Tầm chập tối, kiệu nhỏ của Lục Bình ra ngoài từ cửa Đan Phượng, vòng qua đường Quang Trạch vào đến đường Uyển, dừng lại trước cửa chính phủ Trấn Bắc hầu.
Trên trời gương vàng lìa, dưới trần trông trăng tỏ. Lục Bình vén rèm nhìn lên bầu trời đêm phía ngoài, dải ngân hà chưa xuất hiện hết, cũng mới thưa thớt vài ánh sao mờ. Đạt Sinh cầm lệnh bài hạc tiến lên hỏi thăm gia đinh ở cửa, song người xuất hiện lại là quản gia Triệu của phủ.
(*câu đầu trích từ bài Thất tịch của Lý Hạ, nhà thơ thời Đường, ý nói không được đoàn tụ cùng người mình yêu trong ngày Thất tịch, đành ngắm trăng mong tới hôm trùng phùng;
'gương vàng lìa' mượn câu chuyện tách gương của vợ chồng Từ Đức Ngôn, tài tử thời Nam triều & công chúa Lạc Xương: trước khi ly tán vì chiến loạn, cả hai mỗi người giữ một nửa gương đồng làm tin chờ gặp lại; nhưng rồi không bao lâu công chúa bị ép lấy chồng khác, về sau gương nối lành mà cả hai vẫn phải chia xa. Từ Đức Ngôn làm "Thơ gương vỡ" bày tỏ nỗi nhớ, công chúa thì sáng tác thơ trong tiệc bộc lộ nỗi khó xử của mình, người chồng mới cảm động đã vun vén cho hai người tái hợp; tham khảo Gushiwen, Baike Baidu)
Quản gia Triệu trông thấy Lục Bình bèn cười hiền hòa: "Cửu điện hạ đến tìm thế tử nhà bọn ta ạ? Thế tử ra ngoài mất rồi, không có ở phủ."
Không có ở phủ cũng chẳng sao. Lục Bình nói: "Vậy chờ thế tử quay về thì phiền bác đưa vật này cho cậu ta."
Cậu còn chưa kịp lấy miếng ngọc đôi thỏ trong ngực áo ra thì quản gia Triệu đã vội cản ngay: "Ôi không không không, lão nô không dám tự tiện nhận đồ thay thế tử đâu ạ."
Lục Bình giải thích: "Ấy là đồ thế tử tặng, ta muốn trả lại cậu ta."
Quản gia Triệu nói: "Vậy thì càng không dám nhận ạ, không nhỡ thế tử quay về lại trách lão nô mất. Điện hạ, thế tử đang đi chơi Thất tịch ở phố Bình Khang với công tử nhà họ Hà, hay là điện hạ qua đó tìm cậu ấy rồi trả trực tiếp luôn, được không ạ?"
"..."
Kiệu lại phải đi từ đường Uyển sang phố Bình Khang.
Hồi trước Lục Bình cũng từng đến phố Bình Khang, con đường gần cổng phố phía nam toàn tửu lâu mọc san sát, vàng son lóa mắt. Thực ra cậu là người ưa tĩnh lặng, nhưng mâu thuẫn chính ở chỗ thích ngắm nghía hóng hớt, vậy nên cậu rất đam mê tìm tòi những quán rượu nằm khuất giữa chốn phồn hoa, để tựa lan can quan sát dòng người qua lại đằng dưới.
Cậu nghĩ, chắc chắn Nghiêm Nhận khác hẳn với mình, có lẽ sẽ chọn chỗ nào tấp nập nhốn nháo nhất.
Sắc trời đã tối mù đen kịt, càng lúc con phố càng đông đúc nhộn nhịp, kiệu cũng chật vật hơn hẳn, Lục Bình đành phải dừng kiệu xuống đi bộ, bảo: "Đến lầu Ngọc Nhân."
