Trảm Xuân Đường

Chương 4



“Đích nữ tướng phủ mà tâm địa lại độc ác như thế… cũng quá đáng lắm rồi…”

 

Hắn là người bên cạnh hoàng thượng, lời nói ra chẳng khác nào phán quyết.

 

Chỉ một câu, đủ để lan truyền khắp kinh thành, trở thành vết nhơ không thể gột rửa trong đời ta.

 

11

 

Sau khi công công trong cung rời đi, mẫu thân kiểm tra vết thương trên người Thẩm Vân Dao là vết roi, không thể nghi ngờ.

 

Khi đó, ta đã sớm khiến phụ mẫu đau lòng vì chuyện tuyệt thực, tình thân cũng vì thế mà rạn nứt.

 

Ánh mắt thất vọng mà họ nhìn ta đau đớn đến mức không thể nào diễn tả bằng lời.

 

“ Phụ thân, mẫu thân con thực sự không làm chuyện đó…”

 

Ta bị mẫu thân nhốt vào phòng, khóc đến ngất đi, nhưng không một ai chịu nghe ta giải thích.

 

Trong quãng thời gian đen tối đó, từng đợt sóng oan ức và nhục nhã như bão tố dội xuống đầu, đè nặng trong lòng.

 

Nỗi tủi thân và tuyệt vọng dâng lên cuồn cuộn như triều dâng, cuối cùng nhấn chìm ta hoàn toàn.

 

Ngay khi ta tưởng mình sẽ bị tuyệt vọng nuốt chửng, ca ca Thẩm Vân Hàn lại mang đến tin tức về Tiêu Tử Húc.

 

Tiêu Tử Húc nói, hắn tin ta.

 

Ta khi ấy như người c.h.ế.t đuối giữa biển khơi, liều mạng níu lấy cọng rơm duy nhất.

 

Tay ta run rẩy, từng nét từng chữ viết nên một phong thư đầy van nài gửi cho hắn.

 

Từng dòng, từng câu, đều là tiếng gào thét tan nát từ đáy tim.

 

Ta cầu xin hắn mau chóng cưới ta, cứu ta thoát khỏi địa ngục đang sống này.

 

Khi ấy, ta thật sự cảm thấy bản thân như rơi xuống vực sâu không đáy, mà Tiêu Tử Húc chính là khúc gỗ mục giữa biển cả mà ta tuyệt vọng bám lấy.

 

Không ai quan tâm đến vận mệnh của ta, không ai nghe thấy tiếng cầu cứu của ta.O Mai d.a.o Muoi

 

Cùng đường rồi, ta đành buông bỏ tất cả tôn nghiêm.

 

Cúi đầu cầu xin Thẩm Vân Hàn, chỉ cần một chiếc kiệu nhỏ rách nát cũng được, chỉ cần đưa ta đến phủ Tĩnh An Hầu.

 

12

 

Phụ thân ta đang ở biên ải Hưng Lợi, tin tức bặt vô âm tín.

 

Mẫu thân đối với ta đã nguội lạnh tâm can, ngày ngày nhốt mình trong từ đường, chẳng hỏi đến chuyện trong phủ.

 

Ta từng là một đích nữ kiêu hãnh đến nhường nào, ra cửa có lọng che, nha hoàn hầu hạ đầy đường, ai nấy đều hâm mộ ngưỡng mộ.

 

Thế nhưng hôm xuất giá, lại chẳng có lấy một nghi trượng tử tế.

 

Chỉ còn lại lòng ngổn ngang tê tái.

 

Đêm tân hôn, ta ngây ngô hỏi Tiêu Tử Húc:

 

“Chàng cưới được thiếp rồi, chàng có vui không?”

 

Hắn ngừng lại một lát, đáp: “Vui.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta tưởng hắn thật lòng vui mừng…

 

Mãi rất lâu sau ta mới hiểu ra, niềm vui của hắn, là vì lúc này hắn đã có được thế lực của tướng phủ, có thể đứng vững trong phủ hầu, chính thức bước vào triều đình.

 

Niềm vui ấy… xưa nay chưa từng là vì ta.

