Trảm Xuân Đường

Chương 2



Nguyên phối đại phu nhân sau khi sinh ra đích tử Tiêu Tử Dật thì sức khỏe sa sút, quanh năm bệnh tật, đến khi Tiêu Tử Dật mới năm tuổi thì qua đời.

 

Tiêu Tử Dật cũng chẳng ra gì, từ nhỏ thể chất yếu, thái y từng chẩn đoán không sống quá ba mươi lăm tuổi. Dáng vẻ bệnh tật khiến người ta luôn coi hắn là “kẻ yếu”.

 

Hắn quanh năm ru rú trong phòng, chẳng mấy khi ra ngoài.

 

Còn thứ tử Tiêu Tử Húc, chính là tên phu quân lòng dạ đen tối của ta.

 

Là kết quả của một lần hầu gia say rượu, không kìm được mà làm loạn với nha hoàn trong phủ.

 

Trớ trêu thay, khi lão hầu gia chinh chiến sa trường bị thương nặng, tổn hại gân cốt khiến không thể sinh con nữa.

 

Đại phu nhân tái giá tìm đủ mọi phương thuốc, vẫn không thể có con.

 

Trong tình cảnh ấy, dù Tiêu Tử Húc là con thứ, lại nhờ họa thành phúc.

 

Được đón về bên đại phu nhân nuôi dưỡng, sống như đích tử.

 

Nếu sau này đại phu nhân không tìm được đứa trẻ phù hợp trong chi tộc để nhận làm con thừa tự…

 

Dựa theo tình thế hiện tại mà nói, tước vị Tĩnh An hầu này, mười phần thì đến tám chín phần sẽ rơi vào tay Tiêu Tử Húc.

 

5

 

Lúc này, Tiêu Tử Húc đang cùng người khác trò chuyện xã giao, mít thân trường bào gấm đen, dáng người thẳng tắp.

 

Hắn vừa thấy ta, trên mặt liền nở một nụ cười rạng rỡ đến mức chói mắt.O mai d.a.o Muoi

 

Nếu là người không biết rõ nội tình, hẳn sẽ bị dáng vẻ nhiệt tình này mê hoặc.

 

Kiếp trước, sau khi hai nhà trao đổi thiếp cưới, Tiêu Tử Húc thường xuyên lui tới phủ ta.

 

Khi đó ta ôm đầy mong đợi, xem hắn là lang quân tốt.

 

Nhưng mỗi lần Thẩm Vân Dao vô cớ giở trò, bịa đặt đổ oan cho ta, hắn đều buộc ta xin lỗi nàng ta, vài câu qua loa liền dàn xếp cho xong, chỉ sợ dính dáng đến cái gọi là “phiền phức” từ ta.

 

Thế nhưng hành động đó của hắn, chẳng khác nào tự tay trói ta vào chiếc gông “ngang ngược xấc xược”.

 

Nghĩ đến đây, ta giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.

 

Mọi người: [!!!]

 

Tiêu Tử Húc lãnh trọn cú tát, bên má lập tức hằn lên dấu đỏ rành rành.

 

Thế nhưng vẻ mặt hắn vẫn không biến đổi, chỉ là trong mắt chợt lóe lên tia lạnh như băng.

 

Ngay sau đó, hắn như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, bước tới gần ta.

 

Vẻ ngoài hết sức thân mật quan tâm.

 

“Sao thế Thư nhi, tâm trạng không tốt à?”

 

Giọng điệu nhẹ nhàng đến mức có thể chảy nước, hoàn toàn là bộ dạng lang quân chiều thê tử.

 

Nhưng ta lại nhìn rõ trong mắt hắn chính là sự tính toán lạnh lùng sâu kín…

 

6

 

Kiếp trước, mãi đến sau khi thành thân, ta mới biết chân tướng.

 

Tiêu Tử Húc vốn không được lão hầu gia yêu thích, mẫu thân ruột của hắn sau khi sinh hắn ra thì bị ban c.h.ế.t.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu không phải vì đại phu nhân bây giờ mãi chẳng thể sinh con…

 

Thì hắn đã sớm giống như con chuột nhắt, rúc vào xó xỉnh nơi phòng bếp mà sống lay lắt, đói khát triền miên.

 

Năm đó hắn từng thử trốn khỏi hầu phủ, nhưng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi…

 

Không tiền bạc, bên ngoài chỉ càng thêm khốn đốn.

 

Ngay trước lúc đói c.h.ế.t, hắn gặp một tiểu cô nương trên phố.

 

Tiểu cô nương đó cho hắn hai cái bánh bao thịt, còn cho thêm hai đồng tiền lẻ, quả thực như ánh sáng chiếu rọi thế giới đen tối của Tiêu Tử Húc.

 

Tất nhiên, tiểu cô nương đó không phải Thẩm Vân Dao.

 

Mà là nha hoàn Bích Đào bên cạnh Thẩm Vân Dao thuở nhỏ, từ lâu đã bị nàng ta bán đi nơi nào không rõ.

 

Vậy mà Tiêu Tử Húc lại luôn tin tưởng Thẩm Vân Dao không chút nghi ngờ.

 

Còn ta, với “thiết lập ác nữ” dính trên người, lại khiến hắn căm ghét đến tận xương tủy.

 

Chỉ là vì xuất thân thứ tử, hắn buộc phải nhẫn nhịn lấy lòng ta.

 

Bởi hắn cần kết thân với đích nữ tướng phủ, để đứng vững trong hầu phủ, tiến thân vào triều đình.

 

Nghĩ tới đây, ta lại giáng thêm cho hắn một bạt tai nữa khiến mặt hắn lệch hẳn sang một bên.O mai d.a.o Muoi

 

Nét ôn nhu giả tạo vừa rồi ngay lập tức sụp đổ tan tành.

 

“Ngươi…” 

 

Hắn vừa định mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của ta ép đến nghẹn lời.

 

“Tiêu Tử Húc, nghe nói ngươi muốn cưới ta?” 

 

Ta cười lạnh.

 

“Bỏ cái tâm đó đi.”

 

Đôi mắt hắn bỗng nhiên co rút.

 

“Thư nhi… là ta làm chưa đủ tốt sao?”

 

Ta chậm rãi cong môi, ánh cười châm biếm trong mắt chẳng thèm che giấu.

 

“Dĩ nhiên là vì ngươi là đồ thứ xuất. Một đứa con tiện tỳ sinh ra mà cũng dám vọng tưởng trèo cao?”

 

“Đúng là không biết trời cao đất dày.”

 

7

 

Rời khỏi phủ Tĩnh An hầu, Thanh Tuyết có phần thấp thỏm hỏi ta khẽ:

 

“Tiểu thư hôm nay... làm sao vậy ạ?”

 

Ta hiểu vì sao nàng hỏi như thế.

 

Kiếp trước ta đã từng yêu Tiêu Tử Húc đến mức cuồng si.

 

Coi từng lời hắn nói như thánh chỉ, răm rắp nghe theo.

 

Lúc nghe mẫu thân ta định từ chối hôn sự với Tĩnh An hầu phủ, ta lại cố chấp đến gần như cực đoan, chọn cách tuyệt thực để phản đối.