Trảm Xuân Đường

Chương 8



Ta cất giọng cao gọi: 

 

“Tĩnh Tuyết, hình như ta để quên trâm mẫu thân tặng ở đâu mất rồi, ngươi giúp ta đi tìm một chút.”

 

Tĩnh Tuyết hiểu ngay ánh mắt của ta, đợi nàng đi xa rồi, ta tiến về phía cánh cửa nặng nề kia.

 

Bên trong căn phòng không hề bừa bộn như ta tưởng.

 

Dù đồ đạc phủ một lớp bụi mỏng, nhưng được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng.

 

Đặc biệt là chiếc giường, chăn nệm được gấp nếp chỉnh tề.

 

Trông giường chiếu sạch sẽ như vẫn có người ở.

 

Ta cau mày, viện hoang tàn thế này, ai lại sống ở đây?

 

Trong đầu thoáng lướt qua hình ảnh đôi huynh muội không biết xấu hổ kia, Thẩm Vân Hàn và Thẩm Vân Dao.

 

Ta cố nén cảm giác buồn nôn đang trào lên, cẩn thận quan sát xung quanh một cách đầy cảnh giác.

 

25

 

Khóe mắt ta chợt liếc thấy lư hương đặt trên bàn.

 

Chiếc lư ấy trông có vẻ đã nhiều năm, hoa văn trên thân lư đều đã mờ nhạt.

 

Thế nhưng, trầm trong lư vẫn đang âm ỉ cháy.

 

Khói xanh lượn lờ bốc lên, tỏa ra một làn hương nhè nhẹ trong căn phòng.O Mai d.a.o Muoi

 

Ta giả vờ chỉnh lại tóc mai, bước lại gần. Hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, ngay khoảnh khắc đó…

 

Dưới bụng ta đột nhiên bốc lên một luồng hỏa khí tà dị, tim cũng bắt đầu đập thình thịch không kiểm soát.

 

“Tĩnh Tuyết!” 

 

Ta bất ngờ làm rơi vỡ chén trà, lớn tiếng quát mắng: 

 

“ Nha đầu c.h.ế.t tiệt kia đi đâu rồi! Nóng như vậy, đến chén nước cũng không có!”

 

Bóng cây ngoài cửa sổ khẽ lay động, quả nhiên, cái bóng lén lút kia đã rời đi.

 

Chắc là vội vàng đi báo tin rồi.

 

May mà ta đã uống sẵn Vạn Khí Tán, điều chỉnh lại các luồng khí hỗn loạn trong cơ thể.

 

Thứ như xuân dược này, vốn phá rối nội tức, đối với ta hoàn toàn vô dụng!

 

“Tiểu thư! Người được đưa tới rồi!” Tĩnh Tuyết hấp tấp chạy vào.

 

“Nô tỳ làm theo lời người, đi mời Nhị tiểu thư.” 

 

Tĩnh Tuyết chớp đôi mắt to ngây thơ.

 

“Nhưng nàng ta nói thân thể không khỏe…”

 

“Làm tốt lắm! Khiêng nàng ta vào trong!”

 

Không còn thời gian nghỉ ngơi, ta nhanh chóng kéo rèm che kín hết cửa sổ.

 

Trong ánh sáng lờ mờ, khói từ lư hương càng lúc càng dày đặc, chỉ có thể lờ mờ thấy được đường nét xung quanh.

 

Dù sao trong bóng tối thì làm việc gì cũng dễ hơn!

 

Xong xuôi mọi thứ, ta lập tức rời khỏi viện, chạy nhanh về phía viện của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

26

 

“Tiểu thư, nhanh thay y phục!”

 

Nhũ mẫu nhanh nhẹn giúp ta thay bộ lễ phục cập kê chuẩn bị sẵn.

 

Tĩnh Tuyết cũng gấp gáp quay lại.

 

“ Tĩnh Tuyết, Tiêu Tử Húc đã vào phòng chưa?” 

 

Tay ta run nhẹ khi đang cột đai lưng.

 

“Nô tỳ tận mắt thấy!” 

 

Tĩnh Tuyết giúp ta chỉnh lại trâm cài.

 

“Hắn thấy cửa mở là xông vào ngay, trông như con ch.ó hoang lên cơn động dục vậy!”

 

Tiếng nhạc lễ từ bên ngoài truyền vào, ta liếc nhìn về phía Lê Thương viện một cái cuối cùng.

 

Lúc này, có lẽ Tiêu Tử Húc đang thổ lộ chân tình với Thẩm Vân Dao nhỉ?

 

Ta hít sâu một hơi, chỉ mong mọi chuyện tiếp theo sẽ suôn sẻ.

 

Cầu trời đừng xảy ra thêm sự cố nào nữa.

 

27

 

Tại hiện trường lễ cập kê, khách khứa đông nghịt, náo nhiệt vô cùng.

 

Thẩm Vân Hàn ngồi giữa hàng khách quý, gương mặt đắc ý.

 

Nhưng khi nhìn thấy ta bước ra, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

 

Ta liếc thấy rõ phản ứng hoảng loạn ấy của hắn qua khóe mắt.

 

Việc Thẩm Vân Dao vắng mặt khiến hắn càng thêm hoang mang.

 

Hắn lập tức đứng bật dậy, động tác vội vàng khiến những khách xung quanh đều quay đầu nhìn.O mai d.a.o Muoi

 

Mẫu thân thấy hắn định rời đi, liền quát gọi lại:

 

“Lễ cập kê sắp bắt đầu, con định đi đâu vậy?”

 

“Mẫu thân, con có chuyện gấp!” 

 

Giọng Thẩm Vân Hàn mang theo vẻ sốt ruột rõ ràng.

 

Sắc mặt mẫu thân tối sầm lại.

 

Bà nghiêm khắc quát: 

 

“Hôm nay là lễ cập kê của muội muội con, đừng hồ đồ! Có chuyện gì để sau lễ hãy nói!”

 

Thẩm Vân Hàn nghiến răng, trán nổi đầy gân xanh.

 

Hắn như đang cố dằn nén cảm xúc trong lòng, nhưng sự lo lắng đã lộ rõ trên nét mặt.

 

Ta làm theo nghi lễ, cúi nhẹ đầu thể hiện sự cung kính.

 

Nhưng tâm trí ta không đặt vào buổi lễ này.

 

Ta đang chờ. Chờ xem bước tiếp theo của Thẩm Vân Hàn là gì.