Đạt Sinh hỏi: "Thế tử ở lầu Ngọc Nhân ư?"
Lục Bình đáp: "Ta không chắc lắm, nhưng vừa nãy thấy con gái trên phố bảo lầu Ngọc Nhân có hội giật hoa, khả năng cậu ta sẽ ở đó. Không có cũng chẳng sao, mình đi xem cho vui."
Hội giật hoa là truyền thống mỗi dịp lễ Tết hàng năm của lầu Ngọc Nhân, dựng đài vuông trên nền đất bằng, xây 3 nơi lầu các ở hai phía đông tây và chính giữa trên đài. Các người đẹp trên tầng sẽ ném món đồ thiếp thân của mình xuống, ở dưới mọi người đổ xô theo bắt, ai nhặt được thì có cơ hội lên lầu thưởng rượu cùng mỹ nhân. Mỗi tội hình như hội giật hoa tối nay cứ khang khác thế nào.
"Tránh ra nào, cho qua với nào!"
"Lầu giữa đang rải tiền kìa! Mau sang lầu giữa!"
"Lầu tây cũng rải tiền đấy! Sang lầu tây đi!"
Đám đông ồ lên rồi chen nhau ùa vào khoảng sân như tổ ong vò vẽ, những tiếng lách cách thánh thót vang dội phía dưới ánh đèn màu nơi lầu cao, cả vạn đồng xu đổ rơi xuống chẳng khác gì tiên nữ rắc hoa. Mọi người ố á, thét to, nhào ra đất lần mò tranh giành giật tiền. Những kẻ đứng ngoài rìa bắt đầu xôn xao.
"Ai đang trên tầng thế nhỉ?"
"Ngươi không biết à? Người ở lầu giữa là công tử thứ hai nhà quốc công Phó Dật, cô của người ta là hoàng hậu nương nương đấy! Ở lầu tây thì là công tử Hà Tân Bách nhà thừa tướng Hà, hai người này đang đua tiền với nhau xem lầu bên nào tập trung đông nhất."
"Thế còn lầu đông kia?"
"Ở lầu đông thì là thế tử Nghiêm Nhận của phủ Trấn Bắc bá."
Lục Bình lập tức nói: "Đạt Sinh, đi, sang lầu đông."
Chật vật mãi cả hai mới chen ra được khỏi khu này để đi sang lầu đông, thấy tuy lầu đông không rải tiền xu nhưng số người tập trung dưới lầu lại chẳng hề thua kém hai bên kia, hơn nữa phần lớn toàn các cô gái trẻ trung.
Một người phụ nữ ăn mặc bóng bẩy, không còn trẻ nhưng vẫn hương sắc đang đứng trước cửa, Đạt Sinh giơ lệnh bài hạc ra bằng hai tay, Lục Bình nói: "Phiền nương tử đưa lệnh bài cho thế tử Nghiêm, ta có việc cần gặp."
Tuy không biết về hình hạc tiên trên lệnh bài song người phụ nữ nhìn ra được phong thái chẳng giàu cũng sang ở Lục Bình, bèn đáp lời rồi quay vào lên lầu.
Lục Bình ngẩng đầu trông về phía tầng trên, hàng loạt đèn lồng soi rọi khắp cả tòa lầu sáng như ban ngày, tiếng í ới ca múa liên miên khắp lầu, rèm lụa màn tơ lay động, khói lửa lấp lánh vàng cam cùng dải ngân hà ngang trời ánh chiếu hòa lẫn vào nhau, cảm giác như đang đứng giữa chốn ảo mộng cực lạc.
Có bóng người ngồi xiêu vẹo nơi ghế dài ở hành lang trên lầu, mái tóc vắt qua lan can chảy xuôi tựa thác, dây buộc trên tóc rũ mình nhẹ nhàng phất phơ theo gió, cậu ta chống một bên cánh tay, chén rượu đang cầm mấy bận suýt đổ. Có vẻ thị vệ đứng bên cúi người nói thầm với cậu ta, cậu ta nhấc tay lên nhàm chán vơ lấy một đống thứ gì đó đang để ngay cạnh.
