Đợt mới đến Bắc cương quân Trấn Bắc đóng ở cứ điểm quan trọng là Ô Hải, nơi đây có hàng mảng thảo nguyên rộng lớn cùng sông suối lác đác, đang đúng độ giao xuân hè, cỏ trên đồng hoang mới nhú xanh mơn mở, ráng mây lững lờ quanh sườn núi như sắp cứa cả vào chân trời xanh biếc.
Các binh sĩ xuống đồng làm ruộng, hàng ngày Nghiêm Nhận cũng theo lao động cùng, lúc nào rỗi thì dẫn một đám lính trẻ đi trèo cây hái quả dại hoặc cưỡi ngựa suốt cả ngày trời ngoài bãi nuôi ngựa quân, xong còn lên đồi cỏ tìm hang sóc đất, đốt khói hun lùa sóc đất ra ngoài đùa chúng nó chơi, cuộc sống cực kì nhàn nhã tự tại.
Sau ấy quân Trấn Bắc và binh Đột Quyết khai chiến ở Phong Châu, đây là trận đầu tiên Nghiêm Nhận tham gia kể từ khi đến Bắc cương.
Cậu ta phấn chấn vô cùng, bảo với Tông Vân là lần này nhất định phải đánh cho Đột Quyết một phen ra trò, cho Đột Quyết biết "Hổ phụ không khuyển tử", con trai của tướng quân Trấn Bắc hầu Nghiêm Sầm cũng đáng gờm lắm đấy.
Đại chiến khai màn, theo lệnh chỉ huy của Nghiêm Sầm, đội hình Nghiêm Nhận đang được xếp trong đó bắt buộc phải theo sát Nghiêm Sầm để giao đấu với cánh quân chính phía Đột Quyết. Song Nghiêm Nhận lại chê dàn trận thế thì bảo thủ chắc chắn quá, không phát huy được ưu thế của mình nên nảy ra ý tưởng, tự tìm cách khác, dẫn 500 người dưới trướng rời đội hình chính lên chỗ núi rừng phía đông nam, vòng sang cánh quân phụ bên sườn của Đột Quyết để tạo thế gọng kìm.
Tông Vân ở lại đội hình chờ suốt hồi lâu mà chưa thấy tin tức gì.
Trái lại chỉ thấy Nghiêm Sầm xuất hiện.
Nghiêm Sầm cưỡi chiến mã cao lớn phi như bay sang, phủ đầu hỏi ngay: "Nghiêm Nhận đâu!"
Tông Vân đành báo cáo đúng sự thật.
Nghiêm Sầm đùng cái biến sắc, gằn giọng hừ một tiếng rồi lập tức dẫn binh quay đầu đi xa.
Sau đó Đột Quyết bại trận phải lui quân, quân Trấn Bắc chiếm được cứ địa trên núi cao tầm nhìn bao quát, Tông Vân quay về lều, thấy binh sĩ bảo Nghiêm Nhận cũng về rồi, bị Nghiêm Sầm xách về, hơn nữa chỉ có mười mấy người theo cạnh.
Tông Vân vội vã chạy sang tìm, trông thấy Nghiêm Nhận và Nghiêm Sầm đứng cạnh dòng suối nhỏ chồng chất đá cuội.
Đầu tóc Nghiêm Nhận rối bù, mặt lấm lem mấy vết bùn, hai mắt đỏ bừng, chiến giáp trên người xốc xếch ngổn ngang, bộ dạng cực kì nhếch nhác, mười mấy người đi theo đều bị thương nặng có nhẹ có, trông như vừa đánh thua một trận.
Mấy trăm người xuất phát mà chỉ có mười mấy người về, nghĩ thôi là hiểu phương án đột kích của Nghiêm Nhận đã thất bại, hơn thế còn thất bại thê thảm.
Nghiêm Nhận ngồi trên tảng đá giặt quần áo của mình rồi xử lý vết thương, im lìm không nói câu nào.
Nghiêm Sầm đứng trước mặt, chỉ thẳng vào cậu ta quát mắng rất to: "Con tưởng hồi trước ở Khải An đọc bằng ấy binh thư xong là thấy mình ghê gớm lắm rồi à? Vểnh đuôi lên tận trời rồi đấy! Ta nói cho con biết, đấy đều chỉ là lý thuyết suông trên giấy thôi! Khi chưa có kinh nghiệm thực chiến thì con vẫn chỉ là thằng nhãi chim non mỏ vàng mới ló!"
