Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 30: Bọn ta năm xưa



Hôm sau, Nghiêm Nhận lại gọi Lục Bình sang phủ Nghiêm học dùng dao găm tiếp.

Lục Bình còn chưa phục hồi hoàn toàn khỏi cơn sốc hôm qua mà đã phải gặp mặt Nghiêm Nhận lần nữa. Bài học hôm nay là bước chân thuận đâm thẳng, Lục Bình vừa học, vừa băn khoăn trong bụng xem có nên nói cho Nghiêm Nhận mình là Lưu An không, nghĩ ngợi suốt buổi xong cuối cùng vẫn thôi.

Thực sự chẳng biết phải mở lời kiểu gì nữa.

Nghiêm Nhận còn bảo Lục Bình là từ giờ trở đi cố gắng hàng ngày ra cung sang phủ Nghiêm học thuật dao găm, nếu không ra ngoài được thì để cậu ta vào cung cho. Nhưng học dao găm ở viện Thương Địch thì bất tiện quá, hơn nữa đây là Lục Bình nhờ Nghiêm Nhận, Lục Bình thấy bắt người ta chạy đi chạy lại vậy mình cũng ngại thay, thế là ngày nào cậu cũng tự mình ghé thăm nhà họ Nghiêm.

Đang giữa tháng Giêng, từng ngày một của cả hai cứ trôi qua ở khoảnh sân nhỏ nhà họ Nghiêm như thế, lần lượt từ tấn công chính diện cho đến phản kích, từ đâm nghiêng sang tới chém phẳng, dần dà Lục Bình đã học được toàn bộ thuật dùng dao găm hoàn chỉnh.

Nhưng cậu vẫn chưa thể bộc bạch được những lời muốn nói trong lòng mình.

Không có cơ hội thích hợp, mà thật sự cũng chẳng biết phải mở lời ra sao.

"Giai đoạn vừa rồi làm phiền thế tử suốt, đúng là ngại quá đi mất! Chờ lúc thế tử rời kinh, chắc chắn ta sẽ chuẩn bị một phần quà đặc biệt mang tới tặng." Lục Bình nắm dao găm, cảm kích nói với Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận bật cười khẽ, bảo: "Thế ngươi không được quên ta đâu nhé, ta là người dạy ngươi cưỡi ngựa dùng dao găm đấy."

Cưỡi ngựa hay dao găm, bất luận môn nào cũng phải gọi là cực kì thực tế, dao găm vẫn cần luyện tập thêm cho thành thạo nhưng cưỡi ngựa thì cậu đã điêu luyện tự nhiên lắm rồi.

Nghĩ đến đây, Lục Bình hỏi: "Đã xác định ngày lên đường chưa?"

Nghiêm Nhận trả lời: "Xem thời tiết thế nào, nếu ấm lên thì là mùng 9 tháng 2, nếu còn lạnh thì chờ cuối tháng 2."

Vậy có nghĩa nếu thời tiết ấm áp, thì thời gian Nghiêm Nhận ở lại thành Khải An chẳng còn được mấy hôm nữa ư? Lục Bình cúi đầu, gắng tưởng tượng xem thành Khải An không có Nghiêm Nhận sẽ như thế nào đây.

Cậu dứt khoát cắt ngang dòng suy tư, ngẩng lên bảo: "Ta biết cưỡi ngựa rồi, hay để cưỡi thử cho ngươi xem nhé?"

Nghiêm Nhận đáp: "Được thôi."

Thế là Tông Vân lui ra đi chuẩn bị ngựa.

Lục Bình hỏi: "Mình đi đâu cưỡi ngựa giờ? Vẫn núi Long Thủ hả?"

"Không đâu." Nghiêm Nhận cười nói, "Sắp sửa phải rời Khải An rồi, tự dưng rất muốn đến một chỗ cũ, cũng hợp cưỡi ngựa nữa. Ta dẫn ngươi đi."

