Thực ra Nghiêm Sầm gọi Nghiêm Nhận qua hậu viện một chuyến nhằm kiểm tra sự tiến bộ võ học 3 năm nay của cậu.
Sau khi hỏi vài câu về sách luận võ học, phát hiện tuy gương mặt Nghiêm Nhận có vẻ rất ngông nghênh cao ngạo nhưng miệng vẫn trả lời được hết thì Nghiêm Sầm cười hừ một tiếng, gọi người làm lấy trường thương ra, chuẩn bị thử thuật dùng thương của Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận hỏi: "Phụ thân đánh với ta à?"
Nghiêm Sầm đáp: "Chứ sao."
Nghiêm Nhận bảo: "Vậy để ta tiết chế, dùng sức nhẹ thôi."
Nghiêm Sầm ngớ ra, xong bật cười ha hả: "Nhóc con, khuyên con đừng tự tin quá, người Đột Quyết cường tráng mà bền bỉ, thương của ta nặng hơn cái thanh này bao nhiêu không biết nữa đây, con cứ dốc mười hai phần lực ra đi thì hơn!"
Nghiêm Nhận nhướng mày: "Vậy người cứ chờ xem."
Thế là cậu ngoái đầu, bảo Tông Vân gọi cả Lục Bình từ thư phòng sang đây.
Chờ một lúc lâu, mãi rồi Lục Bình cũng đến được hậu viện song ánh mắt có vẻ rời rạc đờ đẫn, nét mặt hình như vẫn bình thường mà bước chân cứ lửng lơ thế nào.
Nghiêm Nhận bước lại gần giơ tay vẫy vẫy trước mắt cậu, hỏi: "Sao thế này, đọc sách ngơ luôn rồi hả?"
Ánh nhìn của Lục Bình tập trung trở lại, cậu hỏi: "Có việc gì thế?"
Nghiêm Nhận hạ thấp giọng đáp: "Ta đánh nhau với ông già, cho ngươi sang dự cho vui, xem xem ta chiến đỉnh thế nào."
Giờ Lục Bình mới trông thấy rõ khung cảnh phía trước, hạ nhân đang thử thương, mọi người Đường Nhược Sơ, Tông Vân, quản gia Triệu đều có mặt, Đường Nhược Sơ còn cười gọi cậu sang ngồi ăn quýt chung.
Lục Bình ngồi xuống bên cạnh Đường Nhược Sơ, nhận lấy quýt từ tay bác gái, Nghiêm Nhận và Nghiêm Sầm đằng trước ai nấy đều đang bắt đầu khởi động chuẩn bị, song ánh mắt cậu cứ vô thức quanh quẩn liếc về phía thư phòng.
Cuối cùng cậu đã hiểu vì sao trông nét chữ của Nghiêm Nhận lại quen thế rồi.
Chấn động mất một hồi xong cậu vẫn không tin, chạy sang kệ sách lục lọi. Giữa đống sách mênh mông như biển rộng cũng có các sách Đạo gia dạng "Kinh Nam Hoa" vùi lấp trong đó, nhìn thoáng qua thì chìm nghỉm, nhưng nếu rút ra xem kĩ sẽ thấy dấu vết lật giở từng đọc rất rõ, thỉnh thoảng còn đánh dấu nhấn mạnh những câu được cho là đáng chú ý.
Lục Bình từng nghĩ Viễn Sơn có thể là bất kì một ai, chỉ chưa bao giờ đoán ấy lại là Nghiêm Nhận.
Chàng Viễn Sơn trong lòng cậu khác xa Nghiêm Nhận tới hàng trăm hàng vạn dặm, đó là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Song giờ cả hai đã chồng khớp làm một.
Lục Bình rối bời tìm tòi mò mẫm từng bức thư qua lại với Nghiêm Nhận ngày trước trong lòng, lật giở tái hồi, muốn sắp xếp lại toàn bộ từ những dòng chữ đầu tiên ấy, song tình cảnh xung quanh đang không cho phép cậu làm điều đó.
Đường Nhược Sơ cười bảo với Lục Bình: "Tướng quân còn chưa dốc hết sức đâu nhé, mà Tử Khanh đã sắp thua đến nơi rồi."