"Bảo con đi theo đội hình chính, con làm cái gì mà nhất quyết đòi tách lẻ! Tự cho mình đúng, phô trương ra cái vẻ anh hùng, tham công thiển cận! Một mình con chết chẳng ảnh hưởng ai, nhưng lính của con thì sao! Ngựa của con thì sao! Con buộc phải là người phụ trách tính mạng cho họ, con có gánh vác nổi không?"
"Nếu ta không đến cứu thì mấy trăm người của con đã bị tiêu diệt sạch rồi! Không có năng lực thì đừng có dẫn binh, đừng có chạy loăng quăng bắt tất cả mọi người phải đâm đầu vào chỗ chết theo con! Một nghìn người con còn không quản lý được, thôi bắt đầu từ giờ con liệu mà lo riêng cái thân mình đi!"
Nghiêm Nhận không hề đánh được cho Đột Quyết một phen ra trò, mà bị chính ông bô nhà mình đánh cho một phen ra trò.
Nghiêm Sầm thẳng tay tước luôn chức vị thiên phu trưởng của cậu ta, Nghiêm Nhận thành một tên lính quèn dưới quyền Tông Vân, mọi việc đều phải nghe theo Tông Vân.
Tông Vân rất bối rối.
Có lẽ là do sai lầm từ bản thân khiến mấy trăm thuộc hạ của mình phải bỏ mạng theo, giai đoạn ấy Nghiêm Nhận trầm mặc ít nói hẳn đi, tính tình tiết chế rõ rệt, ngày nào cũng lầm lì cày ruộng, lầm lì luyện tập, lầm lì ăn cơm, lầm lì ngủ nghỉ.
Song mũi nhọn của người thiếu niên khó lòng vùi lấp, sau vài trận chiến đấu trôi qua, cậu ta luôn là người chém đầu nhiều lính Đột Quyết nhất trong đội hình, thế là lại bắt đầu được đề bạt, dần dà từ thiên trưởng, giáo úy lên đến tướng quân, đã có thể chỉ huy số binh sĩ lên tới hàng vạn.
Sau khi Nghiêm Nhận được thăng làm tướng quân, thời gian sóng vai tác chiến, trao đổi tiếp xúc với Nghiêm Sầm nhiều hơn, Nghiêm Sầm mới từ từ thấy hài lòng về con trai.
Ô Hải là cứ điểm quan trọng, địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, người Đột Quyết luôn lom lom sát sao.
Mùa thu năm Chính Chí thứ 9, quân Trấn Bắc và Đột Quyết đụng độ ở Ô Hải lần nữa, số lương thảo mà Nghiêm Sầm gửi tấu xin triều đình vẫn chưa đến được doanh quân nhu, đang đúng vào thời khắc mấu chốt mà lại không đảm bảo được đủ lương thảo.
Nghiêm Sầm dặn dò tướng lĩnh các doanh: "Tuyệt đối không được để lọt tin thiếu thốn lương thảo ra ngoài, nhất định phải giữ vững lòng quân, cho mọi người ăn no. Việc này không khó, giờ ta sẽ viết thư gửi ngay tới các châu huyện lớn quanh đây nhờ họ mở kho tiếp tế, rồi viết tấu sớ gửi khoái mã về Khải An giục bệ hạ, chờ lương của triều đình tới là quân ta không phải lo lắng gì nữa."
Nghe Nghiêm Sầm nói vậy xong mọi người đều thấy tình thế chưa phải quá tệ, Tông Vân cũng yên tâm trở lại.
Khi quân đội ở biên cảnh gặp khó về lương thảo thì việc điều phối bổ sung từ các châu huyện lớn vùng Bắc cương là chuyện rất hợp lý nghiễm nhiên. Quan đứng đầu châu huyện mà từ chối điều lương, ảnh hưởng tác chiến sẽ bị khép vào tội nặng chém đầu.
Song thư từ Nghiêm Sầm gửi đi chỉ toàn nhận lại hồi âm xấu nhất.
"Đại soái Nghiêm, thật sự xin lỗi, thu hoạch năm ngoái kém cỏi, quận Vũ Uy không có đủ lương thực."