Lục Bình không hỏi đấy là nơi nào, mặc Nghiêm Nhận dắt ngựa cho cậu. Cả hai xuất phát từ nhà họ Nghiêm đi về phía tây bắc, mãi đến tận dưới chân núi.

"Đây là núi Lê à?"

Dựa theo phương hướng và vị trí thì Lục Bình gần như chắc chắn khu vực này là núi Lê, tuy cậu không thuộc đường dưới chân núi nhưng trên núi Lê có rừng vườn của hoàng gia, ấy là nơi cậu đã sinh sống suốt 8 năm kể từ khi chào đời.

Nghiêm Nhận nói: "Trên núi có khoảnh vườn, cơ mà mình không vào đó. Ở cạnh vườn có bãi cỏ để trống, ta nhớ là đi đường này, theo sát đấy nhé!"

Nói xong, Nghiêm Nhận giục ngựa phi như bay lên núi.

Lục Bình nỗ lực bám sát phía sau, thực ra cậu cũng không hề muốn vào vườn Lê Sơn, cuộc sống nghèo khổ trước năm 8 tuổi thực sự chẳng đáng hồi tưởng nhớ lại tí nào.



Cuối cùng đã tới điểm đến của Nghiêm Nhận.

Ấy là một bãi cỏ hoang rất rộng, đang vào cuối đông, dõi mắt trông khắp nơi chỉ thấy bùn đất lồ lộ dưới chân, lác đác mảng cỏ úa vàng ngột ngạt tựa hổ phách. Nếu thử tưởng tượng, chắc hẳn chỉ hai tháng trước thôi đây vẫn còn là những bụi cỏ cao vút quá nửa bắp chân, tiếc rằng nay chúng đã khô héo từ lâu, nhường chỗ cho sự sống sắp sửa đâm chồi lần nữa.

Nghiêm Nhận trở mình xuống ngựa, bảo: "Tầm mùa hè ấy là cỏ ở đây mọc um tùm lắm, đè rạp chúng nó xuống rồi nằm lên thì thoải mái cực."

Lục Bình trông cảnh úa tàn tràn lan trước mắt, nuối tiếc nói: "Khổ cái là giờ chẳng nằm được nữa rồi."

Nghiêm Nhận "Chẹp" một tiếng, cởi áo choàng đang khoác trên người ra: "Có cái này còn gì? Ngươi cũng cởi áo choàng của ngươi ra đi, bẩn xong ta đền ngươi cái mới!"

Lục Bình bắt đầu do dự, thấy Nghiêm Nhận đã nhanh chóng trải áo choàng ra một khoảnh đất sạch, tiện thể nằm lên luôn, cậu ngần ngừ giây lát rồi cũng quyết định tháo dây buộc, trải áo choàng của mình ở bên cạnh.

"Cách xa thế làm gì? Lại gần đây tí." Nghiêm Nhận nói.

Lục Bình đành kéo áo choàng vào gần thêm một tấc, bắt chước Nghiêm Nhận nằm xuống, lấy đất làm chiếu trời làm chăn, sau lưng có bãi cỏ và áo choàng tạm gọi là thoải mái, trước mắt là màn trời cao rộng.

Lục Bình nghiêng đầu sang thấy Nghiêm Nhận nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, có vẻ đang tận hưởng gió mát. Lục Bình không kìm được phải hỏi: "Sao ngươi lại muốn đến đây?"

Nghiêm Nhận vẫn nhắm mắt chưa mở ra: "Hồi trước mỗi lần tâm trạng ủ ê là ta sẽ rủ Phó Dật với Hà Tân Bách đi cưỡi ngựa, choảng nhau hoặc nhậu nhẹt. Nhưng có khi làm mấy cái chuyện đó xong tâm tình còn tệ hơn, thì sẽ lên núi Lê một mình, đến đây là không ai khác biết hết."

