Trảm Xuân Đường

Chương 10



Cả Thẩm phủ nhìn theo bóng lưng thái giám, trong khoảnh khắc ấy.

 

Không một ai dám lên tiếng.

 

Cả khung cảnh chìm trong một nỗi tĩnh lặng ngột ngạt và kinh hoàng.

 

31

 

Thẩm phủ rối loạn một mảnh. Quản gia liên tục cúi người với khách khứa, thành khẩn nói:

 

“Hôm nay thật sự xin lỗi các vị, lão gia nhà ta đột nhiên ngất xỉu, trong phủ trên dưới hỗn loạn, quả thật không thể tiếp đón chu toàn.”

 

“Mong các vị rộng lượng, tạm thời hồi phủ, ngày khác Thẩm phủ nhất định sẽ đích thân tới cửa xin lỗi.”

 

Khách khứa nghe vậy đều lần lượt đứng dậy.

 

Trong lòng họ tuy đầy tò mò và nghi hoặc về màn kịch đột ngột này, nhưng cũng hiểu lúc này không tiện nấn ná thêm.

 

Cùng lúc đó, mấy bà v.ú lớn tuổi không nể nang gì kéo phắt Thẩm Vân Dao dậy khỏi mặt đất.

 

Lúc này, nàng ta đã không còn chút khí thế nào như ban nãy, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bị các bà v.ú kẹp hai bên, lôi thẳng về phía khuê phòng.

 

Tiêu Tử Húc cũng bị mấy gã gia đinh vạm vỡ giữ chặt.

 

Hắn giãy giụa kịch liệt, nhưng vô ích, chỉ có thể bị áp giải rời khỏi hiện trường.

 

Gia đinh làm theo lệnh, nhốt hắn vào một gian nhà kho hẻo lánh trong phủ, cắt cử người canh gác nghiêm ngặt.

 

Lúc này mắt Thẩm Vân Hàn đỏ ngầu, hắn giơ tay chỉ thẳng vào mặt ta, gào lên:

 

“Là ngươi làm, đúng không! Nhất định là ngươi! Ngươi cứ nhất định phải khiến cái nhà này không yên ổn!”

 

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng chữ rõ ràng:

 

“Ca ca tốt của ta, rốt cuộc là ai khiến cái nhà này bất an, huynh thật sự không rõ sao?”

 

“Thay vì phí sức chỉ trích ta, chi bằng nghĩ xem nên dọn dẹp cái mớ hỗn độn mà Thẩm Vân Dao và Tiêu Tử Húc để lại như thế nào đi.”

 

32

 

Phụ thân ta lờ mờ tỉnh lại, cố chống đỡ thân thể yếu ớt, cho người đưa Thẩm Vân Dao ra ngoài!

 

Trong đại sảnh, ánh nến lay động, không khí đè nén khiến người ta nghẹt thở.O mai Dao muoi

 

Thẩm Vân Dao vẫn còn định giãy giụa trong vô vọng, nàng ta chỉ tay về phía ta, gào khóc:

 

“ Phụ thân, là tỷ tỷ ghen tị tình cảm chân thành giữa con và Tiêu công tử, cố tình hãm hại chúng con, để bọn con mất mặt trong lễ cập kê của tỷ ấy, phá hủy thanh danh của con”

 

“ Phụ thân, người nhất định phải làm chủ cho con! Tội nghiệp mẫu thân của con, nếu bà ấy còn sống, nhất định sẽ che chở cho con...”

 

Ta khẽ cười lạnh:

 

“ Phụ thân, nếu Tiêu công tử và muội muội tình thâm đến thế, muội ấy lại tủi thân như vậy, chi bằng thành toàn cho họ đi. Sớm ngày thành thân, cũng tiện bịt miệng thiên hạ.”

 

Thẩm Vân Hàn xông tới trước mặt ta, quát lên:

 

“Ngươi đừng giả vờ giả vịt ở đây nữa! Rõ ràng là ngươi bày kế từ trước, cố tình dụ Vân Dao đến viện đó.”

 

“Nhất định ngươi biết Tiêu Tử Húc ở đó, chỉ chờ bọn họ làm trò cười để bôi nhọ thanh danh Thẩm gia!”

 

Lúc ấy, quản gia tới bẩm báo: trong lò hương ở Lê Thương viện quả thật có phát hiện xuân dược.