"Tướng quân Nghiêm, năm ngoái gặp hạn hán, phủ Hưng Khánh không có lương thảo dôi dư."
"Hầu gia, không phải hạ quan không giúp đâu mà là do kho lương quận Thượng không thể đào đâu ra nữa, ngài thử hỏi thêm các nơi khác xem ạ."
"..."
Nghiêm Sầm giận dữ đập vỡ đồ đạc trong lều.
Tất cả các vùng đều không có nổi lương thảo tiếp tế, vậy rõ ràng chỉ có thể là cố ý. Mọi người đều hiểu rõ sự thật này, nhưng nhất thời chẳng tìm ra được cách nào khác.
Quận huyện xung quanh không điều phối, triều đình không phân phát lương thực, lính Đột Quyết đang từ từ áp sát, các binh sĩ ăn không đủ no, cuối cùng cũng nhận ra rằng khâu hậu cần giờ đang trục trặc, nỗi tuyệt vọng bắt đầu bao trùm lên toàn thể đội quân Trấn Bắc.
Nhưng rồi đúng vào thời khắc nguy nan nhất ấy thì binh Đột Quyết lại như được trời cao giúp đỡ, bất ngờ chiếm được vùng cao, ùn ùn kéo đến với khí thế hùng hổ, nhăm nhe bùng nổ một trận đại chiến lớn chưa từng có với quân Trấn Bắc.
Nghiêm Sầm siết chặt lại đai lưng, phẫn nộ: "Binh sĩ quân ta ăn không đủ no, ngựa của quân ta cũng ăn không đủ no, rốt cuộc triều đình đang làm cái gì!"
Có người mặt mũi đau thương, có người đã lặng lẽ rơi lệ.
Lúc này Nghiêm Nhận tiến lên quỳ một gối xuống trước mặt Nghiêm Sầm, nói: "Xin đại soái cho ta dẫn 1 ngàn thân binh xuôi nam, hôm nay ta sẽ đến phủ Hưng Khánh đòi lương, nếu chúng không chấp nhận nữa ta sẽ chém đầu quan thứ sử."
Cả lều đều lặng thinh trầm mặc.
Hồi lâu sau, Nghiêm Sầm gật đầu: "Được."
Trước khi xuất phát, Tông Vân theo Nghiêm Nhận tới gặp Nghiêm Sầm một lần cuối, nghe thấy Nghiêm Nhận nói với Nghiêm Sầm: "Phụ thân là linh hồn của quân Trấn Bắc, nhỡ đụng độ với Đột Quyết thật thì người nhất định phải chú ý bảo vệ mình, đừng để bị thương."
Nghiêm Sầm chỉ cười ha hả vỗ vai Nghiêm Nhận bảo: "Nhóc con, còn nhớ ta từng nói gì không? Cha con là ta đây đánh với Đột Quyết cả đời rồi, chúng như nào ta hiểu rõ nhất, muốn hất văng được ta thì phải đợi mấy chục năm nữa cơ! Con cứ lo cái thân con đi đã!"
Nghiêm Nhận hừ một tiếng, không chịu thua: "Không cần mấy chục năm đâu, vài năm nữa thôi là người yên tâm dưỡng già, đổi sang đến lượt ta đi chặt đầu thủ lĩnh Đột Quyết cho."
Nghiêm Sầm phì cười: "Hùng hồn ngông phết! Cứ sồn sồn thế, suốt ngày chém đầu thằng này chặt cổ thằng kia, cẩn thận đến lúc ấy về Khải An cô bé thân thương kia không thèm con nữa đâu."
Nghiêm Nhận: "..."
Nghiêm Sầm nghĩ ngợi, nói tiếp: "Số ta không phải số dưỡng già, cứ ra chiến trường thì hơn, kể cả chết cũng phải chết ngoài chiến trường. Cơ mà đến lúc đấy thật thì phải nhờ con đưa hài cốt của ta về Khải An, chôn vào đất quê đấy!"
Chắc hẳn Nghiêm Nhận thấy bây giờ nói câu này thì còn sớm quá, nên không đáp lời.
Cậu ta dẫn theo 1 ngàn thân binh xuất phát.
