Trẫm Nào Biết Mưu Tính Gì Đâu

Chương 5: Ta đi ngủ, xong làm biếng



Lục Bình cũng không hiểu mình về cung kiểu gì nữa.

Thấy Đạt Sinh bảo ra khỏi lầu Ngọc Nhân là cậu đã say bí tỉ ngất xỉu cái đùng, Đạt Sinh phải dìu cậu đi mãi hết phố Bình Khang xong mới tìm thấy kiệu để về cung. Về đến viện Thương Địch là Lục Bình nằm ngửa ra ngủ khò luôn. Hôm sau đi học ở điện Bạch Hổ mà nhức hết cả đầu.

Quả đúng rượu Nghiêm Nhận uống là rượu mạnh, không thể so sánh với rượu hoa quả thường hay uống trong cung được.

Mấy ngày sau đó cậu cũng không rời cung thêm, càng chẳng gặp Nghiêm Nhận lần nào nữa.



Qua tiết Bạch Lộ, điện Bạch Hổ ở hoàng thành chính thức tuyển lựa hơn 10 con cháu tông thất và thế gia từ các nhà quý tộc, Nghiêm Nhận nằm trong danh sách này.

Cậu ta vào cung từ sáng sớm, đi qua cửa Chu Tước rồi vào tiếp cửa Gia Phúc là đến Đông cung. Bên trong sảnh Tập Văn của điện Bạch Hổ đã bày sẵn loạt bàn học mới, cung nhân đứng hầu hai bên, thái sư còn chưa đến, ngoài vài ba vị trí trống ra thì mọi người đã ngồi kín trong sảnh.

Nghiêm Nhận chọn chỗ nằm sát trong góc nhất, thấy Phó Dật trùng hợp ngồi ngay trước mặt. Phó Dật là con trai thứ hai dòng chính nhà quốc công Phó, cha là quốc cữu, cô là hoàng hậu, trên có anh cả tập tước, dưới có người hầu kẻ hạ, từ bé đã được chăm nom chẳng phải phiền muộn, hớn hở phấn chấn cả ngày, tuy văn làng nhàng song võ lại khá, điều khiển kích dài cực kì điêu luyện tài tình.

Phó Dật nói: "Hai ta với Hà Tân Bách đều ngồi gần nhau, sau này mà kiểm tra định kì ngươi phải hỗ trợ ta đấy nhé."

Hà Tân Bách ngồi ở bên tay trái Phó Dật, là một cậu hiếu động nhấp nhổm, giờ đang nhón quạt bắt chuyện với nhóm vương công quý tộc đằng trước.

Người ở vị trí đằng sau Hà Tân Bách thì đang nằm bò ra bàn ngủ, ụp quyển sách trên đầu chắn bớt ánh nắng lẫn tiếng ồn, một mình một kiểu giữa những âm thanh chuyện trò đọc sách lao xao khắp sảnh. Tuy không thấy rõ mặt nhưng trông quần áo thôi Nghiêm Nhận cũng biết, đây là Lục Bình.

Khéo quá đi mất, Lục Bình với cậu ta chỉ cách nhau có đúng cái lối đi.

Nghiêm Nhận nghĩ ngợi, tháng trước mình và Lục Bình đã gặp nhau 2 lần.

Lần đầu, cậu ta với Hà Tân Bách lên núi Long Thủ ở Nội uyển đua ngựa, cửu điện hạ này phái người tới nhà họ Nghiêm dò la hành trình của cậu ta, nhằm tình cờ gặp mặt cậu ta trên đó.

Lần thứ hai, trong lầu hoa đèn đóm rực rỡ giữa lễ Thất tịch, Lục Bình đỏ mặt định trả khăn lụa bắt được cho cậu ta mà lúc đó cậu ta uống say mất, gần như chẳng nhớ bản thân đã nói gì, đầu óc lơ mơ chỉ còn sót đúng một suy nghĩ – nếu Lục Bình đã cất công rời cung đến gặp, vậy quả đúng là mến mộ mình thật rồi.