Lục Bình thoáng hốt hoảng: "Cậu ta... say rượu à?"
Vừa dứt lời thì bỗng người trên tầng vung tay một phát, cánh hoa phù dung nối nhau bung ra bên lan can rồi bay là là xuống.
Tiếng hô hoán dậy lên vang vọng, các cô gái cuồng nhiệt rướn tay ra đỡ, những giọng nói sôi sục.
"Thế tử ném hoa kìa!"
"Á á á á, thế tử nhìn em này!"
"Ta bắt được rồi!"
Một cánh hoa lất phất trước mặt, Lục Bình đỡ lấy, Đạt Sinh ngó vào: "Có gì đặc biệt đâu, tôi còn tưởng là đổi được tiền chứ..."
Lầu đông chỉ rải hoa thôi mà thu hút được số người gần như ngang bằng với lầu giữa và lầu tây đang ném tiền cạnh đó, đủ chứng tỏ sức hút của nhân vật trên lầu khó lòng xem nhẹ. Lục Bình quan sát kĩ hơn, thấy Nghiêm Nhận tựa vào lan can nói một câu với người đứng cạnh, người này mới lại gần cúi thấp, cất cao giọng tuyên bố:
"Thế tử bảo trong chỗ cánh hoa phù dung có chiếc khăn lụa, ai nhận được có thể lên tầng nhắm rượu đàm đạo cùng thế tử."
Câu này kéo theo hàng loạt tiếng hét rú rít, không chỉ mỗi các cô ở lầu Ngọc Nhân mà hội con gái dạo phố vốn đang đứng bên ngoài theo dõi cũng bất chấp tất cả tíu tít tụ vào đây.
"Thế tử, trông em với!"
"Thế tử mau ném đi kìa!"
Nhóm nam tử hóng chuyện thì có người tấm tắc ngạc nhiên, có kẻ lại nghi ngờ bĩu môi.
"Chẹp, nhà họ Phó với họ Hà rắc tiền, họ Nghiêm thì lại rải hoa, có gì đáng hãnh diện đâu?"
"Ngươi chả hiểu gì cả, biết bao nhiêu con gái trong thành Khải An mong lấy thế tử Nghiêm làm chồng ấy chứ, đối với các tiểu thư nhà quan đó thì rải hoa hay hơn rắc tiền nhiều, có khi còn được với cao tới nhà họ Nghiêm, tương lai thành phu nhân bá tước, xong sắc phong cáo mệnh nữa không biết chừng! Kể cả cô nương giáo phường trong lầu thì miễn cưỡng làm thiếp cũng ổn mà."
"Nhưng thiếu gì người mong bước vào nhà họ Phó họ Hà, mà cũng có thấy công tử hai nhà ấy phô trương thế đâu, trông thôi đủ biết Nghiêm Nhận này là cái đồ ngả ngớn, con gái nhà ai lấy cậu này đảm bảo tha hồ ấm ức cho coi!"
Tiếng hú hét hòa vào nhau, lại có thêm đợt cánh phù dung mới nở rộ lả tả rơi xuống, Lục Bình không giơ tay ra đón nữa.
Đạt Sinh phàn nàn: "Cái bà má mì kia đi lâu thế, bao giờ mới chịu về thông báo đây, từ nãy đến giờ rồi!"
Một đợt hoa nữa tiếp tục rải rắc tựa mưa, Lục Bình chau mày nhìn kĩ, ngẩng lên liếc thấy có đám cánh hoa cực kì rực rỡ, bỗng nảy ra ý, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nó nắm chặt trong tay.
Quả nhiên đây không phải hoa phù dung, mà là nhúm khăn lụa màu tím hồng trông cực giống hoa phù dung.
