta chăm sóc mẹ, còn Lâm Hoài Tín vẫn luôn ở bên giúp đỡ.  

 

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn dịu dàng, ấm áp như vậy.  

 

Mãi đến nửa đêm, mẹ ta mới tỉnh lại trong chốc lát.  

 

Nhìn thấy Lâm Hoài Tín đứng phía sau ta, nước mắt bà lập tức dâng tràn, ánh mắt tràn đầy áy náy.  

 

Giọng mẹ ta khàn đặc, đôi mày nhíu chặt:  

 

"Tuệ Tuệ, mẹ liên lụy con rồi..."  

 

Chỉ một câu thôi cũng đủ khiến hốc mắt vốn đã khô cạn của ta lại trở nên ươn ướt.  

 

Ta quỳ xuống bên giường, ôm chặt lấy đôi vai bà, nghẹn ngào lắc đầu:  

 

"Không được nói như vậy, mẹ không được nói như vậy..."  

 

Lâm Hoài Tín dường như đã nghe thấy một số lời đồn đại, hắn bước đến, cũng quỳ xuống cạnh ta.  

 

"Nguyên Phu nhân, Thanh Tuệ, hai người đừng lo lắng."  

 

Hắn lấy từ bên hông ra chiếc túi thơm mà ta đã tặng, chìa ra trước mặt mẹ, mỉm cười dịu dàng:  

 

"Cô nương mà ta thầm mến từ thuở nhỏ, ta sao có thể dễ dàng buông tay?"  

 

Nghe vậy, đôi mày mẹ ta mới giãn ra, chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.  

 

Trong đêm mưa tối tăm nhất trước bình minh, ta đưa Lâm Hoài Tín ra khỏi phủ.  

 

Hắn nghiêng ô về phía ta, để hơn nửa thân mình bị mưa xối ướt.  

 

Hắn cười nói với ta:  

 

"Cơn mưa này đến thật đúng lúc, mấy thửa ruộng lúa mì trên trang trại nhà ta coi như được cứu rồi."  

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com