Trảm Xuân Đường

Chương 7



 

Lẽ nào… hắn định mưu phản?

 

Nhưng nếu là vụ mưu nghịch tày trời đến mức có thể tru di cửu tộc như vậy, thì sao Thẩm Vân Hàn lại dám dính líu?

 

Phải biết rằng, phủ tướng quân của ta nắm trong tay binh quyền trọng yếu, phụ thân ta lại một lòng trung thành với hoàng thượng, chưa từng có chút nghi ngờ.

 

Vậy Thẩm Vân Hàn là bị ép phải tham dự, hay là chủ động kết thân, âm mưu mưu lợi gì đó không thể tiết lộ?

 

Càng nghĩ, toàn thân ta càng thấy lạnh buốt, như thể bị một chiếc lưới khổng lồ vô hình trùm kín đầu, khiến ta nghẹt thở không lối thoát.

 

21

 

Đêm ấy, ta bỗng mơ một giấc mộng kỳ lạ.

 

Ta mơ thấy rất nhiều chuyện đã xảy ra sau khi ta c.h.ế.t.

 

Ta mơ thấy người mẫu thân dịu dàng từ ái, từng xem ta như bảo vật trong lòng. Khi nghe tin ta đã c.h.ế.t, bà như sụp đổ ngay tức khắc. 

 

Đôi mắt từng linh động sáng ngời giờ đây khô cạn, mờ đục, chỉ lặp đi lặp lại tên ta trong câm lặng, nhưng mãi mãi không thể nhận được hồi âm.

 

Cuối cùng, bà ra đi trong nỗi u uất vô tận ấy.

 

Ngay sau đó, ta thấy người phụ thân từng xông pha sa trường, chinh chiến g.i.ế.t địch không biết mỏi mệt.

 

Khi hung tin truyền đến doanh trại, phụ thân ta biết được tin dữ về ta và mẫu thân, cả người như bị sét đánh, ngã lăn xuống ngựa, từ đó không thể nào tiếp tục chỉ huy quân đội.

 

Quân tâm đại loạn, chiến sự liên tiếp thất bại, binh bại như núi đổ.

 

Và rồi, kẻ đầy dã tâm Tam vương gia lại chính tay mở cổng thành kinh, để người Hưng Lợi tràn vào như thủy triều, mặc sức tàn sát, cướp bóc, thiêu đốt.

 

Hắn thì cam tâm tình nguyện làm con rối cho người Hưng Lợi, hoàn toàn không màng đến sống c.h.ế.t của bá tánh và giang sơn xã tắc.

 

Còn Thẩm Vân Hàn, vì có công phò trợ Tam vương gia, nên được thăng quan tiến chức, phong quang vô hạn.O mai d.a.o Muoi

 

Phụ thân ta khi biết được tất cả những chuyện này, đã thổ huyết ngay tại chỗ.

 

Phủ tướng quân từng oai phong lẫm liệt cũng từ đó mà suy bại.

 

Phụ thân ta lòng nguội lạnh, dọn đến một biệt viện hẻo lánh, giải tán toàn bộ hạ nhân.

 

Một mình lặng lẽ sống những tháng năm cuối đời trong căn nhà trống trải đầy kỷ niệm ấy.

 

22

 

Thẩm Vân Dao được Thẩm Vân Hàn đứng ra làm chủ, ghi danh dưới tên mẫu thân ta.

 

Lấy thân phận đích nữ để gả cho Tiêu Tử Húc.

 

 Đêm tân hôn.

 

Lẽ ra nên là một đêm tràn ngập hỷ khí và ngọt ngào, thế mà trong phòng lại đầy rẫy thứ xấu xí đến buồn nôn.

 

Tiêu Tử Húc túm lấy cổ áo Thẩm Vân Hàn, gào lên giận dữ:

 

“Ngươi đừng quá đáng! Đây là đêm động phòng của ta và Dao Nhi!”

 

Thẩm Vân Hàn hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: 

 

“Ta đã đồng ý chia sẻ nàng ta với ngươi rồi, một thứ tử như ngươi, không có ta giúp, có thể nắm được phủ Tĩnh An Hầu sao?”

 

Tiêu Tử Húc bị đẩy lùi một bước, mặt đầy bất mãn.

