Trảm Xuân Đường

Chương 1: 1



1

 

“ Mặt nhị tiểu thư sưng vù rồi, đại tiểu thư ra tay cũng ác quá…”

 

Trong lúc mơ hồ, ta vô thức đưa tay xoa bụng.

 

Thẩm Vân Dao ngã ngồi trên nền đá thanh, má trái in rõ dấu tay của ta.

 

“ Đại tỷ nhất định phải hủy mặt muội mới hả dạ sao?”

 

Nàng ta ngẩng cổ lên, để lộ sợi dây chuyền ngọc trai Tiêu Tử Húc tặng.

 

Trong đôi mắt đang trợn to kinh hãi của nàng ta, ta giơ cao tay phải.

 

Bốp! Bốp! Hai cái tát lần này ta dùng hết mười phần sức, mạnh đến mức cây trâm vàng cài hoa hải đường bên tóc nàng ta cũng bị đánh bay.

 

“Đã muốn diễn vai đáng thương.”

 

Ta lắc lắc cổ tay tê rần, cúi xuống nhặt cây trâm kia.

 

“Vậy thì diễn cho tròn vai.”

 

Khi đầu nhọn của trâm lướt qua gò má phải chưa tổn thương của nàng ta, tiếng thét chói tai vang lên làm hoa hải đường trong sân rụng rơi tơi tả.

 

2

 

Ký ức lại ùa về, mang theo mùi m.á.u tanh trong phòng sinh.

 

Trong căn phòng ấy, tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng của nữ nhân vang vọng:

 

“Phu nhân! Đứa bé to quá, không sinh được đâu!”

 

Ta như nghe thấy tiếng bà đỡ hét lên đầy lo lắng và hoảng hốt.

 

Bên ngoài, tiếng nức nở mềm mại của kế muội vọng vào:

 

“Ca ca đừng vào, phòng sinh nhiều m.á.u, sẽ xung khắc với quý khí của huynh…”

 

Ta ngã vật trên giường sinh, mồ hôi sớm đã thấm ướt y phục.O Mai d.a.o Muoi

 

“Lang trung đâu rồi…” 

 

Mỗi cơn đau đến như muốn xé nát thân thể ta.

 

“Ra ngoài hết đi.” 

 

Giọng Tiêu Tử Húc vang lên sau cánh cửa.

 

“Hầu gia! Thai vị sai rồi, mạng người đó!”

 

Thẩm Vân Dao tựa vào khung cửa, mỉm cười, đầu ngón tay xoay vòng bạc thưởng vốn nên đưa cho bà đỡ:

 

“Vương ma ma, chẳng phải cháu trai bà đang làm việc ở Thái y viện sao?”

 

Nàng ta đột nhiên đổi sắc mặt:

 

“Nếu còn muốn hắn giữ được đầu để ăn cơm…”

 

“Hầu gia…” 

 

Cổ họng ta đầy mùi tanh của m.á.u sắt. 

 

“Tại sao…”

 

“Hẳn là vì ngươi đã hết giá trị lợi dụng rồi.”

 

Hắn cúi người bóp cằm ta, chiếc nhẫn đen trên tay ghì chặt vào da đau điếng.

 

Thẩm Vân Dao thì đứng bên, cười khanh khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiếng cười ấy sắc như dao, chói tai vô cùng, ánh mắt tràn đầy đắc ý.

 

3

 

Cơn đau như thủy triều cuộn trào, ta cô độc không ai cứu giúp, ta sống sờ sờ bị giày vò đến c.h.ế.t...

 

Thương thay đứa con của ta đã đủ tháng, trong lòng ta tràn đầy chờ mong nó chào đời, vậy mà...

 

Nó còn chưa kịp nhìn thấy thế gian này một lần.

 

Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy tiếng Thẩm Vân Hàn cau mày quát lớn:

 

“Thẩm Vân Thư! Muội dám cào rách mặt Dao nhi?!”

 

Thì ra là ca ca ruột của ta, hắn nắm chặt cánh tay ta, lực đạo lớn đến mức tưởng như muốn bóp nát xương ta.

 

Đầu óc ta choáng váng, ký ức và thực tại đang lẫn lộn chập chờn.

 

Trong khoảnh khắc ấy, bóng hình Thẩm Vân Hàn trước mặt và người ca ca tàn nhẫn lạnh lùng trong ký ức chồng lên nhau.

 

Kiếp trước, Thẩm Vân Hàn biết rõ hết mọi chân tướng.

 

Nhưng hắn vẫn chọn bao che cho bọn họ, miệng nói sinh nở vốn đã nhiều rủi ro.

 

Hắn dựng nên hình ảnh ta là kẻ lòng dạ độc ác, tội không thể tha.

 

Thậm chí còn mặt dày xin thánh chỉ, đòi ghi tên Dao nhi vào dưới danh nghĩa mẫu thân ta.

 

Lấy danh phận đích nữ, muốn gả nàng ta cho Tiêu Tử Húc làm kế thất.

 

“Huynh còn bênh vực nàng? Huynh dung túng cho bọn họ, đã từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?!”

 

Ta đỏ hoe mắt chất vấn Thẩm Vân Hàn, giọng nói tuôn trào như con đê bị vỡ.O mai d.a.o Muoi

 

“Muội nói cái gì vậy! Cái gì mà dung túng cho bọn họ? Thẩm Vân Thư, ta thấy muội điên thật rồi!”

 

Hắn như nghe được chuyện gì đó hoang đường đến cực điểm.

 

“Ta không điên!” 

 

Ta gần như gào lên câu đó.

 

“Ta sẽ không để các người toại nguyện nữa!”

 

4

 

“Tiểu thư, phủ Tĩnh An hầu vừa cho người đưa danh thiếp tới, nói ngày mai sẽ mở tiệc thưởng mẫu đơn, mời chúng ta tới dự.” 

 

Giọng trong trẻo của nha hoàn Thanh Tuyết vang lên trong phòng.

 

Kiếp trước, tại yến tiệc thưởng mẫu đơn ấy, đại phu nhân phủ Tĩnh An hầu từng ngỏ ý muốn kết thân hai nhà trước mặt mẫu thân ta.

 

Mẫu thân ta vốn không ưa gì Tiêu Tử Húc.

 

Nhưng vì đang ở tiệc, người đông lời nhiều, ngại mất mặt đại phu nhân nên định sau đó sẽ khéo léo từ chối.

 

Nghĩ tới đây, ta không khỏi siết chặt vạt áo.

 

Đã sống lại một lần, ta muốn xem xem Tiêu Tử Húc, lần này còn giở được trò gì.

 

Ta bước vào Tĩnh An hầu phủ.

 

Đúng độ mẫu đơn nở rộ, phủ đệ ngập tràn hương sắc.

 

Nhưng trong mắt ta, tất cả chỉ như lớp ngọt ngào ngụy trang, che giấu bên trong là mục rữa và giả trá.

 

Tĩnh An hầu phủ quả là thú vị, con nối dõi của hầu giá hiếm hoi.