Lục Bình nhìn sang kĩ hơn, hóa ra trong lúc thẩn thơ mình đã bỏ lỡ mất cảnh giao đấu đặc sắc nhất, lúc này Nghiêm Sầm vung thương một nhát chắn luôn ngang người Nghiêm Nhận đang nằm dưới mặt đất, hoàn toàn không cho Nghiêm Nhận cơ hội ngóc dậy phản kích.
Nghiêm Sầm cười ha hả thật to, nói: "Được đấy, có tiến bộ."
Nghiêm Nhận thua nhưng cũng không nản, trái lại còn trưng thái độ chột dạ để xin thỉnh giáo Nghiêm Sầm về chiêu thức lúc nãy. Hai cha con bắt đầu giao lưu, thử thêm vài đòn nho nhỏ, ánh mặt trời ngả dần về tây.
Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, đám đông ở hậu viện đã giải tán quá nửa, bỗng dưng Lục Bình phát hiện có ngón tay ấm nóng đang khẽ miết lấy vành tai mình.
Cậu giật thót nhảy dựng, tay Nghiêm Nhận thả tai cậu ra, người thì cười nói: "Làm sao thế? Nãy giờ đầu óc cứ để đi đâu."
Lục Bình đứng dậy, chớp mắt mấy cái: "Đâu có, đấy là tại... chưa dứt được khỏi trận đấu của ngươi với tướng quân Nghiêm thôi."
Nghiêm Nhận nói: "Thế ngươi thấy hiệp thứ hai ta đánh thế nào?"
"..." Nhất thời Lục Bình chả nhớ được gì.
"Đùa ngươi thôi, biết ngay là ngươi không xem hẳn hoi mà." Nghiêm Nhận cười cười, chọc ngón trỏ vào vai cậu, "Đi, để đưa ngươi về cung."
Lục Bình dẫn theo Đạt Sinh cất bước đi sau Nghiêm Nhận, vòng qua hành lang ở sân sau ra tới sảnh trước.
Dường như bóng lưng Nghiêm Nhận còn cao lớn hơn hồi xưa, tuy thua trận đấu thương với Nghiêm Sầm song Nghiêm Nhận vẫn toát ra khí thế thiếu niên tự tin hào sảng, kết hợp trung hòa cả dũng mãnh lẫn thân thiện. Lục Bình tò tò bám sát đằng sau, thoáng ngẩng đầu trông theo phần gáy cậu ta, một hình ảnh khác hiện lên trong đầu.
Nghiêm Nhận khẽ khàng giở lời bình sách cậu ghi ra, đọc xong thì bật cười ha hả, sau đó nhấc bút viết tiếp một câu lên giấy – nếu ý trung nhân chưa tới, vậy độc lập một mình, tựa ưng sải cánh, há chẳng vui sao?
Hoặc Nghiêm Nhận cau mày nghiêm túc ghi chép nhắc nhở – chớ có vắt sức cạn lực, quá đà không thỏa, buộc phải chú ý an toàn.
Ra tới tiền viện là thấy nhộn nhịp hẳn, đi ngang qua đâu cũng gặp người làm vội vàng dừng công việc trong tay, rối rít chào hỏi "Cửu điện hạ" các kiểu. Lục Bình thì cứ như chẳng nghe thấy gì, tính toán khoảng cách theo trí nhớ, cuối cùng cũng gom góp dũng khí níu lấy tay áo Nghiêm Nhận.
Thân hình Nghiêm Nhận khựng lại, cậu ta ngoái đầu trông tay Lục Bình, hỏi: "Sao thế?"
Lục Bình ngập ngừng: "Ngươi... ngươi dạy ta cách dùng thương được không?"
Nghiêm Nhận ngẩn người, rồi cười đáp: "Muốn học dùng thương á? Đơn giản, chỉ cần tập được xong kĩ năng cơ bản là bắt đầu luyện thương được, dạng như đứng tấn, vác nặng các thứ ấy, phải xây dựng nền tảng trước thì ngươi mới cầm nổi cây thương đấy cơ."
Nghe vậy mặt mũi Lục Bình có vẻ khó xử, nhắc cậu mới nhớ ra hình như mình cầm thương còn chẳng chắc.
