Trảm Xuân Đường

Chương 15



48

 

Ta dẫm lên nền đất ngổn ngang bước ra khỏi phòng. 

 

Những hạt ngọc lưu ly bị nghiền vụn dưới đế giày lăn vào vũng m.á.u, phản chiếu khóe mắt hoe đỏ của ta. 

 

Đó là chuỗi ngọc bình an năm xưa mẫu thân làm cho ta và ca ca. 

 

Trong hạt châu còn khảm nửa miếng kim tỏa đã phai màu. 

 

M.á.u của ba người họ hòa quyện vào nhau, loang lổ, ngoằn ngoèo chảy trên gạch xanh. 

 

Gió cuốn tóc mai bên tai ta bay tán loạn.

 

“Thư nhi...” 

 

Giọng mẫu thân run rẩy, mang theo sự dịu dàng mà ta tưởng mình đã không còn cơ hội được nghe lại.

 

Phụ thân quay mặt đi, nhưng ta nhìn rất rõ đôi tay người không ngừng run rẩy. 

 

Một vị mặn bất chợt dâng lên cổ họng, ta cứ ngỡ tuyến lệ đã cạn khô, vậy mà khoảnh khắc ấy lại vỡ đê.

 

“Đứa ngốc, khóc cái gì chứ…” 

 

Mẫu thân ôm chặt ta vào lòng:

 

“Mẫu thân biết cả rồi, mọi chuyện đã qua rồi. Mẫu thân ở đây, đừng sợ nữa.”

 

Những đêm dài thao thức vì mối thù chưa trả, những đêm tưởng mình bị cả thế giới vứt bỏ… Giờ đây, trong tiếng gọi ấy, dần dần hóa thành khói mỏng tan đi.O mai d.a.o Muoi

 

Ngoài phủ tướng quân vang vọng tiếng trẻ con cười đùa. 

 

Qua khe cửa, ta thấy lão bá bán kẹo hồ lô đang đưa cây kẹo hình bướm cho một tiểu cô nương.

 

Ánh nắng xuyên qua lớp đường trong veo, rọi xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng lấp lánh.

 

Mẫu thân dịu dàng lau nước mắt trên mặt ta, chỉ về phía xa nơi có cây hải đường: 

 

“Con xem, hoa nở rồi kìa.”

 

[Phiên ngoại]

 

Ánh nến trong từ đường lại nhảy lên ba lần, sáp chảy đông đặc trên bàn thờ, giống hệt chuỗi hạt sáp ong Thư nhi làm vỡ khi còn nhỏ.

 

Thư nhi từ bé đã thích chơi hạt châu.

 

Ta nhìn tro hương trong lư hương, đã bảy ngày rồi không có tin tức của Vân Hàn. Hắn nói đêm Thư nhi khó sinh, băng huyết, cũng là đêm gió lớn như thế này, tĩnh mịch như thế này.

 

Thư nhi, lần con tuyệt thực, nhốt mình trong phòng, ta nhìn hộp cơm con đẩy ra ngoài, bánh hoa quế vẫn còn nguyên. Ta lại nhớ đến dáng vẻ bướng bỉnh của con khi còn nhỏ, mỗi lần giận dỗi.

 

Con không biết, ánh mắt Tiêu Tử Húc nhìn Thẩm Vân Dao giống hệt như ánh mắt năm xưa phụ thân con nhìn nữ nhân đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cũng như ánh mắt hắn nhìn con, chưa bao giờ có lấy một chút yêu thương. Nhưng mặc ta nói thế nào, con cũng không nghe.

 

Còn nhớ lễ cập kê của con năm ấy, ta đúng ra nên rút kiếm c.h.é.m c.h.ế.t tiện nhân đó. Dám trước mặt bao người, giăng bẫy nữ nhi của ta!

 

Con vừa khóc vừa bắt ta tin con, sao ta lại không tin con được chứ?

 

Khi ngoại địch áp sát biên cương, phụ thân con lập tức ra trận. Mọi việc trong phủ đều chồng chéo, ta lo tiện nhân Thẩm Vân Dao lại ngấm ngầm hãm hại con, nên đã nhốt con lại.

 

Nhưng sao con lại ngốc như thế! Khi đó Vân Hàn nói với ta, con lén trốn ra ngoài, giờ đã cùng tên họ Tiêu đó bái đường thành thân rồi.

 

Mẫu thân đau lắm, thật sự rất đau. Nữ nhi mà ta nuôi nấng từ nhỏ như ngọc như ngà… 

 

Không có tam thư lục lễ, không có bà mối mai mối, càng không có kiệu hoa tám người khiêng…

 

Vậy mà lại gả đi một cách vội vàng như thế, thành thê tử người ta.

 

Cũng may là Vân Hàn vẫn luôn mang tin con về. Nói con sống hòa thuận với hắn, nói con đã mang thai ba tháng, nói hai người vợ chồng hòa hợp, sống rất hạnh phúc.

 

Ta nghĩ, nếu hắn thật lòng đối xử tốt với con, thì ta cũng yên tâm phần nào.

 

Ta ngày ngày cầu nguyện trong từ đường cho con, cho phụ thân con.O Mai d.a.o muoi

 

Cho đến khi hắn nói, con khó sinh, m.á.u chảy không ngừng mà qua đời…

 

Nữ nhi ngoan của ta, lương thiện như thế… Sao lại không còn nữa?

 

Ta không tin. Giờ đây ta trông nom từ đường trống vắng này, đến cả bài vị của con ta cũng không dám lập.

 

Ta nhìn chiếc kim tỏa năm xưa của con trên bàn thờ. Sức lực của ta càng lúc càng yếu, nhưng ta không sợ.

 

Bởi vì ta biết, dưới hoàng tuyền, nhất định có một ngọn đèn là con ta để dành cho ta.

 

Đến lúc đó, ta sẽ nắm râu Diêm Vương mà hỏi cho rõ:

 

Tại sao nữ nhi ngoan của ta, lương thiện như thế, hiểu chuyện như thế… lại phải chịu bao nhiêu khổ đau?

 

Linh hồn ta lơ lửng giữa không trung, ta thấy phụ thân con ngã ngựa, thấy Vân Hàn đầu hàng địch quốc, thấy Thẩm Vân Dao và Tiêu Tử Húc gian díu với nhau…

 

Ta mới hiểu, nữ nhi của ta đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ!

 

Kiếp này, ta không bảo vệ được con.

 

Ta đến tìm con rồi.

 

Kiếp sau, con lại làm con gái ta nhé, để ta được bảo vệ con!

 

“Phu nhân, hôm nay phủ Tĩnh An hầu đưa đến hai tấm thiệp mời, nói rằng ngày mai sẽ tổ chức yến hội hoa mẫu đơn trong phủ, mời chúng ta đến thưởng hoa.”

 

Vị tanh ngọt vẫn còn trong cổ họng, nhưng ta lại bừng tỉnh trong giọng nói của nha hoàn…

 

– Hết –