Mặt trời lên cao, đang vào giữa hè, toàn bộ hoàng thành đều bị hun nóng trong ánh nắng buổi sớm.
Vừa sáng ra Nghiêm Nhận đã đến cửa trụ sở bộ Hộ, mãi tới khi mặt trời chói chang, binh sĩ đi theo đã bắt đầu quệt mồ hôi không ngừng thì mới thấy hai chiếc xe ngựa với một đội ngũ chậm chạp tiến vào phố cửa Thừa Thiên.
Người trên xe vén rèm bước xuống, đây là thị ngự sử Tả Hàm và Đại Lý tự thừa Bùi Quang Thăng.
Hai kẻ rề rà chậm trễ đi sóng vai cạnh nhau, vừa cười nói trao đổi vừa chắp tay với Nghiêm Nhận. Tạ Hàm bảo: "Tướng quân Nghiêm, sao sớm thế này đã chờ ở chỗ bọn ta thế?'
Nghiêm Nhận không đáp.
Bùi Quang Thăng tiếp lời: "Để tướng quân Nghiêm phải chờ lâu, thực sự rất xin lỗi."
"Đừng nói nhảm nữa, mau bắt đầu đi." Nghiêm Nhận nhìn liếc qua hai người rồi dẫn đầu tiến vào cửa trụ sở bộ Hộ.
Ty Thương Bộ có tổng cộng 3 chủ sự, người phụ trách tiếp nhận vụ án lương thảo là một quan nhỏ hàm thất phẩm tên Cừu Hổ. Tả Hàm nói: "Bọn ta phụng chỉ điều tra xử lý vụ việc lương thảo của quân Trấn Bắc mùa xuân năm Chính Chí thứ 9, mong Cừu đại nhân hợp tác cùng."
(*ty Thương Bộ: bộ phận quản lý việc lưu trữ, xuất nhập kho lương thực toàn quốc)
Cừu Hổ cúi mình cười đáp: "Đương nhiên phải vậy rồi ạ, có việc gì hai vị đại nhân cần hạ quan làm, nhất định hạ quan sẽ dốc hết sức thực hiện!" Rồi quay sang bảo thuộc hạ: "Người đâu, dọn ghế dâng trà, đang giữa hè thế này, mình uống ngụm trà lạnh đã rồi hẵng bắt tay vào làm cũng chưa muộn!"
Tay Cừu Hổ này giống hệt các quan văn khác ở Khải An, kể cả phẩm cấp có thấp mấy cũng vẫn coi thường võ tướng nhàn tản nắm quyền lớn trong tay, dĩ nhiên "hai vị đại nhân" hắn ta vừa nhắc không hề bao gồm Nghiêm Nhận.
Sau khi trà được bưng ra, mấy người bắt đầu ngồi tán hươu tán vượn.
"Nghe nói nhị công tử nhà Tả đại nhân đang chuẩn bị cưới xin đến nơi rồi, không rõ là thiên kim nhà nào nhỉ?"
"Vâng vâng vâng, nhất trí với nhau cả rồi, là con gái dòng chính nhà Tần đại nhân lang trung ty Khảo Công ở bộ Lại."
"Chúc mừng chúc mừng, họ nhà thanh liêm thì tốt quá! Chờ chọn ngày tháng xong xuôi ngài nể mặt cho hạ quan đến uống chén rượu mừng với nhé?"
"Hahahaha..."
Bầu không khí biếng nhác mà sung sướng lan tỏa khắp căn phòng, Nghiêm Nhận thực sự không chịu nổi nữa, trầm mặt đứng lên nói: "Tán dóc xong chưa? Xong rồi thì vào việc chính."
Tiếng cười lập tức ngưng bặt.
Tả Hàm đằng hắng mấy tiếng, liếc Nghiêm Nhận một cái rõ là miễn cưỡng xong quay sang nói với Cừu Hổ đầy hòa nhã: "Nhờ đại nhân kiểm tra thử sổ sách, báo cáo chi tiết các vấn đề liên quan tới lương thảo được phân cho quân Trấn Bắc vào tháng 10 năm Chính Chí thứ 9, tổng số lượng là bao nhiêu, cụ thể gồm những gì, dọc đường đi qua những châu huyện nào, hệ thống kho chính bổ sung thêm bao nhiêu, lúc vận chuyển đến Bắc cương thì tổng số còn bao nhiêu."