Nghiêm Nhận bèn dịu giọng bớt: "Thôi học cái khác đi, gì ta cũng dạy được cho ngươi."
Lục Bình hỏi: "Thế ngươi thấy có vũ khí nào hợp với ta không?"
Song Nghiêm Nhận hỏi ngược lại: "Sao tự dưng lại muốn học võ công?"
Lục Bình ấp úng giây lát, đáp: "Thì... nghĩ là sau này nhỡ gặp phải chuyện gì, ít nhất cũng đủ sức phòng thân."
"Vậy ta biết ngươi nên học gì rồi." Dứt lời Nghiêm Nhận kéo lấy cổ tay Lục Bình, quay người đi theo đường cũ về lại hậu viện.
Lục Bình đang quá ngợp trong lòng, cứ để mặc cho Nghiêm Nhận kéo, dẫn đến chỗ cậu ta muốn đến.
Nhà họ Nghiêm có một phòng kho dành riêng để cất vũ khí, bên trong bụi bặm nên Nghiêm Nhận không cho Lục Bình vào, cậu ta vào một mình rồi lát sau trở ra, cầm theo một con dao nhỏ trong tay.
Lục Bình ngó thử: "Dao gọt hoa quả?"
"...Đây là dao găm." Nghiêm Nhận nói, "Dạng như ngươi thì học dao găm cận chiến là hợp nhất rồi đấy, sao hả?"
Lục Bình cầm lấy con dao nhỏ, rón rén rút ra khỏi vỏ rồi mỉm cười với Nghiêm Nhận: "Ngươi bảo học dao găm thế học dao găm, ta tin ngươi."
Nghiêm Nhận tìm một góc thích hợp để tập dao găm, ấy chính là khoảnh sân ở phòng ngủ của cậu ta, còn nhỏ hơn cả hậu viện phủ Nghiêm song vắng vẻ yên tĩnh, vừa vặn cho hai người không gian riêng tư.
Đạt Sinh vẫn đang ngồi khoanh tay ngủ gật trên bậc thềm. Ánh nắng chiều làm người ta uể oải mà Lục Bình lại phấn chấn cực kì, cậu nín thở chú ý lắng nghe Nghiêm Nhận giảng giải.
"Bước đầu tiên là học cách rút dao khỏi vỏ. Khi đối phương có ý đồ làm hại ngươi và ngươi phản kích, hoặc chờ đối phương mất cảnh giác với ngươi rồi ngươi tấn công bất ngờ, thì quan trọng nhất đều là tốc độ. Rút dao chậm sẽ có khả năng bị phát hiện rồi ngăn chặn mất luôn." Nghiêm Nhận nói, "Giấu dao vào tay áo bên trái trước, tay phải mò tới cán dao, rút thẳng ra thật nhanh bằng tay thuận..."
Nghiêm Nhận đích thân làm mẫu, nghiêm túc hướng dẫn cho Lục Bình từng bước một cực kì tỉ mỉ những lưu ý và tiểu tiết quan trọng khi rút dao, sau đó yêu cầu Lục Bình thử tự thực hiện động tác này.
"Chậm mất rồi, nhanh hơn nữa."
Lục Bình tra dao vào vỏ, rồi rút ra lần nữa theo lời cậu ta.
"Chậm rồi."
Lục Bình bình tĩnh lại, làm tiếp một lần.
"Vẫn chậm, làm lại."
Lục Bình cắn răng, tiếp tục thử lại.
Cứ tăng tốc nhanh hơn rồi nhanh nữa, lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi mà Nghiêm Nhận chưa hề cho cậu dừng lại. Riêng mỗi khâu rút dao thôi đã đủ hành hạ Lục Bình rã rời choáng váng, cậu quệt bớt mồ hôi trên trán, tới gần Nghiêm Nhận bảo: "Hay nghỉ một lát đã được không?"
Nghiêm Nhận đáp: "Được."
Tông Vân đang đun trà trong đình nghỉ cách đó không xa, không nhịn được bật thốt lên: "Thế đã nghỉ rồi ạ? Chủ tử, hồi trước ngài dạy ta đâu có như này đâu."
"Ai lại đi so cửu điện hạ với hạng da thô thịt dày như ngươi được." Nghiêm Nhận nói vọng ra phía Tông Vân, rồi xoay người định bảo gì với Lục Bình.