 

Phụ thân ta ngồi ở ghế chủ vị, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt đan xen giữa mệt mỏi và giận dữ.

 

Ông nhìn về phía ta, hỏi:

 

“Là con sao, Thư nhi?”

 

33

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta nhìn cha, khẽ cúi người:

 

“Con đã sớm theo mẫu thân lên chùa trên núi, lễ cập kê là thời khắc trọng đại trong đời con, sao con có thể liều lĩnh như vậy, khiến Thẩm gia mất mặt, khiến phụ mẫu đau lòng?”

 

Thẩm Vân Dao trừng mắt độc địa nhìn ta:

 

“Nực cười! Chẳng lẽ ngươi không biết sai người trong phòng ngươi đi làm chuyện này sao?”

 

Cuối cùng cũng đến rồi, ta chờ chính là câu này.

 

Ta hít sâu một hơi, gắng giữ bình tĩnh, hướng về phụ thân nói:

 

“Trước nay nữ nhi luôn kính trọng phụ mẫu, vẫn luôn xem việc giữ gìn danh dự Thẩm gia là trách nhiệm của mình. Mong phụ mẫu nhìn thấu mọi việc, đừng để con mang tiếng oan uổng này!”

 

Sắc mặt phụ thân sa sầm, không chần chừ phất tay với quản gia:

 

“Đi tra! Tất cả nha hoàn, sai vặt bên ba người bọn họ, không bỏ sót một ai!”

 

“Không được, phụ thân!” 

 

Giọng Thẩm Vân Hàn vội vã đến mức biến đổi.

 

“Nếu chuyện này ồn ào ra ngoài, nếu thật là Thư nhi làm, vậy sau này chúng ta còn mặt mũi nào ở kinh thành nữa?”

 

Ta nhìn phụ thân, "bịch" một tiếng quỳ xuống:

 

“Nếu thật sự vì con mà khiến Thẩm gia mất mặt, con nguyện lấy cái c.h.ế.t tạ tội. Cầu xin phụ thân điều tra đến cùng, trả lại sự trong sạch cho con.”

 

“Nếu chỉ vì lo danh dự mà không dám tra, vậy người ngoài không rõ chân tướng, chỉ càng tha hồ suy diễn, tổn hại đến danh tiếng Thẩm gia càng thêm nghiêm trọng.”

 

Trán Thẩm Vân Hàn bắt đầu rịn mồ hôi, ánh mắt d.a.o động.

 

Phụ thân ta mặt mày nặng nề, nhìn chằm chằm hắn:

 

“Vân Hàn, chuyện hôm nay, nhất định phải có một lời giải thích rõ ràng.”

 

Rất nhanh, quản gia lại tới bẩm báo: phòng Thẩm Vân Dao thiếu một nha hoàn thân cận tên Bội Nhi.O mai d.a.o Muoi

 

Ánh mắt Thẩm Vân Dao thoáng qua một tia hoảng loạn.

 

“Liên quan gì đến ta! Rõ ràng ta ở trong viện của mình, tỉnh lại thì đã thấy nằm ở Lê Thương viện, hôm nay nhất định là tỷ tỷ giăng bẫy hại ta!”

 

34

 

Ta nhìn về phía Thẩm Vân Dao, trong ánh mắt mang theo vài phần tiếc nuối:

 

“Ta nghe nói người trong phòng muội gần đây thường xuyên lui tới Dược Đường, là thật sao?”

 

Môi Thẩm Vân Dao bắt đầu run lên không kiểm soát, nhưng nàng ta vẫn cứng cổ:

 

“Người bên ta tới Dược Đường là để bắt thuốc điều dưỡng thân thể cho ta!”

 

Ánh mắt phụ thân quét qua lại giữa ba người chúng ta, đầy vẻ mỏi mệt và đau lòng:

 

“Đừng cãi nữa! Trước hết đưa người về đây!”

 

Trên mặt Thẩm Vân Dao thoáng qua một tia may mắn, nàng vội vàng nói:

 

“Phụ thân, nha hoàn của con hôm nay có việc ra ngoài rồi.”

 

Ta khẽ cười lạnh:

 

“Thật là trùng hợp.”

 

Phụ thân nghiêm giọng quát:

 

“Đi tìm nha hoàn của Vân Dao về đây! Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác!”