"Ngươi thì sao? Đêm hôm chạy ra đây làm gì?"
Nghe thấy thiếu niên hỏi mình, Lục Bình tỉnh hồn lại.
Giọng thiếu niên lẫn với âm mũi vì sụt sịt, đồng thời có vẻ mệt nhoài, Lục Bình thấy cậu ta uể oải nằm ra thế là cũng nằm xuống bãi cỏ theo, sờ lên cái bụng phẳng lì, đáp: "Mình đói, ra ngoài kiếm đồ ăn."
Thiếu niên hỏi: "Ngươi sống trong vườn đó à?"
Lục Bình nói: "Ừa."
Thiếu niên rất là nghi ngờ, nhỏ giọng lẩm bẩm, chắc đang thắc mắc rốt cuộc là ai lại đi sống trong vườn Lê Sơn. Lục Bình không kể thân phận của mình cho đối phương, chỉ nói bằng giọng thoáng tủi thân: "Cửa vườn toàn khóa suốt, mình không đi ra ngoài được, đành phải chui qua lỗ chó ra mò xem có gì ăn không."
Thiếu niên cau mày lại, tương đối sốc trước những gì cậu nói, cậu ta suy tư giây lát rồi cười hừ: "Ngươi không nghĩ cách tìm chìa khóa được à? Chỉ cần ngươi muốn, kiểu gì cũng sẽ tìm ra chìa khóa thôi."
Lục Bình ngớ người.
Cậu trầm ngâm theo lời nói của thiếu niên, quên cả các thứ xung quanh, chẳng hề để ý thấy thiếu niên đã ngáp ngắn ngáp dài mấy cái liền vì buồn ngủ, nhắm mắt vào không nói gì nữa. Do vừa nãy khóc ghê quá nên chốc chốc thiếu niên còn nấc, rồi sau ấy nhanh chóng im ắng trở lại.
Lục Bình cũng chỉ nằm lẳng lặng.
Cậu không rõ thiếu niên đã ngủ chưa, im ỉm chống chọi cơn buồn ngủ, tránh để mình thiếp đi.
Cậu muốn quay về phòng mình ngủ nhưng không dám bỏ đi. Cậu nghĩ, tâm trạng thiếu niên đang sầu não, mình lại ăn mất bánh của cậu ta, cũng nên bầu bạn đối phương trong lúc buồn khổ chứ, không thì ăn đồ của người ta xong quay đầu chuồn thẳng, mình không làm được cái việc bất lịch sự như thế đâu.
Vậy là cậu yên ắng chờ đợi, chờ đến lúc thực sự không chờ nổi nữa, mới ngoẹo đầu vào cơn gà gật.
Lại thêm bao lâu trôi qua nữa không biết, giọng nói của thiếu niên vang lên bên tai cậu: "Sao ngươi chưa về đi?"
Tiếng nói trầm thấp điềm tĩnh, cứ như chưa hề ngủ quên.
Lục Bình giật mình thức giấc, mơ màng nói: "Thì cậu cũng chưa về còn gì?"
Nghe vậy, thiếu niên lạnh nhạt đáp: "Ta chưa về thì cũng liên quan gì đến ngươi!"
"..." Sao cậu ta hay sừng sộ thế không biết, Lục Bình đành giải thích, "Mình sợ cậu khóc tiếp, nên không dám đi á."
Có vẻ thiếu niên loáng thoáng hiểu ra lòng tốt của Lục Bình, cậu ta im bặt giây lát rồi bỗng lăn mình bò dậy, tiện thể hất cả đống vụn cỏ lên theo, làm bụi đất bay tán loạn trước mắt Lục Bình. Lục Bình ho sặc sụa vẫy tay cho bớt bụi, đứng dậy cùng cậu ta.
"Cậu đi đâu đó?"
"Ta đi về!"
Thiếu niên vừa quay lưng lại với Lục Bình đi xa dần, vừa vẫy tay.
"Cậu cứ xuống núi thế hả?" Lục Bình gọi với theo.
"Ngựa của ta đang buộc ngoài kia!" Thiếu niên cao giọng đáp.
Lục Bình vội chạy tới bắt kịp cậu ta. Thiếu niên đi rất nhanh, đang giữa đêm mà dường như cậu ta chỉ cần nhìn sao trên trời là xác định được đường về, Lục Bình thở hồng hộc bám sát phía sau, thiếu niên phát giác thấy, mới quay người lại nhìn Lục Bình.
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
"Mình, mình cũng phải về." Lục Bình không dám bảo là mình bị lạc đường.