Cừu Hổ cũng lề mề đứng dậy, đáp lời phái người dưới trướng đi tìm sổ sách tra xét. Chờ mãi rõ là lâu mới thấy cầm sổ sách ra.
Trông mặt mày Nghiêm Nhận còn u ám hơn cả nước trà, Cừu Hổ cười giả lả nói: "Xin thứ lỗi, thực sự là sổ sách ở ty Thương Bộ bọn ta nhiều quá, lại còn là khoản chi từ năm kia nên tìm được cũng hơi mất thời gian, mong tướng quân Nghiêm thông cảm cho."
Thế rồi hắn ta tiếp tục bắt tay vào giở sổ mò mẫm chi tiết, vẫn nhì nhèo không kém, cất tiếng báo cáo: "Bẩm Tả đại nhân, mùng 5 tháng 10 vận chuyển khỏi kho tổng cộng 10 thạch gạo, 30 thạch ngô, 10 thạch thịt khô, 60 thạch cỏ khô... Điểm dừng đầu tiên sau khi rời Khải An là Đồng Quan, bổ sung thêm..."
Nghiêm Nhận rũ mắt lẳng lặng chờ hắn ta nói hết, một chuỗi nội dung thông tin dài dằng dặc ghi chép kín 2 3 mặt giấy, đến cuối cùng đọc xong hết Cừu Hổ đã khô khốc miệng lưỡi, phải vội cầm bát trà trên bàn nốc ừng ực cạn sạch, quệt bớt mồ hôi.
Nghiêm Nhận cau mày lặp lại: "Lúc đến Ô Hải, tổng số lương thảo là 120 thạch?"
Bùi Quang Thăng nói: "Đúng rồi, tính số lượng tiêu hao lẫn bổ sung thì còn thừa ra 20 thạch nữa!"
Nghiêm Nhận lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng số lương thảo bên quân nhu quân Trấn Bắc nhận được chỉ có 50 thạch."
"Sao lại thế được? Sổ sách ghi rõ ràng lắm mà, phân phát 100 thạch thì là đúng 100 thạch, người của ty Thương Bộ bọn ta vận lương, người bên ty Độ Chi vào sổ, không thể sai sót gì được." Mặt Cừu Hổ đỏ bừng bừng, giọng nâng cao hùng hồn khảng khái.
(*ty Độ Chi: bên phụ trách quản lý thu chi tài chính)
Nghiêm Nhận cầm sổ sách trên bàn lên đọc kĩ hơn, nói: "Thế ý đại nhân là các người không sai, vậy 50 thạch lương thảo bị thiếu tự chúng nó mọc cánh bay mất rồi à?"
Nghe thế Tả Hàm cười ha ha: "Tướng quân Nghiêm, sao lương thảo lại biết bay được..."
Nghiêm Nhận đảo mắt khinh thường.
Thấy tình hình lệch lạc, Bùi Quang Thăng phải nói đỡ: "Liệu có khả năng là do quan viên địa phương các châu huyện đấy cố tình không bổ sung hay là ăn bớt lương thảo, giấu giếm số liệu không, hoặc dọc đường hộ tống bên phụ trách vận chuyển là vệ binh Tả Uy với phủ Chiết xung tiêu hao nhiều quá? Tướng quân Nghiêm, suốt quá trình đưa lương thảo từ tay ty Thương Bộ vào tới miệng ngài phải trải qua nhiều khâu phức tạp lắm, chưa chắc vấn đề đã nằm ở ty Thương Bộ đâu."
Cừu Hổ vội nói: "Đúng đấy ạ, hiện giờ đã tra rõ số lương thảo ty Thương Bộ bọn ta xuất đi là 100 vạn, công khai minh bạch rồi. Tướng quân Nghiêm hoàn toàn có thể xin chỉ từ bệ hạ để điều tra lính phủ binh Tả Uy, hoặc là lần tiếp theo tuyến vận lương, những khâu này thì đều không liên quan gì đến bộ Hộ ạ."
