“Không phải vậy đâu, là huynh ấy ép muội mà!”
“Tiêu Tử Húc, ngươi tưởng nàng yêu ngươi à?”
Hắn lạnh lùng chà ngón tay qua môi nàng ta, dùng son môi vẽ lên cằm nàng ta một nụ cười vặn vẹo.
“Mỗi đêm nằm dưới thân ta, nàng nhắc đến tên ngươi đều là vẻ ghê tởm.”
45
“Đủ rồi!”
Tiêu Tử Húc giận dữ quát lớn, vung kiếm c.h.é.m tới.
Nhưng bị Thẩm Vân Hàn bắt ngược lại cổ tay. Làm sao Tiêu Tử Húc có thể là đối thủ của hắn chứ, từ nhỏ hắn đã theo phụ thân ra trận g.i.ế.t địch rồi.
“Chỉ là một phế vật, cũng dám đứng trước mặt ta?”
Hắn cầm lấy thanh kiếm, đ.â.m xuyên n.g.ự.c Tiêu Tử Húc, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên mặt Thẩm Vân Dao.
“Ca ca!”
Muội ấy lao đến đè lên vết thương Tiêu Tử Húc.
Nhưng hắn đã giẫm lên tóc nàng ta bằng gót giày.
Cơn đau xé da đầu khiến nàng ta choáng váng, mắt tối sầm.
“Dao nhi thích thứ con hoang này đến thế sao?”
Lúc này hắn giống như một kẻ điên.
Mũi kiếm nhấc cằm nàng ta lên, rồi đột ngột đ.â.m thẳng vào bụng dưới.
“Dao nhi, sau này chúng ta vẫn sẽ có con! Đứa này... không thể giữ lại!”
“Thẩm Vân Hàn! Ngươi không c.h.ế.t tử tế được đâu!”
Tiêu Tử Húc không biết từ lúc nào đã giấu sẵn một con d.a.o găm.O Mai d.a.o Muoi
Hắn dốc toàn lực đ.â.m vào lưng Thẩm Vân Hàn.
Con d.a.o xuyên thẳng qua hông, hắn rên khẽ, lảo đảo một bước.
M.á.u từ hông thấm đẫm lớp trung y màu trắng.
“Tiêu Tử Húc? Ngươi đúng là si tình. Ngươi nghĩ người cứu ngươi năm đó là Thẩm Vân Dao sao?”
“Tiểu nương tử của ngươi sớm đã bị Thẩm Vân Dao bán vào kỹ viện rồi, có khi bây giờ đã bị hành hạ đến c.h.ế.t cũng nên! Ha ha ha...”
46
Bên ngoài sân vang lên tiếng quát của phụ thân.
“Nghịch tử! Các ngươi đang làm gì đấy?”
Ta đi theo sau phụ thân, chỉ là muốn tìm huynh trưởng bặt vô âm tín.
Trong tiếng quát mắng của người, ta nhìn thấy ánh mắt bất cam của Thẩm Vân Dao.
Bọt m.á.u lẫn nước mắt tràn ra từ khóe miệng nàng ta.
Tiêu Tử Húc trợn to mắt, trong hơi thở cuối cùng, gom góp hết chút sức lực còn lại.
Đâm thanh d.a.o dính m.á.u vào bụng Thẩm Vân Hàn.
“Ha... thật tuyệt...”
Thẩm Vân Hàn cúi đầu nhìn lưỡi d.a.o cắm sâu trong người, chợt cười đến rơi nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Tử Húc còn định nói điều gì, nhưng bị m.á.u trào lên cổ họng chặn lại.
Ánh mắt hắn dần đục ngầu, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Vân Dao.
“Phụ thân...”
Thẩm Vân Dao bò về phía chúng ta.
“Ca ca nói muốn dẫn con đến Tây Bắc... nói sẽ khởi binh... huynh ấy điên rồi... cứu con...”
“Đủ rồi!”
Đôi mắt phụ thân vì nhiều ngày không ngủ mà đầy tia m.á.u.
“Nghịch tử! Nghịch nữ! Các ngươi muốn hủy diệt cả tướng phủ này sao...”
“Mau đỡ phụ thân vào nghỉ đi!”
Ta bước tới, đỡ lấy cánh tay run rẩy của người.
“Phụ thân yên tâm, đã sai người đi gọi đại phu rồi! Thư nhi sẽ canh chừng bọn họ...”
47
Ta cúi người sát vào tai Thẩm Vân Dao, đầu ngón tay vén những sợi tóc nhuốm m.á.u trên trán nàng ta.
Khẽ cười, “Muội biết rõ mà, đứa bé là của huynh ấy, đúng không?”
Thẩm Vân Dao đột nhiên ho dữ dội, bọt m.á.u văng vào vạt váy của ta.O mai d.a.o Muoi
Ta nhíu mày lui về sau một bước.
“Xem bộ dạng nhếch nhác của muội kìa!”
Ta đứng dậy, nghiêng đầu nhìn về phía ca ca.
“Ca ca, chính tay g.i.ế.t con ruột của mình, cảm giác thế nào?”
Đồng tử hắn co rút lại, cổ họng phát ra những tiếng nấc nghẹn.
“Không thể nào...”
Giọng run rẩy: “Rõ ràng ta nghe nói...”
“Nghe nói?” Ta bật cười ngả nghiêng.
“Giờ huynh nghe thấy gì, chẳng phải đều là những gì ta muốn huynh nghe sao!”
“Câm miệng!”
Hắn bỗng nổi điên, lao đến, túm lấy cổ áo ta:
“Ta sẽ g.i.ế.t ngươi!”
Ta mặc kệ hắn bóp cổ mình, cảm nhận sự run rẩy trong đầu ngón tay hắn:
“Ca ca tốt của ta, đứa bé hai tháng rồi đấy, tính lại thời gian, chẳng phải là của huynh sao? Vậy mà huynh, lại tự tay g.i.ế.t chính m.á.u mủ của mình.”
Bây giờ hắn yếu đến không còn chút sức, ta chỉ cần đẩy nhẹ.
Là đã ngã nhào xuống đất.
“Cứ từ từ mà tận hưởng cảm giác m.á.u mủ tương tàn đi, ca ca.”
Ta gỡ từng ngón tay của hắn ra.
Nhìn hắn ngã quỵ bên xác Thẩm Vân Dao.
“Đợi huynh tắt thở, ta sẽ nghiền nát xương cốt của các ngươi, rắc vào đất trong hầu phủ, để hai người mãi mãi không rời xa nhau.”