Cậu ta vừa chớm quay lại thì Lục Bình bất thình lình giơ tay phải lên, lưỡi dao găm sắc bén trong tay vung thẳng từ áo ra quét một nhát dài và nhanh vun vút tiếng gió, chỉ cách gương mặt Nghiêm Nhận có vài tấc.
Nghiêm Nhận lui về sau vài bước theo phản xạ.
Lục Bình thở hồng hộc, ánh mắt toát lên nụ cười đắc ý vì kế hoạch thành công: "Thế nào?"
Nghiêm Nhận vô thức nhếch khóe môi cười theo, vỗ tay: "Cửu điện hạ đúng là không thể lường trước ha. Tốt lắm, phải tấn công bất ngờ thế đấy, khiến đối phương không kịp trở tay." Cậu ta nói tiếp, "Bước vừa nãy gọi là chém hất, sao chưa cần thầy dạy ngươi đã mở mang luôn rồi?"
Mắt Lục Bình sáng bừng: "Thật hả? Đấy là thức thứ mấy?"
Nghiêm Nhận đáp: "Thức thứ tư."
Cậu ta vòng hờ tay sang dẫn Lục Bình đi vào đình nghỉ, Tông Vân đã pha trà xong, Đạt Sinh bưng bát trà nóng mang ra cho Lục Bình, Lục Bình nhận lấy, hỏi: "Thế ta học cái này trước được không?"
"Được chứ." Nghiêm Nhận nhướng mày, nghiêng người vào gần cậu, "Gọi sư phụ trước đi."
Đã uống trà đâu mà chưa gì mặt Lục Bình nóng bừng cả lên mất rồi, cậu đành vùi mặt vào bát, húp ừng ực cho đỡ cơn hầm hập.
Nghiêm Nhận cũng nhận trà từ tay Tông Vân nhấp một ngụm, trông thấy gương mặt Lục Bình thì bật cười: "Sao đã đỏ mặt rồi? Gọi sư phụ thôi mà, có bắt ngươi gọi Nhận lang đâu."
Nghe vậy Lục Bình nhớ ngay đến cái câu thơ "Ngậm rượu ngâm nga gọi Nhận lang" của cậu ta, càng không thể nào đỡ nổi nữa, cậu khó nhọc bảo: "Đừng nhắc nữa được không..."
"Được rồi không nhắc nữa, ta hứa với ngươi là được chứ gì." Nghiêm Nhận bật cười ha hả, biết rõ là mình đùa hơi quá đà, thế là quay sang giục Lục Bình ra sân tập luyện tiếp.
Luyện tập suốt đến tận hoàng hôn xong Lục Bình mới nghỉ, cất dao găm vào tay áo, ngồi lên xe ngựa về cung.
Nãy ở phủ nhà họ Nghiêm, trước khi rời thư phòng Lục Bình đã lén gấp một bức thiếp chữ nho nhỏ lại giấu vào tay áo. Trong thư phòng nhiều tranh chữ thế, thiếu mất một bức Nghiêm Nhận sẽ không phát hiện ra đâu.
Dù đã biết Nghiêm Nhận chính là Viễn Sơn, Lục Bình vẫn thắp nến đối chiếu thật kĩ chữ viết trong thư và trên thiếp suốt cả buổi trời.
Đúng là nét chữ của cùng một người.
Đầu óc Lục Bình trống rỗng.
Cậu ngồi bất động thế tới tận giờ hợi, Thu Thủy sang giục cậu đi ngủ đi cậu mới dần dà tỉnh hồn, cúi đầu trông hai tờ giấy trên mặt bàn.
Trong lòng cứ rỗng tuếch như thể khuyết mất đâu đó, rồi lại căng phồng lên tựa thứ gì đang đổ vào đầy ắp.
"Viễn Sơn..." Cậu lẩm nhẩm.
Rồi cậu lại thở dài đầy nặng nề, ủ ê vùi mặt vào tay áo, nỉ non thấp thoáng:
"Nghiêm Nhận... Cậu ta có biết là mình không?"
Nghĩ thử, chắc hẳn cũng chẳng biết được đâu.
(*giờ hợi: 21 – 23 giờ)