Trảm Xuân Đường

Chương 5



14

 

Về sau, phụ thân bị trọng thương nơi chiến trường, may mắn được một nữ tử cứu giúp. Vì biết ơn và cảm thấy có trách nhiệm, phụ thân đưa nàng ấy về phủ.

 

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Vân Dao ra đời.

 

Nhưng số phận trớ trêu, người phụ nữ ấy trong lúc sinh nở bị băng huyết nghiêm trọng, không may qua đời.

 

Mẫu thân tuy không ưa nàng ta, nhưng vốn là người hiền lành, rộng lượng, chưa từng bạc đãi Thẩm Vân Dao dù chỉ một chút.

 

Mỗi lần trong phủ đưa đến trang sức hay y phục tinh xảo, mẫu thân đều đối đãi công bằng, luôn đảm bảo cả ta và Thẩm Vân Dao đều có phần, chưa từng thiên vị.

 

Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Vân Dao lại vô tình xé toạc giấc mộng tự dối mình bấy lâu nay của ta.

 

Ta cuối cùng cũng tỉnh ngộ nhận ra rằng, Thẩm Vân Hàn không phải là người vô tình lãnh huyết.

 

Huynh ấy chỉ là đã dồn hết thảy sự dịu dàng và sủng ái vào Thẩm Vân Dao, không hề giữ lại chút nào.

 

Còn ta, chẳng qua chỉ là một kẻ bị ca ca lãng quên nơi góc tối.

 

Ta từng tận mắt chứng kiến, vào đêm tháng Chạp lạnh buốt gió rét căm căm, chỉ vì Thẩm Vân Dao thèm ăn kẹo hồ lô, Thẩm Vân Hàn không hề do dự khoác áo choàng, ra phố tìm mua.

 

Cũng từng thấy, chỉ cần Thẩm Vân Dao vô tình nhắc đến thứ gì đó thú vị, ca ca liền tốn công tốn sức, vất vả mang những món đồ kỳ lạ mới mẻ ấy về đặt trước mặt nàng, để nàng ta tha hồ chơi đùa.

 

Thậm chí có một lần, Thẩm Vân Dao say rượu mất tự chủ, ôm chặt lấy eo Thẩm Vân Hàn không chịu buông.

 

Thẩm Vân Hàn cũng chỉ dịu dàng ôm lại nàng ta, trong mắt tràn đầy yêu thương và xót xa…

 

15

 

Kiếp trước của ta, chẳng khác nào một con chim bị mắc kẹt trong tấm lưới vô hình, vùng vẫy trong vô vọng giữa chiếc bẫy mang tên “tình yêu giả dối”, mang theo đầy mù quáng và đau đớn.

 

Ta không tài nào hiểu nổi vì sao người ca ca ruột thịt ấy lại lạnh nhạt với ta đến thế. 

 

Vì sao Tiêu Tử Húc, người từng thề non hẹn biển sau khi thành thân lại trở nên xa lạ như vậy.

 

Ta ngu ngốc tìm kiếm chút chân tình giữa những ảo ảnh mà bọn họ bố thí.

 

Hèn mọn khát khao một chút dịu dàng vốn xa vời.

 

Mãi đến bây giờ, ta mới như tỉnh mộng, mới hiểu ra:

 

Bất luận là sự lạnh lẽo của họ, hay sự phản bội, cũng chỉ là một trận cuồng phong dữ dội trên đường đời, dù có khiến ta chật vật thê thảm, cũng tuyệt đối không thể đánh gục được ta.O mai d.a.o Muoi

 

Ta sao có thể ngốc nghếch đến mức cho rằng nếu không còn những thứ tình cảm giả tạo đó, thì cuộc sống sẽ mất đi màu sắc, mất cả ý nghĩa?

 

16

 

Không lâu sau, có tin truyền đến:

 

Nha hoàn thân cận của Thẩm Vân Dao lén mua một số vật dụng không đứng đắn, là loại dược vật kích tình cực mạnh.

 

Nàng ta còn thường xuyên ra vào phủ Tĩnh An Hầu, mỗi lần đều vội vã, hành tung hết sức khả nghi.

 

Ta lập tức sai Thanh Tuyết dùng khoản tiền lớn để mua chuộc tùy tùng bên cạnh Tiêu Tử Húc.

 

Tên đó ban đầu còn do dự, hiển nhiên biết chuyện này quan hệ trọng đại, chỉ sơ suất một chút thôi cũng có thể rước họa vào thân.

 

Nhưng sau khi ta đưa ra đủ loại điều kiện hấp dẫn, hắn rốt cuộc cũng chịu mở miệng.