Đang suy tư vẩn vơ thì nghe thấy Phó Dật nói tiếp: "Tử Khanh, bệ hạ có tổng cộng 8 hoàng tử công chúa, đông đảo dễ lẫn, bình thường ngươi lại không qua lại với họ, để ta giới thiệu cho ngươi nhé."

Nghiêm Nhận nhỏ giọng đáp: "Chưa đến mức không biết ai cả, ví dụ thái tử với tam hoàng tử ngồi giữa hàng đầu tiên ta đều gặp rồi."

Ánh mắt cả hai đồng loạt trông lên phía hai người đang ngồi ngay ngắn ở hai vị trí hàng đầu sảnh Tập Văn, đối diện thẳng với bục giảng của thái sư.

Phó Dật thì thầm: "Đúng rồi, thái tử Lục Cảnh và hoàng tử thứ 3 Lục Chấp là hai con trai được bệ hạ xem trọng nhất, dĩ nhiên sẽ tách biệt rạch ròi đối đầu lẫn nhau. Con người thái tử nhân hậu hiền hòa, không hay bận tâm chuyện đấu đá ganh đua, Lục Chấp thì đâu nghĩ thế, lòng dạ vừa hiếu thắng còn vừa sâu xa, đâu đâu cũng muốn hơn thua với thái tử."

Nghiêm Nhận quan sát bóng lưng hai người, hồi tưởng tỉ mỉ một lượt, đúng là thái tử Lục Cảnh trong trí nhớ có tướng mạo ôn hòa nhã nhặn, nói năng rộng lượng, toát ra phong thái của người đứng đầu Đông cung, còn tam hoàng tử Lục Chấp thì hay vòng vo úp mở ẩn ý, hồi đó cậu ta đã rất không ưa, vậy nên ấn tượng rõ nét.

Phó Dật nói tiếp: "Cái chỗ ngồi này cũng hay lắm nhé, bề ngoài là tự túc chọn bàn, nhưng thực ra đã âm thầm chia phe hết rồi. Người ta bảo ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, ví dụ tứ hoàng tử ngồi bên trái tam hoàng tử, rõ ràng là ủng hộ tam hoàng tử."

Nghiêm Nhận nhìn sang theo, mẫu phi của hoàng tử thứ 4 Lục Chiêu lẫn mẫu phi của hoàng tử thứ 3 Lục Chấp giống nhau, đều không xuất thân từ thế gia mà là con gái nhà quan văn thanh liêm, vậy nên về cùng một phe, đối lập với thái tử cũng là điều dễ hiểu.

Phó Dật nói: "Lục hoàng tử là em trai ruột của tam hoàng tử, thất công chúa là em gái ruột của tứ hoàng tử, vậy nên ngồi tụm vào với nhau, rõ mồn một luôn." Cậu ta ra hiệu tiếp cho Nghiêm Nhận ngó ra đằng trước bên kia, "Trái lại nhìn sang phía thái tử, xung quanh toàn là con cháu thế gia hôm nay mới tới, có thể thấy thái tử không hề có ý định lôi kéo chia bè, song vô hình trung lại thu hút không ít người kính trọng."

Nghiêm Nhận cười khẽ.

Phó Dật bảo: "Ngươi cười gì?"

Nghiêm Nhận đáp: "Vốn dĩ ta tưởng điện Bạch Hổ vắng người sẽ đỡ kèn cựa ngột ngạt hơn cái chỗ Quốc tử giám, nào ngờ hai bên chẳng kém gì nhau."

Phó Dật nói: "Tóm lại ta cũng chả để ý mấy cái đấy, sau này đại ca tập tước, liên quan gì đến ta, đừng bắt ta a dua là được."