 

Hắn há miệng định phản bác: 

 

“Là ngươi giúp ta sao? Rõ ràng là...”

 

Nói đến nửa chừng, lại bất chợt nuốt lời.

 

Thẩm Vân Hàn bật cười lạnh: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải đấy, Thẩm Vân Thư mới là người có công lớn nhất, nhưng nàng ta c.h.ế.t rồi. Hối hận rồi sao? Ngươi đã quên người đỡ đẻ đó là do chính tay ngươi đuổi đi à?”

 

Trong phòng, những âm thanh kiều mị không ngớt vang lên, khó nghe đến mức không dám tưởng tượng.

 

Tiêu Tử Húc cứ thế đứng im lặng ngoài cửa.

 

Một lúc sau, hắn nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ: 

 

“Ta không quên, và ta cũng chưa từng hối hận!”

 

Ta choàng tỉnh từ giấc mơ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả trán.

 

Dạ dày quặn lên từng đợt, ta vịn lấy bàn trang điểm, nôn khan thật lâu.

 

23

 

Vào ngày làm lễ cập kê, trong phủ khách khứa tấp nập đến không ngớt, náo nhiệt huyên náo, nhưng lại không thể che giấu được những làn sóng ngầm đang âm thầm cuộn chảy.

 

Ta vận y phục lộng lẫy, trang điểm tinh tế.

 

Bỗng một tỳ nữ hớt hải chạy về phía ta, không biết vì sao mà chén trà trên tay lại đổ vào người ta.

 

Nước trà ấm làm ướt một mảng y phục trước n.g.ự.c ta…

 

“Ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả!” 

 

Tĩnh Tuyết giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

 

“Hôm nay là lễ cập kê của tiểu thư, ngươi lại lỗ mãng như thế!”

 

Ta nhìn y phục bị trà làm ướt, cũng không khỏi nhíu mày.

 

Tỳ nữ này vụng về như vậy, nhưng lúc này ta cũng không tiện truy cứu, chỉ muốn mau chóng giải quyết cảnh ngượng ngập này.

 

“Thôi được rồi, ta về thay bộ khác vậy!”

 

Ta nói với vẻ bất đắc dĩ.

 

Giờ lành của lễ cập kê không thể trì hoãn.O Mai d.a.o muoi

 

“Lễ cập kê sắp bắt đầu rồi, tiểu thư, quay về viện e là không kịp đâu!” 

 

Tĩnh Tuyết sốt ruột đến mức dậm chân liên hồi.

 

“Tĩnh Tuyết tỷ tỷ, để muội quay về lấy bộ y phục mới, tỷ cùng tiểu thư đến Lê Thương viện chờ muội, khỏi để tiểu thư phải vất vả đi lại nữa!”

 

Tỳ nữ vừa làm đổ trà bỗng nhiên mở miệng nói. 

 

Nàng cúi gằm đầu, không thấy rõ nét mặt, nhưng giọng điệu mang theo chút gấp gáp, như thể thật sự đang lo nghĩ cho ta.

 

Ta và Tĩnh Tuyết lập tức liếc mắt nhìn nhau.

 

Ánh mắt cả hai trong khoảnh khắc đều thoáng qua vẻ thấu hiểu, cá đã mắc câu rồi!

 

Tĩnh Tuyết cắn răng, gương mặt tỏ ra giận dữ một cách vừa phải: 

 

“Vậy còn không mau đi! Nếu làm lỡ lễ cập kê của tiểu thư nhà ta, ngươi biết hậu quả rồi đấy!”

 

Tỳ nữ ấy lập tức dạ một tiếng, quay người chạy đi như bay.

 

Còn ta và Tĩnh Tuyết thì nhanh chóng đi về hướng Lê Thương viện.

 

24

 

Viện tử này toát lên vẻ tiêu điều và đổ nát khó tả, nhìn vào là biết đã lâu không có ai chăm sóc.

 

Hình như đây từng là nơi ở khi còn sống của mẫu thân ruột Thẩm Vân Dao.

 

Chỉ là giờ đây, mọi dấu vết khói lửa nhân gian đã phai nhạt, chỉ còn lại một khoảng tiêu điều đầy sân.

 

Bỗng nhiên, một bóng người thoáng lướt qua bên hông nhà, động tác cực kỳ nhanh.