Hành động được thế khiến người ta hâm mộ ghê. Lục Bình nghĩ.

Nghiêm Nhận nói tiếp: "Ngày bé ta tình cờ phát hiện ra bãi cỏ này đấy, về sau mới nhận ra chỗ này chẳng ai quản lý, cũng chẳng ai buồn ngó ngàng ghé thăm, thế lại hay quá, từ đó trở đi nơi này thành địa bàn của ta."

Không hiểu sao, có cảm giác thân thuộc lạ kì bỗng nảy sinh trong lòng Lục Bình. Cậu bảo: "Ngày bé là tầm bằng nào?"

Nghiêm Nhận duỗi người dài ngoằng: "Chắc khoảng... 8 9 tuổi thì phải?"

Lục Bình cũng nhắm mắt theo, không nói gì, bắt đầu tỉ mỉ dè dặt ghép những mảnh kí ức lắt nhắt còn sót lại trước tuổi lên 8 của mình vào với nhau.

"Từ đó trở đi, hễ có chuyện gì không vui là ta lại đến đây cho tĩnh tâm. Ngươi biết không? Muốn nhổ cỏ ở đây mất công lắm đấy, không dễ gì đâu, nhưng cứ dùng sức là sẽ lôi được toàn bộ cả thân lẫn rễ ra, nghe cái âm thanh thấy vui vẻ thư thích lắm luôn. Ngươi không tin à? Chờ sang hè ngươi cứ ghé làm thử mà xem."

"Từ hồi ấy đến giờ, cũng 8 9 năm rồi nhỉ? Ta toàn đi một mình thôi, không ai biết cả, ngay đến Tông Vân cũng chẳng hay là có chỗ này đâu."

Nghiêm Nhận đang lười biếng thong thả tán dóc câu được câu chăng, chợt Lục Bình hỏi: "Thế giờ thì sao? Ngoài ta ra còn ai biết nữa không?"

"Ngươi á? Ngươi là người thứ hai." Nghiêm Nhận nói.

Lục Bình vô thức dém chặt quần áo quanh người lại kín hơn, dịch vào gần Nghiêm Nhận.

Cậu nghĩ, hình như cậu đã ghép được thành công khung cảnh vụn vặt trong kí ức rồi.

Cậu không hề quen thuộc với bãi cỏ ở đây, nhưng dường như cậu từng chứng kiến nó um tùm cỏ cây vào giữa hè, cũng chỉ có một hai lần đó thôi.



Đợt ấy cậu còn bé quá, đang đúng độ tuổi ăn tuổi lớn nhưng mà ăn bao nhiêu cũng chẳng thấy no, một hôm nọ nửa đêm cồn cào không chịu nổi nữa mới len lén chui qua lỗ chó, chuồn khỏi vườn ra ngoài tìm cái ăn.

Cậu biết vườn Lê Sơn có một khoảnh sân nhỏ trồng khá nhiều rau củ hoa quả, hàng ngày chỗ dưa tươi mới hái ở đó đều được vận chuyển vào hoàng cung, chỉ cần tìm được khu này, vặt trộm ít quả ăn rồi mót thêm khoai tây bí đỏ gì gì là mấy hôm tới không phải lo đói nữa.

Nhưng cậu cứ đi mãi hồi lâu, xong thành ra lạc đường.

Cậu tưởng là mình đến được vườn rau rồi, nào ngờ mò mẫm suốt, xung quanh vẫn cứ là cỏ dại còn cao quá đầu người. Trăng mờ gió lạnh, cậu không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa, chỉ biết hoang mang rẽ bừa, càng lúc bụng càng đói mà lòng dạ lại càng sợ sệt.

Đột nhiên có tiếng nghẹn ngào thấp thoáng vọng từ gần đó ra làm cậu khiếp hãi hết hồn, vội bụm miệng mình lại không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.

