Trảm Xuân Đường

Chương 11



35

 

Quản gia lĩnh mệnh rời đi, đại sảnh lập tức chìm vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

 

Sắc mặt Thẩm Vân Dao càng thêm tái nhợt, còn Thẩm Vân Hàn thì đứng một bên, ánh mắt lấp lóe.

 

Không lâu sau, quản gia vội vã trở về, theo sau là mấy gia đinh, đang áp giải một nữ tử quần áo rách nát, khắp mình đầy thương tích.

 

Vừa bước vào cửa, nàng ta lập tức quỳ rạp xuống đất:

 

“Lão gia, phu nhân... nô tỳ... nô tỳ có tội!”

 

Thẩm Vân Dao vừa trông thấy, không tự chủ được mà lùi lại phía sau.

 

Thẩm Vân Hàn giận dữ quát: 

 

“Bội Nhi! Ngươi... ngươi nói bậy cái gì thế!”

 

Bội Nhi ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa, giọng nghẹn ngào:

 

“Đại công tử, nô tỳ... nô tỳ thật sự không chịu nổi nữa! Người và nhị tiểu thư... nàng ấy là muội muội ruột của người mà!”

 

Lời vừa thốt ra, cả đại sảnh chấn động.

 

Phụ thân đập mạnh bàn, giận dữ quát lớn: 

 

“Tất cả những người không liên quan lui xuống hết!”

 

Mặt Thẩm Vân Hàn xám ngắt, môi run rẩy, nhưng không nói nổi một lời. Còn Thẩm Vân Dao thì ngồi bệt dưới đất, ánh mắt ngập tràn tuyệt vọng.

 

Ta chầm chậm bước đến trước mặt Bội Nhi, khẽ hỏi:

 

“Bội Nhi, ngươi biết ngươi đang nói gì không?”

 

Bội Nhi run rẩy cất tiếng:

 

“Hôm đó đại công tử bảo ta đi mua dược vật kích tình mạnh, nói là muốn khiến đại tiểu thư mất hết danh tiết trong lễ cập kê.”

 

“Ta đưa thuốc đến Lê Thương viện, khi ấy trong phòng động tĩnh lớn lắm, ta đứng ngoài cửa... thì thấy hắn và nhị tiểu thư trần truồng quấn lấy nhau, hắn dùng roi da quất nàng, mà nàng thì vẻ mặt lại đầy khoái cảm...”

 

Thẩm Vân Hàn gầm lên, định lao đến Bội Nhi, nhưng bị phụ thân sai gia nhân giữ chặt.O Mai d.a.o Muoi

 

Giọng Bội Nhi càng lúc càng nhỏ:

 

“Cầu xin lão gia tha mạng, nô tỳ thề cả đời này sẽ không nói ra nữa!”

 

“Câm miệng!” 

 

Không biết từ lúc nào Thẩm Vân Dao đã đứng dậy, nàng ta cầm trâm cài đầu đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Bội Nhi.

 

Vạt áo nàng rơi xuống vai, những vết roi hằn hằn vẫn còn mơ hồ hiện ra.

 

36

 

Kiếp trước những vết roi kia từng khiến ta kinh hoảng đến tột cùng, giờ cuối cùng cũng được hé lộ chân tướng, quả thật khiến người ta buồn nôn.

 

Phụ thân mặt mày tím ngắt, giận dữ quát lên: 

 

“Các ngươi thật là mất hết nhân tính!”

 

Thẩm Vân Hàn lập tức quỳ phịch xuống đất, giọng run run:

 

“Phụ thân, nhi tử... nhi tử chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh!”

 

Thẩm Vân Dao thì nhào đến váy mẫu thân, khóc đến mức thở không ra hơi:

 

“Mẫu thân cứu con! Là đại ca ép buộc con, con không còn lựa chọn nào khác!”

 

Mẫu thân giơ tay tát nàng một cái, trong mắt đầy đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nói một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phụ thân trầm giọng nói: 

 

“Giam vào từ đường! Không có lệnh của ta, ai cũng không được thả ra!”

 

Mẫu thân ngã phịch xuống ghế, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, miệng lẩm bẩm:

 

“Ta đã tạo nghiệp gì thế này…”

 

37

 

Đêm đã khuya, Thanh Tuyết gấp gáp báo tin: Bội Nhi trọng thương hấp hối.

 

Môi nàng khẽ run, ta cúi sát vào miệng nàng, nghe thấy một hơi thở yếu ớt:

 

“Hộc thư phòng... mật cách... thư...”

 

Lời chưa dứt đã ngất đi.

 

Ta lập tức bảo Thanh Tuyết đi mời danh y khắp thành, còn mình quay người lao về thư phòng của Thẩm Vân Hàn.

 

Bức thư kia có lẽ chính là chìa khóa vạch trần mọi âm mưu.

 

Ngón tay ta sờ vào cơ quan trong ngăn bí mật của bàn sách, một tiếng “cạch” vang lên, gỗ bật mở.

 

Dòng chữ hiện lên khiến toàn thân ta như đóng băng: Tam Vương gia dẫn người Hưng Lợi xâm nhập biên cảnh.

 

Còn Thẩm Vân Hàn thì tấu lên Hoàng thượng, đề nghị để phụ thân ta xuất chinh, tiện cho hắn giở trò khống chế phụ thân. 

 

Hắn còn dùng hôn sự giữa ta và phủ Tiêu để lôi kéo thế lực cũ.

 

Cuối bức thư là câu: 

 

"Quy tắc, luân thường, ngươi không cần để vào mắt..." 

 

Đâm nhói tận đáy mắt ta.

 

Thì ra, họ muốn dùng m.á.u cả nhà ta, đổi lấy một vở bi kịch luân lý dơ bẩn này.

 

Cái gọi là “tình thâm nghĩa trọng”, chẳng qua chỉ là mồi nhử trước miệng cá mập.

 

Cái gọi là “tình thân huynh muội”, đã sớm mục rữa trong ngăn bí mật kia.O mai d.a.o Muoi

 

Lúc này, thứ ta nắm trong tay không chỉ là một bức thư mật.

 

Mà là định mệnh đẫm m.á.u từng khiến ta bỏ mạng, là “tai nạn” khiến phụ thân ta thất thế trong kiếp trước.

 

Là con đường phản nghịch được lát lên bằng m.á.u thịt của người thân ta.

 

38

 

Phụ thân đứng bên cửa sổ trong thư phòng, lông mày nhíu chặt.

 

“Vân Hàn và Tam vương gia?” 

 

Phụ thân siết chặt ngón tay lên mép bàn, ta đẩy bức mật tín về phía ánh lửa nến.

 

Con ngươi phụ thân co rút lại dữ dội, ông tức giận đập mạnh bức thư lên bàn.

 

“Nghịch tử! Nó hành động như vậy, chẳng khác nào muốn kéo cả Thẩm gia xuống vực sâu vạn kiếp bất phục!”

 

Ta cất giọng kiên định:

 

“Phụ thân, lần này Tam vương gia đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, lại còn bí mật liên hệ với đại ca, e rằng…”

 

Phụ thân nhìn vào bầu trời đêm đen kịt:

 

“Tam vương gia xưa nay vẫn bất hòa với bệ hạ, lần này đột ngột trở về kinh, e rằng có liên quan đến chiến sự nơi biên cương.”