Thấy vậy Đạt Sinh ngỡ ngàng, vội kéo giật tay áo Lục Bình: "Ôi đi thôi đi thôi, đi mau lên..."
Lục Bình cười: "Có gì mà phải chạy?"
Đạt Sinh bảo: "Mất mặt quá đi chủ tử ơi..."
Lục Bình nói: "Đạt Sinh, ngươi nhầm to, vốn dĩ mình cần qua đấy gặp cậu ta mà. Giờ vừa đẹp luôn, lên sớm cho xong việc."
Những ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn vào cậu, sau đó tiếng thì thầm lao xao nổi lên tứ phía, các cô nương vừa thất vọng lại vừa tò mò. Lục Bình ngẩng đầu, không biết Nghiêm Nhận trên tầng có nhìn thấy mình chưa nữa, chỉ nghe tiếng người đứng gác cạnh đó nói: "Mời công tử lên tầng."
Màn rèm bay phất phơ, dường như gương mặt Nghiêm Nhận thấp thoáng nụ cười, Lục Bình không trông rõ lắm.
Cuối cùng cậu và Đạt Sinh cũng được mời lên lầu.
Rèm ngọc được vén sang, Lục Bình thấy Nghiêm Nhận đã quay từ hành lang vào trong phòng, ngồi lệch người trên ghế tựa dài. Nhã gian còn có hai cô nương của lầu Ngọc Nhân, một châm rượu một đàn hát, hóa ra người thị vệ đứng cạnh chính là Tông Vân.
"Cửu điện hạ, lại gặp nhau rồi."
Lần này Nghiêm Nhận không mặc áo cá chuồn mà mặc bộ áo bào vạt chéo khá thoải mái, dây buộc lỏng lẻo không rõ vì sao, cổ áo hơi phanh, một bên chân chống lên, bàn tay cầm chén rượu gác trên đó, tư thế ngà say vô cùng biếng nhác.
Lục Bình đứng thẳng tắp: "Ta đưa lệnh bài, không rõ thế tử đã thấy chưa."
Nghiêm Nhận chậm chạp chớp mắt, cơn say trong mắt chẳng hề tiêu tan tí nào: "Lệnh bài hạc đấy á? Trông thấy nó ta nghĩ ngay chắc là cửu điện hạ, vậy mà lại đúng thật. Vốn định rắc hết hoa đã rồi hẵng mời điện hạ lên, đâu ngờ điện hạ bắt được khăn tay luôn." Cậu ta cười cười, nốc cạn rượu mùi trong chén, "Điện hạ tinh mắt quá đi mất."
Không khí trong phòng tương đối ngột ngạt, ánh nến cứ quanh quẩn rọi mãi nơi yết hầu của cậu ta chuyển động khi ngửa đầu lên. Lục Bình dời mắt đi, nói: "Ta muốn trả đồ cho ngươi, trả xong là về ngay."
Nghiêm Nhận hơi nheo mắt lại, ánh nhìn đăm đăm vào chiếc khăn lụa trong tay Lục Bình.
Tông Vân bước lên định nhận lấy khăn lụa, nhưng lại bị Nghiêm Nhận đưa tay ngăn cản: "Đừng vội, điện hạ ngồi xuống trước đã."
Lục Bình không định ngồi, nhưng cô gái châm rượu đã bước tới kính cẩn rót một chén, bưng ra cho Lục Bình. Nhất thời Lục Bình chẳng nghĩ ra lý do gì để từ chối, đành nhận lấy chén cầm tạm.
Lúc này Nghiêm Nhận thong dong nói: "Điện hạ có biết tặng khăn tay vào Thất tịch nghĩa là sao không?"