Hình như cách vài bước đằng trước có một mảng cỏ lõm xuống, tiếng khóc nức nở phía dưới mỗi lúc một vang, Lục Bình không nhìn thấy rõ con ma ấy hình dáng như nào, đành cứng đờ quay người lại, khẽ khàng di chuyển bước chân, cố gắng tránh xa tiếng khóc ấy ra nhanh nhất có thể.

Ai ngờ tự dưng đế giày giẫm phải đúng hòn đá, cậu trẹo chân một phát, thân người cọ sát làm cỏ dại xung quanh sột soạt vang dội, Lục Bình lắng tai nghe thử, tiếng khóc lập tức nín bặt, ngay sau đó là một làn gió khiến người ta rùng mình rét run áp sát lưng cậu, cậu còn chưa kịp phản xạ thì giây tiếp theo đã có ai đè cậu ngã xuống đất từ phía sau.

"Ngươi là ai! Ngươi đến giết ta sao!"

Người phía sau gào lên, ghì cổ cậu thật chặt.

Lục Bình liều mạng vùng vẫy, mặt mũi chúi cả vào đất cát hỗn hợp giữa rễ cây với bùn lầy, đau tới mức nước mắt ào ạt trào ra. Lúc này người nọ mới phát hiện vóc dáng Lục Bình còn nhỏ hơn cả mình, bàn tay khựng lại song ý đối địch chưa hề giảm bớt, vẫn quát thật to:

"Ngươi là ai!"

Lục Bình òa khóc: "Mình đói quá..."

Nhưng người kia không nghe rõ câu cậu nói, vẫn siết lấy cổ lẫn lồng ng.ực cậu, khống chế kín kẽ. Lục Bình gần như không tài nào thở nổi, thế là cậu dồn sức cào móng tay mình vào cánh tay đối phương. Người kia đau quá kêu rú lên, tranh thủ lúc cậu ta lơi lỏng Lục Bình xoay người lại, ôm vòng lấy hông đối phương rồi nhào lên, áp cậu ta ngã xuống bãi cỏ.

"Ngươi!"

Rõ là người kia còn phẫn nộ hơn, cậu ta đè bả vai Lục Bình tiếp tục lật trở vật lại, cưỡi chồm lên người cậu miết lấy cằm cổ cậu. Vóc dáng Lục Bình thua người ta, sức lực cũng kém hơn, xong bụng còn đang rỗng, nháy mắt đã mất sạch khả năng phản kháng, cậu chỉ biết giãy giụa, vừa kêu đói vừa nấc lên ch.ảy nước mắt ròng ròng.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, cái tay ở cổ chầm chậm thả lỏng, người đang đè Lục Bình cũng đứng dậy, trầm mặc ngồi sang một bên.

Tầm mắt Lục Bình dần dà sáng trong trở lại, cậu ngồi dậy thở d.ốc nhìn sang – kia là một thiếu niên cao hơn cậu cả cái đầu, đang quan sát cậu đăm đăm bằng đôi mắt tràn ngập vẻ đề phòng.

Hồi lâu sau, thiếu niên chần chừ lấy cái bọc khăn tay trong cổ áo rồi giở ra, bên trong có một chiếc bánh.

Lục Bình lau nước mắt, nhận lấy bánh ngay không hề do dự rồi cắm cúi gặm ngấu nghiến. Bánh đã để lâu, vừa nguội vừa khô song vẫn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, ấy là chiếc bánh ngon nhất mà Lục Bình từng được ăn. Miếng bánh lẻ loi chưa đủ lấp đầy cái bụng, song ít nhất cũng không phải rỗng tuếch đói meo nữa.

Gặm được đến nửa, cậu mới ngừng lại ngại ngùng hỏi: "Cậu không ăn à?"

"Mặc kệ ta!" Thiếu niên lạnh lùng hừ.