Quả nhiên sau khi Nghiêm Nhận đi, đại chiến nổ ra giữa quân Trấn Bắc và binh Đột Quyết.
Chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi Nghiêm Nhận đã thành công kề dao vào cổ thứ sử phủ Hưng Khánh, ép mở kho lương, dẫn đội xe lương thực và cỏ khô đủ đầy về đến Ô Hải.
Song dọc đường gặp phải trinh sát cưỡi ngựa tới báo, Ô Hải thất thủ, Nghiêm Sầm đã chết.
Tông Vân không theo sát cạnh, không hề biết được lúc nghe thấy tin tức này biểu cảm của Nghiêm Nhận ra sao.
Chỉ nghe kể lại rằng Nghiêm Nhận cứ thế đâm đầu cưỡi ngựa xông về phía đại doanh Đột Quyết như lên cơn điên, bất chấp sự ngăn cản của mọi người, thét đòi báo thù.
Binh lính phải đuổi theo mãi một hồi lâu mới bắt kịp được Nghiêm Nhận, cả người Nghiêm Nhận run bần bật, dường như Gió Nhân Gian cậu ta đang cưỡi cũng phát hiện ra tâm trạng của chủ nhân, bất an bồn chồn chạy lòng vòng tại chỗ.
Nghiêm Nhận bảo: "Các ngươi về cả đi, ta loanh quanh một mình thêm lát nữa."
Tông Vân sợ Nghiêm Nhận gặp nguy hiểm, vẫn giữ khoảng cách bám theo.
Doanh trại Đột Quyết ở ngay phía trước, Nghiêm Nhận chỉ có thể chạy lên một ngọn đồi nhỏ nằm khuất, náu vào màn trời đêm đen đặc trên núi, trông về phía đại doanh Đột Quyết đốt đuốc sáng bừng trải dài đằng xa, đăm đăm suốt tận hai canh giờ.
Sau đó cậu ta cúi đầu vỗ về Gió Nhân Gian mấy cái rồi xoay người xuống núi, tiếng gió cùng tiếng cành lá rào rào lao xao đã nhấn chìm tiếng khóc nghẹn sâu trong cổ họng.
Thi thể Nghiêm Sầm được tướng sĩ bên cạnh liều chết vác từ ngoài chiến trường về.
Mùa đông giá rét tràn xuống Bắc cảnh, Nghiêm Nhận lau người cho Nghiêm Sầm, nhưng cơ thể Nghiêm Sầm đã cứng đờ như tảng đá từ lâu, trắng bệch ra vì cóng.
Các binh sĩ đưa di hài Nghiêm Sầm trở về Khải An, nhưng Nghiêm Nhận chọn ở lại Bắc cương.
Sông suối đóng băng, tuyết lớn ngày đêm, đồn điền Ô Hải đã thất thủ, lương thảo mang ở phủ Hưng Khánh đến mỗi ngày một hao dần, các binh sĩ lại phải đối mặt với vấn đề ăn không đủ bữa. Nghiêm Nhận tiếp tục gửi thư về triều đình xin phái thêm lương, từng phong tấu sớ lần lượt nối nhau đưa lên lưng ngựa trinh sát, lội vào tuyết đọng dày cộp hướng tới Khải An.
Trong thời gian chờ đợi, Nghiêm Nhận phải dẫn các binh sĩ lên núi cạo vỏ cây, đào tuyết đọng nấu sôi lên, găng tay bị cành nhánh cào phải rách bươm không giữ ấm nổi nữa, hai tay rét cóng xước chằng chịt, lại còn rỉ máu trông rợn cả người, vậy mà Nghiêm Nhận vẫn cười đùa với Tông Vân bảo máu nóng, lót dạ được.
Đến khi thực sự không còn cách nào khác, Nghiêm Nhận đành ra lệnh nén đau giết mấy con chiến mã, nấu thịt ngựa lên ăn.
Thực ra thịt ngựa chua chua chẳng ngon lành gì, nhưng tốt xấu gì các binh sĩ cũng có thịt ăn, sắc mặt mới miễn cưỡng khỏe khoắn lên tí, cuối cùng mới vực được tinh thần dậy.
Trinh sát trở về từ Khải An mang theo hai tin tức.