Thế là thiếu niên không nói gì nữa, tiếp tục cắm đầu đi về phía trước song bước chân đã chậm lại phần nào. Từ đầu đến cuối Lục Bình đều nhìn đăm đăm theo sống lưng đối phương, được cậu ta dẫn đường rời khỏi bãi cỏ cứ như mê cung ấy.
Đi ra khỏi bãi cỏ, quả đúng có con ngựa của thiếu niên đang được buộc vào gốc cây cách đó không xa, Lục Bình cũng đã mang máng nhận ra lối về. Cậu lo ma ma Vương phát hiện ra mình biến mất, sốt ruột về mau nên chỉ chào tạm biệt thiếu niên qua loa.
Buổi khuya hôm đó, Lục Bình chìm vào giấc mơ với cái miệng chóp chép, răng môi hãy còn vương mùi thơm của bánh, trong mơ cậu lại gặp người thiếu niên buồn bã giữa bãi cỏ dưới ánh trăng ấy. Gương mặt ban đầu dữ dằn, tiếp đến phẫn uất, cuối cùng lại mỏi mệt chỉ rõ nét trong vài ngày ngắn ngủi đấy thôi.
Sau đó nó cứ mờ nhòe dần.
Từ ấy trở đi, cậu không còn tái ngộ thiếu niên trong đêm trăng đó nữa.
Giờ đây, bóng hình thiếu niên đã hiện lên rõ rệt trở lại.
Lục Bình mở bừng mắt, đồng cỏ xung quanh hoang tàn tiêu điều, song dường như có nguồn lực bền bỉ nào đó đang rắp tâm ẩn náu dưới lòng đất, chỉ chờ qua tiết Kinh trập sẽ vươn mình trồi lên.
Nghiêm Nhận vẫn cứ đang nhắm mắt, như thể đã thiếp ngủ thật rồi.
Lục Bình muốn hỏi cậu ta xem chiếc bánh năm ấy mua ở hàng nào thế, hay là nhà bếp nào của nhà họ Nghiêm làm, nhưng cậu chần chừ mãi lâu, há miệng rồi lại ngậm miệng, lời nói ra lại biến thành một câu hoàn toàn khác.
"Mấy hôm nữa là cỏ lại mọc ra cho xem."
"Ừm." Nghiêm Nhận nhắm mắt đáp.
Hóa ra cậu ta chưa ngủ.
Bỗng dưng Lục Bình thấy buồn bã vô cùng, cậu nói: "Cỏ ở sân cưỡi ngựa Nội uyển cũng mọc cả rồi."
"Ừm."
"Đợt trước ngươi bảo phải hẹn ta cùng đi chơi mã cầu." Sống mũi Lục Bình cay xè, cậu gắng sức kìm nén tiếng nghẹn ngào đang muốn bật ra của mình.
Cậu cũng không rõ sao lại vậy nữa, rõ ràng đã biết việc Nghiêm Nhận sắp sửa phải đi từ năm ngoái mà, hồi ấy còn mừng thay cho cậu ta, sao giờ đây ngày chia tay càng lúc càng gần, cậu càng muốn nấn ná thế?
Thậm chí ngoài luyến tiếc còn có cả tâm trạng gì không thể bóc tách gọi tên nhưng rất mãnh liệt đang ngập đầy lồng ng.ực, cứ khiến cậu chẳng tài nào thở nổi.
Cậu hít sâu một hơi, nói: "Mình không chơi mã cầu với nhau được nữa rồi."
Nghiêm Nhận mở mắt ra, không đáp.
Mãi lâu sau cậu ta mới cười một tiếng, nói nhẹ tênh: "Cũng có sao đâu, ngươi có thể rủ Hà Tân Bách này, tên đó mà thấy ngươi đảm bảo sẽ vui điên luôn."
Lục Bình thở dài trong bụng: "Cũng tạm."
Thực tế cậu đang nghĩ, chơi mã cầu với Hà Tân Bách thì buồn tẻ lắm, chẳng thà không đi còn hơn.
Hai người lại im ắng thật lâu.
Lục Bình chợt hỏi: "Ở Bắc cương có gì?"
Nghiêm Nhận đáp: "Có núi lớn, rồi thảo nguyên nữa."
Lục Bình thử tưởng tượng ra hình ảnh thảo nguyên.
Nghiêm Nhận nói tiếp: "Có đài đốt khói báo hiệu."
"Có bầu trời mênh mông hơn."
"Có sao đêm sáng hơn."