Trong rương sách Tông Vân mang theo có khá nhiều loại, Nghiêm Nhận nhặt một quyển ra đọc tạm, thấy Lục Bình cạnh đó hãy còn đang ngủ, ngủ như chết rồi nữa chứ. Cậu ta thò tay chọc Phó Dật, biết thừa mà cứ cố tình hỏi: "Thế cái người đang ngủ cạnh chỗ ta thì sao?"

Phó Dật liếc qua bóng người đang nằm nhoài: "Đấy hả? Đấy là cửu hoàng tử Lục... Lục gì ta? Ơ đùa, tự dưng ta lại không nhớ, Lục gì nhỉ..."

Nghiêm Nhận chờ đối phương nghĩ.

Phó Dật suy tư hồi lâu mà vẫn chẳng nhớ ra được, cuối cùng đành nói: "Không phải tại ta hay quên đâu, mà thật lòng là do cậu này chẳng có ấn tượng gì mấy, hồi trước ta vào cung thăm cô cũng có gặp mấy lần, hình như vẻ ngoài rất nổi bật, mỗi tội người thì hơi..."

Còn chưa dứt lời, quyển sách che mặt của bàn bên đã tuột xuống, Lục Bình chậm chạp mở mắt ra, chắc do nằm đè dưới sách hơi thiếu dưỡng khí nên hai má ửng đỏ rõ rệt.

Phó Dật thoáng ngớ người: "Đúng, đúng là vẻ ngoài nổi bật, ta nói không sai chứ hả?"

Lục Bình bên kia thì từ từ ngóc dậy khỏi bàn, duỗi người một cái, nhấc tay áo vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách theo thói quen. Nghiêm Nhận thấy buồn cười quá, tay phải chống cằm, tay trái thì giơ ra gõ nhè nhẹ vào mép bàn mình.

Quả nhiên hành động này thu hút ánh mắt Lục Bình ngay, cậu nhìn sang phía Nghiêm Nhận.

Nghiêm Nhận cười chào: "Cửu điện hạ, lâu lắm không gặp ha."

Con ngươi Lục Bình lập tức trợn to, sách trên tay cậu cũng rớt cái bịch.

"..." Nghiêm Nhận nói, "Xa cách nhiều ngày giờ mới tái ngộ, cửu điện hạ vui thế cơ à?"

Biểu cảm trên gương mặt Lục Bình chuyển sang thành không thể tin nổi.

Phó Dật "Ớ" một tiếng: "Ngươi quen cậu ấy à?"

"Quen chứ. Hơn nữa..." Nghiêm Nhận dừng lại giây lát, nụ cười mập mờ lóe lên từ ánh mắt, "Còn thân thiết phết cơ. Đúng không cửu điện hạ?"

Nghe tới chữ "thân thiết", nét mặt Lục Bình chuyển tiếp sang hãi hùng.

"..." Nghiêm Nhận cau mày, nghĩ bụng phản ứng như này là như nào đây? Không phải Lục Bình thích cậu ta à? Cậu ta đến điện Bạch Hổ đáng ra Lục Bình phải vui chứ nhỉ? Sao mặt mũi cứ kiểu sắp ra chiến trường, lỡ gặp rắn rết thế kia? Chả lẽ mừng rỡ quá đỗi thành ra hốt hoảng ư?

Phó Dật hỏi: "Sao lại thân thiết thế? Cửu điện hạ, cậu kể cho ta với?"

Lục Bình giật thon thót cực kì rõ rệt, cậu vội vàng dựng sách lên che hết khuôn mặt đi, chỉ lộ mỗi vành tai đỏ rực, giọng muỗi kêu lí nhí: "Chả quen thân gì sất."

Nghiêm Nhận không kìm được phì cười.

Phó Dật thắc mắc vô cùng: "Sao tai cậu ta đỏ thế kia?"

Nghiêm Nhận khẽ than thở: "Dễ ngượng dễ ngại, nghe ghẹo là tránh, động tí đỏ mặt."