 

Thì ra Thẩm Vân Dao và Thẩm Vân Hàn lần này tính toán sắp đặt vào đúng lễ cập kê của ta  muốn khiến ta và Tiêu Tử Húc ở chung phòng, đợi đến khi quý nhân trong cung đến tuyên chỉ thì sẽ dẫn dắt mọi người đến “bắt gian”, cố ý gây náo động cho cả kinh thành đều biết.

 

Như vậy, ta vì tình thế ép buộc, sẽ chỉ có thể gả cho Tiêu Tử Húc, mặc họ giật dây thao túng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nghe đến đây, lòng ta như rơi thẳng xuống hầm băng lạnh buốt.

 

Dẫu cho kinh thành này chẳng phải chỉ có mỗi phủ tướng quân chúng ta, cũng chẳng phải chỉ có mình ta là thiếu nữ đến tuổi xuất giá.

 

Ta thực sự không thể hiểu nổi vì sao họ phải tốn công bày mưu tính kế như vậy, chỉ để thành toàn cho hôn sự giữa ta và Tiêu Tử Húc?

 

“Khoan đã! Thánh chỉ trong cung?”

 

Việc truyền chỉ của hoàng cung xưa nay đều cực kỳ kín đáo và khó lường.

 

Bọn họ sao có thể biết chắc rằng người trong cung nhất định sẽ đến đúng vào ngày cập kê của ta?

 

Chẳng lẽ… bọn họ cũng đã trọng sinh rồi???

 

Nhưng nếu họ thật sự trọng sinh, thì với hiểu biết của họ về ta, ắt hẳn đã sớm phát hiện ra những hành động bất thường của ta trong hiện tại.

 

Chuyện này... càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, như một tấm lưới vô hình giăng kín, giam chặt lấy ta bên trong, khiến lòng người hoảng hốt không yên…

 

17

 

Thanh Tuyết vội vã chạy đến bẩm báo:

 

“Tiểu thư, người mà chúng ta cài bên cạnh Thẩm Vân Dao sáng nay bị đại công tử lấy cớ trộm cắp mà chặt mất một tay, còn định đuổi nàng ấy đến trang viện ở phía nam thành.”

 

Chân mày ta lập tức nhíu chặt.

 

Ta xưa nay vốn hào phóng với người hầu trong phủ, nhằm tranh thủ lòng trung thành của họ. 

 

Các loại tiền thưởng và lợi ích không tiếc mà ban phát.

 

Làm sao nàng ấy lại phạm phải lỗi sơ đẳng như ăn trộm?

 

“Chẳng lẽ là do nàng phát hiện ra bí mật gì không thể tiết lộ, nên bọn họ mới vội vàng ra tay bịt miệng?”

 

Ý nghĩ đó vừa hiện lên, mắt ta lập tức sáng lên, dường như nắm được một mắt xích then chốt để phá giải mọi chuyện.O mai d.a.o Muoi

 

Ta vội vàng dặn dò:

 

“Thanh Tuyết, ngươi tìm mấy người thân thủ nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt, đến trang viện phía nam thành theo dõi.Ta đoán Thẩm Vân Hàn đưa nàng đến đó, chắc chắn sẽ tìm cơ hội diệt khẩu. Bằng mọi giá phải cứu nàng ấy trở về!”

 

Thanh Tuyết lập tức lĩnh mệnh rời đi.

 

Ta ở lại trong phòng, đầu óc vẫn như một mớ bòng bong, hoàn toàn không gỡ được manh mối nào rõ ràng.

 

Nếu như Thẩm Vân Dao và Thẩm Vân Hàn không phải người trọng sinh, vậy bọn họ đã dùng cách gì, mà lại có thể chính xác biết được hoàng cung sẽ hạ chỉ đúng vào lễ cập kê của ta?

 

Nỗi nghi ngờ đó như một cái móc sắc nhọn, bám chặt trong đầu, khiến ta nghĩ mãi mà không tìm được đáp án.

 

Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

 

18

 

Giọng nói dịu dàng của mẫu thân vọng vào từ ngoài cửa:

 

“Thư nhi, là mẫu thân đây.”

 

Ta vội vàng đứng dậy mở cửa, thấy mẫu thân đang đứng nơi ngưỡng cửa, ánh mắt ngập tràn lo lắng và quan tâm.

 

Bà bước vào, kéo tay ta cùng ngồi xuống mép giường:

 

“Dạo này thấy con cứ buồn bã trong phòng, nét mặt thì rối bời, chắc chắn là có chuyện gì trong lòng phải không? Có phải lại vì tên Tiêu gia nhị công tử kia không? Nếu con không muốn nói cũng không sao.”