Đương nhiên cậu biết ẩn ý trong đó, cho nên tuyệt đối không giữ chiếc khăn lụa này được, bắt buộc phải trả cho Nghiêm Nhận. Ơ đâu, cả cái miếng ngọc bội đôi thỏ chiều nay Nghiêm Nhận đưa sang nữa chứ, chắc chắn phải trả, đây là mục đích chuyến này của cậu mà.
Lục Bình nâng mắt, chạm phải ánh nhìn trêu ghẹo của Nghiêm Nhận, bàn tay nắm khăn siết chặt hơn.
Cậu tự giác nhận ra may là có ánh nến nhập nhèm, không thì người ta liếc cái thấy ngay gương mặt đỏ bừng của mình mất.
Nghiêm Nhận tiếp lời: "Dù có hàm ý gì thì điện hạ cũng đừng để ý quá nhé."
Chén rượu trong tay chả biết đặt vào đâu, Lục Bình đành ngửa đầu uống một ngụm cạn hết, chất rượu lỏng bỏng cháy chảy từ cổ họng vào tận lồng ng.ực, không chỉ mỗi mặt nóng lên mà dường như cả người cũng đang bừng bừng theo.
Cậu để chén rượu xuống ghế dài, ra hiệu cho cô gái đứng cạnh đó không phải rót thêm nữa, rồi lên tiếng: "Ta không hề để ý, cũng mong thế tử đừng tưởng là thật."
Nghiêm Nhận thoáng im lặng, cười khẽ: "Dĩ nhiên rồi." Cậu ta cũng bỏ cốc xuống, bổ sung, "Cơ mà đồ tặng điện hạ thì điện hạ cứ nhận, làm gì có chuyện mang trả."
Lục Bình nhíu mày, đang định nói thêm thì lại thấy Nghiêm Nhận nắm lấy tay cô gái châm rượu, dắt người ta tới lòng mình. Cô gái giật mình kêu khẽ một tiếng, ngã ngồi vào ghế ngớ ra giây lát, rồi cười rúc vào vòng tay Nghiêm Nhận.
Lục Bình quay lưng lại theo phản xạ, không nhìn nữa.
Đằng sau chẳng thấy tiếng động gì, giọng Nghiêm Nhận vẫn cứ hất âm cuối nhẹ tênh: "Chắc cửu điện hạ ít uống rượu nhỉ? Rượu vừa nãy khá mạnh, nếu điện hạ không tiện quay về thì ngủ lại chỗ ta cũng được..."
"Khỏi cần!" Đùng cái Lục Bình tỉnh táo lại ngay. Cậu kéo lấy Đạt Sinh, đầu lưỡi hơi lập cập: "Đã vậy thì ta không quấy rầy ngươi nữa!"
Nghiêm Nhận cau mày, gạt cô gái trước mặt ra. Song Lục Bình đã đẩy cửa phòng chạy bịch bịch bỏ đi.
Quả nhiên không khí ngoài trời trong lành sảng khoái hơn trên tầng nhiều, xuống lầu xong Lục Bình thở ra một hơi thật dài, vỗ má mình mấy cái.
Đạt Sinh nói: "Chủ tử, không trả ngọc nữa ạ?"
Lục Bình ngó xuống sàn đáp: "Cậu ta bảo ta đừng để ý làm gì mà."
Đạt Sinh tiếp: "Ý ngài ta chỉ cái khăn lụa này hay ngọc đôi thỏ nhỉ?"
Khăn lụa gì, ngọc đôi thỏ nào cơ, Lục Bình loạn hết lên rồi. Thấy vậy Đạt Sinh hỏi: "Điện hạ say mất rồi ạ? Mình quay lại tìm xe kiệu thôi!"
Lục Bình đè vai Đạt Sinh lại: "Ta chưa say, ngươi quên rồi à? Nguyên tiêu năm ngoái ta còn uống nguyên cả vò to nhé, các ngươi có ai uống lại ta đâu."
"Vâng vâng vâng."
Ngay giây sau, Lục Bình ngã gục xuống bả vai Đạt Sinh.