Giọng cậu ta không to hẳn mà cũng không bé hẳn, nghe thấy thế, ngón tay Lục Bình đang bấu vào quyển sách siết chặt hơn, tiếng hừ hậm hực loáng thoáng vẳng ra.

Cơ mà Nghiêm Nhận chẳng phát hiện, còn kể tiếp với Phó Dật: "Thực ra còn một nguyên nhân khác nữa."

Phó Dật: "Là gì?"



"Đây chính là thế tử Nghiêm mà lúc nãy ta nói. Tử Khanh, đây là tam điện hạ."

Tiếng nói vang vọng của Hà Tân Bách bật lên đằng trước, Nghiêm Nhận ngẩng đầu thấy mấy người đang cùng đi về phía này, đều ăn mặc gấm lụa hoa lệ. Người ở giữa bước đi quý phái, đặc biệt nổi bật, song đôi mắt lại lóe sáng sắc bén như loài sói đói khát xảo quyệt, ấy là hoàng tử thứ 3 Lục Chấp.

Nghiêm Nhận đứng dậy chắp tay nói: "Tam điện hạ."

Lục Chấp cất lời bình thản: "Lần trước gặp tiểu bá gia là từ tận hồi ở thao trường quân Cấm vệ, mũi tên găm chính giữa hồng tâm của tiểu bá gia hôm ấy khiến bao người phải xuýt xoa thán phục, bản vương cũng ấn tượng khó quên. Không ngờ sau này còn có dịp học tập ở điện Bạch Hổ với nhau, tiểu bá gia, sắp tới chắc còn được chứng kiến bản lĩnh thật của ngươi nữa đấy nhỉ, ha ha."

Lục Phóng bên cạnh bật cười, nói: "Găm giữa hồng tâm á? Có gì ghê gớm đâu, ta vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên cũng còn trúng hồng tâm được nhé! Tiểu bá gia, hôm nào so kè thử xem?"

Lục Chấp tiếp lời: "Ấy, lục đệ. Thân phận của tiểu bá gia thế kia, có khi sau này còn là 'tiểu hầu gia' nữa, há lại đi chơi loăng quăng với đệ được? Nếu muốn so kè thì chờ cậu ấy ra thao trường, đệ phải ghé thăm xin thỉnh giáo mới phải."

"..."

May là Hà Tân Bách chưa nhận ra ý ganh đua ngấm ngầm trong lời họ nói, cứ hớn hở xoa dịu rồi làm nóng bầu không khí suốt, bắt chuyện với cả hai phe. Nghiêm Nhận không hứng thú mấy, chỉ xã giao vài câu, khóe mắt liếc thấy Lục Bình vẫn đang nằm bò tại chỗ, bộ dạng lờ đờ, khiến mọi người khác không hề chú ý tí nào.

Hà Tân Bách rất phấn khởi, chạy qua rủ cả thái tử sang.

Thái tử Lục Cảnh khác biệt hoàn toàn với Lục Chấp, nét mặt hòa nhã ấm áp, nhưng đi tới nơi xong câu đầu tiên thái tử nói lại là: "A Bình, đệ sao thế, khó chịu chỗ nào à?"

Nghiêm Nhận cúi xuống trông, thấy Lục Bình lập tức ngồi thẳng người dậy lắc đầu lia lịa, vẻ ủ rũ đã tan sạch, ánh mắt nhìn Lục Cảnh sáng lấp la lấp lánh.

Xem ra có vẻ mối quan hệ giữa Lục Bình với Lục Cảnh rất tốt. Nghiêm Nhận nghĩ bụng.

Song Lục Bình cũng chỉ cười cười với Lục Cảnh thôi, rồi lại vùi đầu đọc sách, không hề có ý định đứng dậy tham gia cuộc trò chuyện lần này.

Bỗng có tiếng hô thông báo của cung nữ vang lên bên ngoài: "Bát công chúa tới!"