Lục Bình không khách sáo nữa, bèn đánh chén sạch sẽ hết cả cái bánh. Trùng hợp lúc này mây tan trăng tỏ, cuối cùng bãi cỏ cũng sáng hẳn lên, cậu len lén liếc sang ngó khuôn mặt thiếu niên, thấy trên người lẫn trên tóc thiếu niên đều đang vương vụn cỏ, má nhòe nhoẹt vệt nước mắt vì khóc. Cậu nghĩ, chắc trông mình cũng nhếch nhác kiểu kiểu vậy ha.

Thiếu niên phát giác thấy Lục Bình đang quan sát mình, lập tức nhe răng hằm hè: "Ta nói cho ngươi biết, cấm được kể chuyện ta khóc ra ngoài, biết chưa!"

Lục Bình gật đầu lia lịa, hỏi tiếp: "Vậy sao cậu lại khóc?"

"Mặc kệ ta!" Thiếu niên lại rống lên rõ to.

Sắc mặt cậu ta rất khó ở, người còn khỏe nữa, Lục Bình không dám dây vào, thế là cậu ngậm miệng nín thinh, vừa muốn tránh xa khỏi đây nhanh nhất có thể, vừa nghĩ mình mới ăn bánh của người ta xong mà đã bỏ lại người ta đi mất thì có vẻ tương đối khó nói, đi cũng ngại mà ở cũng chẳng xong, cậu đành căng mình ngồi chôn chân tại chỗ.

Song hình như nghe Lục Bình hỏi vậy là thiếu niên bị khơi gợi về nguyên nhân mình chạy ra đây, thế là lại bắt đầu nức nở khe khẽ, tiếp đó biến thành gào khóc thảm thương.

Lục Bình sợ quá không dám hó hé gì.

"Cha mẹ ta không cần ta nữa." Cậu nghe thấy thiếu niên khóc kêu.

Lục Bình luống cuống: "Cậu, cậu đừng khóc mà..."

"Cha mẹ rời kinh rồi, đi lên phía bắc rồi."

"Không dẫn ta theo."

Khéo quá, cha mình cũng chẳng thèm nhận mình. Lục Bình nghĩ.

Nhưng cậu cũng không so bì kể khổ với thiếu niên, mà quan tâm hỏi: "Sao lại thế?"

Thiếu niên không trả lời, cắn răng nói: "Ta hận họ!"

Lục Bình nhíu mày, thử xoa dịu cho cậu ta bình tĩnh lại: "Biết đâu họ có nỗi khổ bất dắc dĩ." Cậu cũng không biết câu này để an ủi thiếu niên hay để an ủi chính bản thân mình.

Thiếu niên đáp ngay: "Nỗi khổ quái gì! Cha mẹ chê ta là nhãi con! Chê ta không biết đánh trận!"

Đánh trận? Nương theo ánh trăng, Lục Bình mới nhìn thấy rõ áo gấm thiếu niên đang mặc, phỏng đoán chắc hẳn là tiểu công tử nhà tướng quân nào. Liệu có phải bánh trái nhà tướng quân đều ngon vậy không nhỉ? Trẻ con nhà tướng quân đều xinh đẹp thế ư? Lục Bình nghĩ.

Rồi thiếu niên lại tức tối nói tiếp: "Đợi đấy! Chờ ta lớn lên, mạnh hơn, ta phải cho họ thấy ta giỏi giang đến mức nào, để họ phải hối hận vì hôm nay đã không dẫn ta theo!"

Cậu ta ngửa đầu trông lên màn đêm như đang chứng minh lời thề, vầng trăng phản chiếu nơi đáy mắt.

Tuy chỉ vài phút đồng hồ trước thôi cậu ta còn đang lăn lộn khóc rống giữa bãi cỏ, giờ phút này tóc mai vẫn còn lẫn những vụn cỏ lắt nhắt, khuôn mặt thì lấm lem vết bẩn, song đôi mắt lại sáng loáng quyết tâm lạ thường.

Lục Bình bỗng chốc ngẩn ngơ.