 

13

 

Lần này, ta đã sớm bắt đầu âm thầm theo dõi động tĩnh của Thẩm Vân Dao và Thẩm Vân Hàn. 

 

Ta lấy cớ mấy ngày nay tâm trạng bất ổn để khuyên mẫu thân ra ngoài giải sầu, cố ý chọn một ngôi thiền viện trong rừng núi xa xôi nhưng yên tĩnh. 

 

Ra ngoài thì tuyên bố rằng mẫu thân bị bệnh, cần rời xa bụi trần để điều dưỡng. 

 

Đồng thời, ta âm thầm lôi kéo một số gã sai vặt, nha hoàn trong phủ, những kẻ vốn rất dễ bị người khác xem nhẹ.

 

Ta dặn họ rằng, hễ Thẩm Vân Dao có chút gì bất thường, dù chỉ là gọi trà nhiều lần hơn thường ngày hay thay đổi kiểu y phục, đều phải lập tức báo cho ta biết.

 

Nghĩ đến Thẩm Vân Hàn, lòng ta khựng lại. Rốt cuộc vẫn mở miệng:

 

"Thẩm Vân Hàn cũng vậy, bất kỳ hành động nào cũng phải lập tức báo lại cho ta."

 

Ta đối với Thẩm Vân Hàn luôn vừa sợ vừa thương. 

 

Huynh ấy lớn hơn ta mấy tuổi, trong lòng ta luôn là một người ca nghiêm khắc.

 

Khi còn nhỏ, phụ thân thường xuyên dẫn binh ra ngoài, luôn mang theo huynh ấy bên mình. 

 

Thành ra thời gian ta và ca ca ở bên nhau ít ỏi đến đáng thương. 

 

Hiếm hoi có dịp đoàn tụ, trong nhà cũng chẳng mấy khi có tiếng cười vui.

 

Ca ca lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm nghị, yêu cầu đối với ta thì khắt khe đến mức gần như hà khắc.

 

Chỉ cần ta có cử chỉ nào không đủ đoan trang, ngay lập tức ca ca sẽ nhíu mày, trong mắt đầy nghiêm khắc và bất mãn, chẳng nể nang gì mà lớn tiếng quở trách ta.O Mai d.a.o Muoi

 

Mẫu thân mỗi lần thấy vậy đều nhẹ nhàng vỗ về an ủi ta, bảo rằng ca ca từ nhỏ theo phụ thân nơi biên cương, giữa chiến trường gươm đao lóe sáng, cái c.h.ế.t cận kề...

 

Khiến huynh ấy phải sớm cất giấu sự ngây thơ và mềm mại của tuổi thơ.

 

Cũng chưa học được cách biểu đạt cảm xúc trong lòng.

 

Vì vậy, dù ta uất ức trong lòng, vẫn luôn cho rằng ca ca chẳng qua chỉ là tính tình cứng cỏi, không giỏi thể hiện tình cảm mà thôi.

 

Thế nên, mỗi lần nghe tin ca ca và phụ thân sắp hồi phủ, ta đều vui mừng khôn xiết mà chuẩn bị, gom góp hết thảy những món đồ nhỏ nhặt mà ta coi là bảo bối, hoặc là những chiếc bánh ngọt xinh xắn tình cờ có được.

 

Ta cẩn thận cất kỹ, mong ngóng có thể chia sẻ với ca ca.

 

Nhưng Thẩm Vân Hàn đối diện với lễ vật ta đưa, lúc nào cũng lạnh nhạt từ chối.

 

Ánh mắt thậm chí còn mang theo một chút khinh thường.

 

Huynh ấy luôn dùng giọng điệu lạnh lùng, không cho phép cãi lại mà dạy bảo ta:

 

"Chơi bời làm người ta mất chí tiến thủ. Kẻ chìm đắm trong ham muốn ăn uống thì càng không thể thành đại sự."

 

Lúc đó ta vẫn còn nhỏ, trong lòng ngây ngô chưa hiểu gì, chỉ có thể âm thầm suy đoán:

 

Có lẽ huynh ấy chính là kiểu người đặc biệt như vậy, định sẵn là không thể học theo những vị huynh trưởng nhà khác, biết yêu thương và cưng chiều muội muội.