Phủi can hệ đi thì nhanh thế.
Nghiêm Nhận đặt sổ sách xuống, bảo: "Kho lưu trữ ở đâu, ta muốn thẩm vấn người giữ kho."
Tả Hàm đáp ngay: "Làm vậy không đúng quy định, phải mời người của bộ Hình sang thì mới thẩm vấn được."
"Vậy cứ dẫn ta đến kho trữ lương, ta muốn xem xét thóc gạo ở đó. Cái này thì chấp nhận được chứ hả?" Nghiêm Nhận nói, "Hiện chưa tính tới việc có bao nhiêu thạch tới tay quân nhu, riêng số 50 thạch lương thảo đó thôi đã có 30 là gạo cũ với cỏ ướt mốc meo rồi."
Sắc mặt Cừu Hổ lẫn Bùi Quang Thăng đều lộ ra vẻ sửng sốt.
Tả Hàm phản bác tắp lự: "Cái đấy thì càng vô lý! Ngũ cốc trong kho lưu trữ đều là thóc gạo ngô thượng hạng, sao lại gửi gạo cũ cho ngài!"
Nghiêm Nhận hỏi vặn: "Có đúng gạo cũ hay không thì phải hỏi Cừu đại nhân, người bên đài Ngự sử như Tả đại nhân làm sao biết được?"
Đùng cái Tả Hàm nghẹn lời, vẫn phải cứng cổ cứng họng đáp: "Đương nhiên bản quan biết chứ ạ, hàng năm mưa thuận gió hòa, tô thuế đầy đủ, ngũ cốc vụ mới ăn còn chẳng hết, kho lương ắt sẽ không gửi gạo cũ cho ngài đâu! Có khi là tại dọc đường vận chuyển gặp trời mưa, lương thảo mới tự lên mốc!"
Nghiêm Nhận cười gằn: "Tầm thu đông thời tiết hanh khô, ngươi tưởng là xuân hè mưa dầm chắc mà thóc gạo tự mốc?"
Bùi Quang Thăng chen lời: "Hai vị đại nhân chớ nổi nóng, liệu có khả năng là do..."
"Ta biết Bùi đại nhân định nói gì." Nghiêm Nhận cắt ngang, "Có phải ông định bảo các quận huyện dọc đường chẳng những không tiếp tế thêm lương mà còn đổi lương mới của triều đình thành lương cũ không? Tráo thóc ngay dưới mắt phủ binh, ý là thế chứ gì?"
Bùi Quang Thăng ngậm miệng lại không hó hé nữa.
Nghiêm Nhận nói tiếp: "Bệ hạ điều ba bên hỗ trợ ta xử lý án lương thảo chứ không phải bảo các ông đùn đẩy qua lại, có cái vấn đề tí tẹo này chẳng rạch ròi được mà còn đòi đứng đầu sáu bộ lo liệu ruộng điền lương bổng à? Chọn bừa một đứa lâu la vô danh tiểu tốt trong quân Trấn Bắc của ta ra làm thử còn khá khẩm hơn các ông."
"Ngươi ngươi ngươi!" Tả Hàm tức đỏ mặt tía tai, "Nghiêm Nhận, mình đang tra án thì tập trung điều tra, sao còn đi mắng chửi người khác thế!"
Nghiêm Nhận không muốn kì kèo thêm với mấy kẻ này, nói thẳng: "Tóm lại bây giờ đưa ta sang kho trữ lương ngay. Hai vị đại nhân ngại trời nóng không đi cũng được, ta tự đi."
Tạ Hàm đáp luôn: "Bệ hạ giao đài Ngự sử và Đại Lý tự phụ trách chính, sao bản quan không đi mà được? Nhất định phải đi!"
Nghiêm Nhận cười khẩy.
"Từ từ đã."
Bỗng một giọng nói vang dày vọng từ đại sảnh ra.