Lục Bình nhắm mắt lại nói: "Thích thật đấy, nói thế xong ta cũng muốn đi luôn."
Nghiêm Nhận khựng lại, đổi đề tài: "Cơ mà Bắc cương cũng không có nhiều thứ lắm."
"Ví dụ?" Lục Bình hỏi.
Nghiêm Nhận trầm ngâm: "Ví dụ... hoa chẳng hạn?" Cậu ta chưa từng đến Bắc cương, chỉ biết phỏng đoán tạm vậy, "Thời tiết ở Bắc cương vừa khô vừa lạnh, chắc mấy loài hoa ưa ẩm ưa nóng của miền nam không sống được ở đó đâu."
Nói vậy thì Bắc cương cũng không hoàn toàn hay ho hấp dẫn nữa, Lục Bình thấy an ủi phần nào.
Bỗng dưng Nghiêm Nhận bảo: "Cửu điện hạ không nỡ để ta đi à?"
Lục Bình tí sặc, ấp úng ngập ngừng: "Làm gì có..."
Song Nghiêm Nhận mặc kệ vẻ lúng túng của cậu, trái lại còn nói: "Ngươi ở lại Khải An cho khỏe vào, biết đâu 3 năm nữa là ta về thôi, đến lúc ấy mình lại chơi mã cầu cùng nhau."
Giọng cậu ta nghiêm chỉnh hẳn lên đầy hiếm có.
Lục Bình nghiêng đầu sang chạm mắt cậu ta, toét miệng cười nói: "Được."
"..." Nghiêm Nhận quay mặt tránh đi, chợt nhớ ra việc gì, thình lình ngồi bật người dậy, lười biếng nói, "Nào, luyện thử thuật dao găm đợt vừa rồi vi sư dạy ngươi xem sao, coi như đây là lần cuối vi sư chỉ bảo cho ngươi rồi đấy."
Lục Bình: "..."
Đang uể oải thoải mái, không cho người ta nằm thêm lúc nữa.
Lục Bình bò dậy mò dao găm ra đầy miễn cưỡng, bắt đầu biểu diễn thuật dao găm hoàn chỉnh cậu đã học cho Nghiêm Nhận xem ngay tại chỗ. Nghiêm Nhận vẫn đang ngồi vẹo trên bãi cỏ, quan sát kĩ từng chiêu thức của cậu đầy hào hứng, thi thoảng bình luận đôi câu.
"Nâng cao tay lên tí."
"Ra chiêu phải nhanh hơn."
"Mặt mũi không nhất thiết phải dữ tợn thế đâu."
"Được đó."
"Làm lại."
Lục Bình thực hiện cả bộ chiêu thức dăm ba lần liên tục, Nghiêm Nhận mới miễn cưỡng bỏ qua cho cậu.
Mặt trời ngả dần về tây, cả hai không ở lại trên núi Lê muộn thêm mà cưỡi ngựa chậm rãi chạy xuống núi, rồi chào tạm biệt nhau trên đường phố trong thành Khải An.
Mấy ngày liền sau đó Lục Bình đều không gặp Nghiêm Nhận.
Cậu cũng đoán trước được việc này.
Cuối tháng giêng, thời tiết có vẻ ấm lên, không khí Tết nhất ở thành Khải An tản dần đi, toàn bộ tòa thành đang quay về với quỹ đạo vốn có. Nghe nói ngày khởi hành của Nghiêm Sầm đã xác định vào mùng 9 tháng 2, phủ hầu bắt đầu bận rộn lo toan các công việc trước khi lên đường, rất đông gia đình quyền quý ở Khải An đều chuẩn bị quà cáp, ghé thăm Nghiêm Sầm và Nghiêm Nhận.
Buổi chiều ngày cuối cùng của tháng giêng, Lục Bình giở chỗ thư Nghiêm Nhận viết cho cậu ra lần thứ 15, đọc từng bức một, xem từng tờ một đến lần thứ 15.
Nắng xuân nhè nhẹ nơi viện Thương Địch tràn từ ngoài sảnh vào, phủ lên hàng chồng hàng xấp những tờ thư.
"Người độc lập tỉnh đời, chẳng trôi theo dòng; khép mình gìn giữ, nào đâu phải tội..."
"Thứ nhất giúp làm dịu cơn giận của dân, thu chức đầy kho; thứ hai có thể chỉnh đốn triều cương, người người tận tụy..."
"Nếu ý trung nhân chưa tới, vậy độc lập một mình, tựa ưng sải cánh, há chẳng vui sao..."