"Triều đình đã phân phát lương thảo từ tháng 8 rồi ạ, nhưng không rõ vì sao mà hành quân quá chậm, hiện giờ cuối cùng cũng sắp đến nơi, chắc chỉ dăm ba hôm nữa sẽ bàn giao cho doanh quân nhu."
Nghiêm Nhận húp một ngụm canh nóng, cười gằn bảo: "Giờ mới đến thì có ích gì?"
Nước canh trong nồi đang sôi sùng sục, mấy người ngồi quanh đều lặng thinh, chẳng vui vẻ được là bao.
Tông Vân cố nói vớt cho đỡ gượng gạo: "Cũng xem là chuyện đáng mừng, chí ít mọi người không phải ăn vỏ cây nữa."
Nghiêm Nhận hỏi: "Khải An còn tin gì nữa không?"
Trinh sát nói: "...Bệ hạ băng hà, tân hoàng nối ngôi."
Tất cả sửng sốt ngẩng phắt lên.
Tông Vân hỏi: "Tân hoàng nào cơ, thái tử điện hạ ư?"
"Là... là cửu hoàng tử ạ."
Cây gậy gỗ Nghiêm Nhận đang cắm xuống đất khựng lại, cậu ta nhìn đăm đăm chỗ nước canh trong nồi, chìm vào trầm tư, ánh mắt dần dà trở nên trống rỗng.
Tông Vân thì không thể nào tin vào tai mình, hoàng đế băng hà, lại còn đến lượt cửu điện hạ lên ngôi, xem ra thành Khải An cũng phải trải qua thăng trầm khủng khiếp lắm.
Nhưng mấy người đang trong lều đều đã im lìm hẳn, dường như chẳng còn hơi sức đâu mà bàn luận về những gì xảy ra trên triều đình nữa, chỉ lặng lẽ ai oán trong bụng những biến chuyển ở Khải An.
5 ngày sau, doanh quân nhu bàn giao lương thảo triều đình phân bổ qua tới tiền tuyến, Nghiêm Nhận giở ra xem thử, xe nào cũng là cỏ ướt nát bét, xe nào cũng trộn lẫn gạo cũ mốc meo, chỉ có một nửa số này thực sự ăn được.
Người của doanh quân nhu kinh hoàng, tướng lĩnh tiền tuyến phẫn nộ chấn động.
Nghiêm Nhận không nói gì cả, lập tức bảo người sàng lọc gạo ngô còn nguyên lành lặn để chia phần nấu cháo phát xuống, sĩ khí tăng vọt.
Buổi tối hôm ấy, doanh trại chìm vào giấc ngủ say, Tông Vân đi theo Nghiêm Nhận ra ngoài lều, lặn lội tuyết đọng leo lên mỏm núi, trông về đồng hoang tối om và đèn đuốc lốm đốm thấp thoáng xa xa phía bắc.
Tông Vân lẩm bẩm: "Trời lạnh thế này rồi, sao quân Đột Quyết vẫn còn sức mà phòng vệ nghiêm ngặt thế nhỉ?"
Hắn ta không rõ Nghiêm Nhận định làm gì, chỉ lặng lẽ đi theo đằng sau.
Cứ đứng hứng gió thế hồi lâu, mãi Nghiêm Nhận mới lên tiếng: "Tông Vân, lúc trước ta từng thề, kể cả có chết đói cũng cương quyết không ăn đồ của người Đột Quyết."
Tông Vân nhớ đúng là cậu ta từng nói thế thật.
Nghiêm Nhận tiếp: "Cơ mà đại trượng phu thì phải co được duỗi được, giờ bụng không đủ no, sao bận tâm nổi cái thứ khí khái đấy nữa. Với nói trắng ra thì người Đột Quyết chiếm mất đồn điền Ô Hải của ta, ấy vốn phải là của ta, giờ chúng ta ăn bớt ít đồ của chúng thì cũng xem như có qua có lại."
Tông Vân đã lờ mờ đoán ra ý đồ của Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận ngoái lại, nói với hắn ta: "Đêm mai đi theo ta sang cướp kho lương của chúng, làm không?"
"Làm chứ!" Tông Vân gật đầu thật mạnh.