Những người còn lại đều đồng loạt nhìn sang theo, thấy một ông lão mặc triều phục màu tím sẫm đang chậm rãi bước ra, mặt mũi già cỗi, râu đã hoa râm, đây chính là thượng thư bộ Hộ Ngũ Đình.
Nghiêm Nhận sừng sững bất động, ba người kia thì đều khom lưng hành lễ.
Ngũ Đình cũng chẳng buồn nhìn Nghiêm Nhận cái nào, đi đến bên bàn cầm sổ sách lên liếc thử rồi lại thảy xuống, cất tiếng: "Lương thảo vận chuyển khỏi kho lưu trữ tháng 10 năm kia là do bản quan chính mắt kiểm tra, không vấn đề gì, tướng quân Nghiêm muốn điều tra lương thảo, vậy cứ xem thử phủ Chiết xung và các châu huyện ven đường đi thì hơn."
Đại sảnh chìm vào im lìm.
Nghiêm Nhận là tòng tam phẩm, Ngũ Đình là chánh tam phẩm. Ngũ Đình đã lên tiếng, Nghiêm Nhận không tiện yêu cầu sang kho trữ lương nữa.
Lúc rời khỏi trụ sở bộ Hộ đã gần giữa trưa, ánh nắng chói chang thiêu đốt khắp cả hoàng thành.
Nghiêm Nhận đi trên phố lớn cửa Thừa Thiên, Tông Vân đang chờ ở cạnh chỗ Thái Bộc tự, thấy Nghiêm Nhận bước ra thì tiến lên đón, cả hai cùng đi tiếp.
(*Thái Bộc tự: cơ quan phụ trách quản lý ngựa xe của triều đình)
Nghiêm Nhận hỏi: "Ngươi tra được gì ở ty Thông Chính không?"
Tông Vân nhăn nhó mặt mày, lắc đầu ngám ngẩm: "Chướng ngại liên miên, không tiến triển gì ạ, bề nổi thì trình tự gửi nhận tấu sớ đều ổn cả, chẳng biết là sai sót ở khâu nào. Tiểu nhân nghi chắc bị người ta chặn lại khi vào đến cửa Thừa Thiên, nhưng mấy kẻ đó mình đều không động chạm nổi."
Nghiêm Nhận nhìn đường lớn nối hoàng thành bằng phẳng trước mắt, nói: "Đám nhậm chức bên trong cửa Thừa Thiên thì dĩ nhiên mình không động chạm được."
Tông Vân thấy sắc mặt Nghiêm Nhận kém vui là đoán ra được hắn ghé bộ Hộ cũng vấp váp bế tắc, bèn thở dài nặng nề: "Hành quân đánh trận sợ nhất là thiếu thốn lương thảo, bây giờ Đột Quyết chưa đến cắt đường vận chuyển, cướp lương quân ta mà trái lại thành ra triều đình nhà mình thờ ơ trước, nói ra đúng chỉ tổ làm trò cười."
Gió trưa thổi từ nam lên bắc phả thẳng vào mặt, nóng bức.
Bỗng Nghiêm Nhận nói: "Mai ta phải rời thành, đến Đồng Quan một chuyến."
Tông Vân thảng thốt: "Chủ tử, ngài định đích thân đi Đồng Quan điều tra ạ?"
Nghiêm Nhận thở hắt một hơi, cầm lấy quạt cói từ tay binh sĩ bên cạnh, vừa quạt vừa đáp: "Cũng phải xem xem châu huyện địa phương mà bọn chúng nói rốt cuộc như nào, liệu có tham ô lương thảo hay không. Nếu không tìm ra bất cứ điểm gì khác thường, vậy những gì cái đám bộ Hộ nói đều dối trá đáng ngờ hết."
Mặt mũi Tông Vân tràn đầy lo âu.
Đến cửa Chu Tước tự dưng Nghiêm Nhận nhớ ra gì đó, ngoái đầu nhìn lướt qua đường lớn rộng rãi mênh mông đằng sau, bảo với Tông Vân: "Tối nay ngươi vào báo với bệ hạ một tiếng là ta không ghé được."
Tông Vân: "Vâng."