Đọc xong, cậu nhìn đăm đăm nét chữ ngông nghênh ấy chìm vào nỗi ngẩn ngơ, ngồi ở bàn mãi lâu chẳng đứng dậy.
Ngày kia là mùng 2 tháng 2, cũng là ngày đầu tiên điện Bạch Hổ khai giảng, song năm học mới điện Bạch Hổ sẽ thiếu đi hai học sinh, một là Lục Cảnh đã có gia thất, hai là Nghiêm Nhận sắp đi Bắc cương.
Thời gian Nghiêm Nhận ở Khải An chỉ còn có chưa đầy 9 hôm, nghĩ tới tình bạn học chung lớp, rất nhiều người trong điện Bạch Hổ đều tự mình xách theo quà mọn tới tận nhà họ Nghiêm chào tạm biệt, Lục Tường thì càng chuyên cần ghé thăm hàng ngày. Lục Bình cũng chuẩn bị theo một phần quà tương tự giống với mọi người, để chung với quà của Lục Cảnh, đã được thái giám bên cạnh Lục Cảnh mang sang phủ Trấn Bắc hầu.
Làm vậy vừa đảm bảo phép tắc lịch sự, vừa không quá nổi bật, đúng là tác phong trước nay của Lục Bình.
Nhưng lòng cậu lại trống rỗng.
Cứ như còn thiếu đi việc gì chưa làm ấy.
Đạt Sinh trông thấy Lục Bình ngó chỗ sách vở thư từ đờ người ra, bèn nói: "Lâu lắm điện hạ chưa viết thư rồi đấy ạ, hay thử viết vài dòng?"
Lục Bình lập tức lắc đầu nguầy nguậy: "Không viết!"
Đạt Sinh nói: "Thế lời bình sách thì sao ạ? Điện hạ viết nhiều thế kia, hay đem sang điện Bạch Hổ để?"
Lục Bình nói: "Không để!"
Đạt Sinh thắc mắc: "Tại sao ạ?"
Không dám viết. Lục Bình nghĩ thầm trong bụng, nhưng không nói thành lời.
Kể từ khi phát hiện đối phương là Nghiêm Nhận, cậu lại thành ra sợ bóng sợ gió, sợ nhỡ mình viết xong Nghiêm Nhận sẽ hoặc không hồi đáp, hoặc mất hết hứng thú, biết đâu sẽ thấy "Lưu An" viết tái viết hồi toàn những lời bình hao hao nhau, nhạt nhẽo tầm phào.
Nếu mình đã kém cỏi vậy rồi, tốt xấu gì trong mắt cậu ta "Lưu An" vẫn là người ưu tú.
Bỗng cậu nghe Đạt Sinh tự hỏi tự đáp: "Cũng đúng, cái người thư từ với điện hạ ấy cũng chẳng thấy viết thư sang nữa, điện hạ cũng đâu cần thiết phải viết cho người ta."
Lục Bình lí nhí giải thích thay Nghiêm Nhận: "Chắc là bận quá đấy."
Đạt Sinh mới nói: "Vâng, tháng giêng lu bu thật, xong cũng chẳng đi học, có ai lại đến điện Bạch Hổ đọc thư..."
Đúng đó, làm gì có ai đi ghé điện Bạch Hổ giữa tháng giêng cơ chứ.
Rồi Lục Bình nghĩ tiếp tới về sau, cậu nói: "Sau này cũng không có nữa đâu."
Đạt Sinh chưa nghe rõ: "Dạ?"
Lục Bình cúi đầu trông chỗ thư đang bày đầy bàn, khóe mắt cay cay.
Lát sau, tự dưng cậu ngẩng lên túm lấy tay áo Đạt Sinh hỏi: "Đạt Sinh, có hoa gì chỉ nở vào mùa hè không nhỉ? Dạng ưa ẩm ưa nóng ấy?"
Nhất thời Đạt Sinh chưa kịp phản ứng, cậu nhóc đáp: "...Phù dung ạ? Hay đỗ quyên?"
Thế là Lục Bình cẩn thận xếp gọn cất thư đi, rồi bảo: "Gọi Thu Thủy sang đây hộ ta với."
"...Vầng."
Đạt Sinh đang xoay người thì Lục Bình thình lình gọi giật lại tiếp.
"Với cả, ta nhớ cái hộp gỗ trong phòng ta có mấy xấp giấy gạo, trên cái kệ gỗ long não có cả hộp màu nữa, mang hết sang đây cho ta nhé!" Lục Bình nói.