Sau khi lên kế hoạch chặt chẽ, Nghiêm Nhận chỉ dẫn theo vỏn vẹn gần trăm người mà đã thành công vòng ra kho lương đặt đằng sau quân Đột Quyết, phóng hỏa một trận rừng rực, tranh thủ loạn lạc giết chết binh lính gác kho, vận chuyển một lèo hẳn nửa số lương thảo của Đột Quyết ra ngoài, chất đầy xe quay về.
Đây mới là lần đầu quân Trấn Bắc được nở mày nở mặt suốt nửa năm nay.
Nghiêm Nhận dẫn dắt binh sĩ cùng ăn gạo Đột Quyết, nấu thịt dê cừu của Đột Quyết, no nê xong lại cầm trường thương lên đi đánh Đột Quyết.
Nghiêm Sầm không còn đây, Nghiêm Nhận không hành xử bốc đồng, cũng không chuyên quyền độc đoán nữa mà tính tình từ từ trở nên chững chạc, mọi việc đều phải bố trí tỉ mỉ cẩn trọng, ráo riết tới từng tiểu tiết, không bỏ qua bất cứ khâu nào dễ dàng sai sót. Khi ra chiến trường, tuy phần lớn thời gian vẫn chỉ huy nghiêm khắc đúng theo kế hoạch, nhưng hễ tình hình có gì biến chuyển thì Nghiêm Nhận cũng luôn có thể tùy cơ ứng biến, mưu trí thắng lợi.
Đánh đấm bạt mạng, tay chân bị chém trúng là chuyện quá bình thường. Bị vây khốn 7 ngày 7 đêm trong đại chiến, sau cùng phải đột phá vòng vây cũng vẫn là chuyện bình thường.
Chưa nói tới các binh sĩ cấp thấp cấp trung trong quân, ngay cả Tông Vân theo sát kè kè bên Nghiêm Nhận mọi lúc mọi nơi cũng cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi ở Nghiêm Nhận.
Nghiêm Nhận trưởng thành hơn, vững vàng hơn, không nói nhiều như trước nữa, cũng không phóng khoáng tự tại được giống ngày xưa.
Lại một năm sang thu, quân Trấn Bắc đẩy lui quân Đột Quyết bằng hết chiến thắng lớn này sang chiến thắng lớn khác, giờ đây còn thiếu đúng một bước cuối cùng, chỉ cần ép Đột Quyết phải lùi về lại phía bắc núi Âm là quân Trấn Bắc sẽ có thể lập nên chiến tích huy hoàng nhất từ thời dựng nước Đại Thành cho tới nay.
Lúc này tin tức từ Khải An truyền đến, Đường Nhược Sơ bệnh nặng lìa đời.
Tông Vân chẳng biết phải an ủi Nghiêm Nhận thế nào nữa, dường như có an ủi kiểu gì cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Buổi tối hôm nay, cứ chốc chốc hắn lại ghé sang đứng ngoài lều Nghiêm Nhận ở để xem xét tình hình, thấy bên trong lều sáng đèn thâu đêm, chắc là chủ nhân căn lều cũng trắng đêm không ngủ.
Hôm sau, Tông Vân trông thấy Nghiêm Nhận vẫn cầm trường thương lên chuẩn bị ra chiến trường, thầm thảng thốt trong bụng.
Sắc mặt Nghiêm Nhận chẳng có bất cứ vẻ gì khác thường, chẳng nhìn ra được khuya qua đã phải đau khổ nhường nào.
Cậu ta chỉ nói: "Ta muốn đẩy nhanh kế hoạch, cho Đột Quyết một đòn cuối cùng, báo thù thay cha ta." Cậu ta dừng giây lát rồi tiếp, "Sau đấy quay về Khải An, tế bái mẹ ta."
—
🐏😗 Nhất Lâm Tu Trúc:
Buổi tối hôm nghe tin Lục Bình lên ngôi, trước khi đi ngủ, Tông Vân ghé sang lều tìm gặp Nghiêm Nhận, phát hiện ra cậu ta đang ngơ ngẩn nhìn đăm đăm một đóa hoa đỗ quyên bằng giấy trong tay. Bông đỗ quyên giấy được làm khá vụng, hơn nữa trông có vẻ cũ kĩ, kiểu như chủ nhân rất hay lấy ra cầm chơi.
Tông Vân thấy có lẽ chi tiết nhỏ này không liên quan gì đến Lục Bình, nên mới không kể với Lục Bình.