Nghiêm Nhận bổ sung thêm: "Nhớ bảo bệ hạ không cần phải lo cho ta, giục ngựa đi một hai hôm thôi, sẽ về nhanh lắm."
Tông Vân: "...Dạ."
Chập tối, Tông Vân có mặt ở cửa điện Thiên Thu đúng giờ.
Ngay giữa trưa Nghiêm Nhận đã đội nắng rời thành đi Đồng Quan, tin tức bất ngờ đột ngột làm Lục Bình sửng sốt băn khoăn hỏi: "Có dẫn đủ người ngựa theo chưa? Tuyệt đối không thể để xảy ra bất trắc gì trên đường đâu."
Tông Vân đáp: "Dẫn đủ rồi ạ, tất cả đều là kị binh tinh nhuệ."
Lục Bình đặt đũa xuống, không nuốt nổi cơm tối nữa.
Thấy vậy Tông Vân vội nói: "Bệ hạ đừng nghĩ nhiều, đại soái của bọn ta là người từng đánh trận 3 năm ở Bắc cương cơ mà, Đồng Quan chỉ cách vỏn vẹn vài chục dặm đường thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu ạ."
Lục Bình trông ra bầu trời hoàng hôn bên ngoài điện nơi màn đêm sắp sửa buông xuống, ánh mắt thẫn thờ.
Một lát sau y đưa mắt về, hỏi: "Tông Vân, ngươi ăn tối chưa?"
Tông Vân chỉ nói: "Cảm ơn bệ hạ quan tâm, chờ hoàn thành xong việc tướng quân giao vi thần sẽ về nhà ăn ạ."
Lục Bình nói: "Ta bảo người rời cung báo cho ma ma Tông một tiếng, ngươi ở lại đây ăn đi. Đạt Sinh, lấy thêm bát đũa."
Đạt Sinh đáp lời lùi ra gọi thêm một bộ chén bát, Tông Vân hết hồn trợn to mắt, lúng túng hốt hoảng quỳ xuống xua tay: "Bệ hạ, cái này..."
"Đứng dậy đi. Như này có gì sai trái đâu? Hồi trước ở viện Thương Địch mình cũng từng ngồi chung bàn ăn cơm, bây giờ cũng được hết, bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn." Lục Bình nhận lấy bát đũa Đạt Sinh đưa, đặt xuống vị trí bên cạnh mình.
Y ra hiệu cho Tông Vân đứng dậy, nói thêm: "Trong lúc ăn, tiện thể ngươi kể cho ta về những gì xảy ra với Nghiêm Nhận suốt 3 năm nay được không?"
Tông Vân ngẩn người.
Lục Bình khẽ thở dài một hơi, bảo: "Ta muốn biết 3 năm nay cậu ấy đã sống thế nào, trải qua những gì, bất kể chuyện lớn hay nhỏ ta đều mong nghe hết."
Tông Vân do dự mãi lâu, rồi từ từ đứng dậy.
Hắn bước tới chỗ Lục Bình, chắp tay vái chào: "Vi thần tuân chỉ."
2 năm gần đây từ khi Lục Bình lên ngôi, tiêu chuẩn bữa ăn trong cung không còn xa xỉ cầu kì như ngày xưa bởi Lục Bình lấy mình làm gương, giảm thiểu chi tiêu trong cung, hơn nữa buổi tối y ăn uống cũng nhẹ nhàng, trên bàn toàn các món cơm nhà nấu nướng giản dị, song cực kì tươi ngon.
Thu Thủy và Chí Lạc thắp thêm nến, trời dần vào khuya.
Lục Bình từ tốn hỏi: "Chắc hồi mới đến Bắc cương Nghiêm Nhận vui lắm nhỉ."
Tông Vân ăn một miếng cháo, gật đầu: "Vâng. Sáng nào dậy chủ tử cũng phấn khởi, cứ hay cười tươi roi rói suốt." Hắn ta bắt đầu hồi tưởng tỉ mỉ về khoảng thời gian mới tới Bắc cương 3 năm về trước, nói tiếp, "Cơ mà ra chiến trường cái là mọi thứ khác ngay."