Hoàng thượng càng lúc càng thấy chiếc “áo bông” nhỏ của mình thật là thấu tình đạt lý.
Những ngày giả vờ làm hôn quân, với lũ đại thần múa quyền trên triều đình, cuối cùng cũng chấm dứt.
Ngụy Sát nói chuyện thật khó nghe, thật tuyệt vời!
“Bệ hạ, thần xin tâu:
Hộ bộ thượng thư bị nghi ngờ tham ô, cần tạm giam điều tra.
Đồng thời thành lập tổ trừng tham để tra xét các châu huyện có che giấu, khuất tất không.
Và truy tìm số bạc chưa nhập quốc khố đã đi đâu.
Một khi làm rõ phải nghiêm trị không tha!”
Ngụy Sát vừa dứt lời, Trịnh Văn bá đứng sững.
Những người khác chỉ bị giáng chức, còn hắn thì lập tức bị bắt giam.
“Bệ hạ, thần tuyệt đối không tham ô, xin bệ hạ phân minh.”
Đỗ Trọng thấy tình thế liền thở phào nói:
“Bệ hạ! Trịnh thượng thư có thể sơ suất, nhưng chưa có chứng cớ tham ô.
Trực tiếp bắt giam liệu có vội vàng?”
Ngụy Sát khinh bỉ một tiếng:
“Trịnh thượng thư còn chưa kịp biện bạch, ông lão này đã nhảy ra làm ầm.
Sao, bạc của Trịnh thượng thư đều dâng cho ngươi rồi sao?
Sợ hắn khai ra ngươi chăng?”
Đỗ Trọng lớn tiếng:
“Đừng vu oan!
Ta cả đời thanh liêm, không bè cánh, các người đang vu cáo!”
Ngụy Sát đáp ngay:
“Vu cáo ư?
Cho nhi nữ ngươi làm tiểu thiếp, ngươi không thể nói đó là vu cáo.
Ngươi chối không được, đó là sự thật!”
Đúng lúc Đỗ Trọng sắp nổi giận, Ngụy Sát bỗng nhìn về phía Trịnh Văn bá:
“Nếu ngươi vô tội, bệ hạ sẽ phục hồi thanh danh cho ngươi.
Nhưng nếu có tội, đừng mơ tự sát thoát tội.
Hễ ngươi vì sợ tội tự vẫn, ta sẽ tâu bệ hạ xin trảm cửu tộc!”
Tham ô ngân khố, trảm cửu tộc không phải là trò đùa!
Các quan đều nhìn Trịnh Văn bá với vẻ hoảng hốt.
Nếu hắn có dính líu, chỉ cần khai ra đồng phạm.
Bởi những kẻ đó biết bị bại lộ sẽ không ngần ngại thủ tiêu Trịnh Văn bá để tự cứu.
Mặt Trịnh Văn bá tái mét.
Ngụy Sát đã chặn mọi lối thoát.
Loại lão thần mưu lược như thế, quả nhiên là công thần cùng bệ hạ chinh chiến bốn phương nhiều năm.
Hoàng thượng nói:
“Theo lời Ngụy khanh tấu.
Trịnh thượng thư, nếu ngươi trong sạch, trẫm tuyệt không để ngươi chịu oan.”
Còn nếu không trong sạch, thì cứ đợi mà chịu phạt.
Trịnh Văn bá bị quân tẩm vệ khiêng đi.
Ngụy Sát đặt bản tấu thứ hai sang một bên, cầm lên bản thứ ba.
Các quan trong lòng thầm chửi.
Lão già này mang sổ sinh tử lên triều sao?
Ông ta định tố bao nhiêu người nữa?
Ngụy Sát ung dung mở ra:
“Việc thứ ba, thần tâu:
Giang Nam tiết độ sứ Thẩm Trường Khanh giấu nhẹm thiên tai.
Khiến dân lâm cảnh cùng cực, lại nhiều lần ngăn cản quan viên khảo sát.
Hắn không đáng làm người, xin bệ hạ hạ lệnh bắt về kinh thẩm xét.
Các quan thuộc Thẩm thị cùng đồng tội.”
Hoàng thượng đáp:
“Đúng thật, Thẩm Trường Khanh giấu tình hình cần điều tra.
Lời Ngụy khanh có lý.
Bắt về kinh thẩm tra, nếu có oan có thể trả lại thanh danh.”
Ngụy Sát lại cầm lên bản tấu, à không, sổ sinh tử và nói:
“Việc thứ tư, thần tâu:
Xin bệ hạ thành lập thân vệ, chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho bệ hạ.
Lần này ám sát cực kỳ hiểm ác, nếu còn lần sau, ai giữ an toàn cho bệ hạ?”
Nghe Ngụy Sát nói, các quan cuối cùng thở phào.
Ít ra lần này không phải trời định mạng.
Hoàng thượng gật đầu:
“Lời Ngụy khanh rất phải!”
Lão già này trở về thật là kịp thời, hoàng thượng chỉ cần gật đầu đồng ý là xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngụy Sát tiếp:
“Thần đã có người chỉ định làm thủ lĩnh thân vệ.”
Hoàng thượng giả vờ ngạc nhiên:
“Ồ? Ngụy khanh chọn ai, dù là ai cũng tốt, là ai?”
“Trấn Bắc vương phủ, Kim Chi quận chúa!”
Đại điện chấn động.
Cái tên Kim Chi này đã xuất hiện ở triều nhiều lần, nhưng lần này không phải vì quan lại tấu kiện.
Thân vệ? Quận chúa? Tần Kim Chi?
Làm sao ghép nổi mấy thứ ấy?
“Bệ hạ! Tuyệt đối không được!
Ai chẳng biết Kim Chi quận chúa ngang tàng, sao giao việc trọng đại này?
Ngụy đại nhân đang đùa với mạng người!”
Cuối cùng cũng có quan phản đối.
Ngụy Sát liếc người kia:
“Quận chúa ngang tàng?
Quận chúa ngang tàng còn biết hy sinh để cứu giá.
Lũ cao ngạo các ngươi sao chẳng một người dám lao đến che mũi gươm cho bệ hạ?
Ta nghe lúc đó trước mặt bệ hạ và hoàng hậu chỉ có quận chúa và một lão thái giám.
Lão thái giám còn biết hy sinh, các ngươi lại ở đâu?
Sợ c.h.ế.t hay cố ý bỏ mặc?”
Hồng Đức Toàn muốn vỗ tay cho Ngụy Sát, ngẩng cằm tỏ vẻ hài lòng.
Viên quan kia lúng túng:
“Vì chúng ta quá xa bệ hạ, nếu ta ở gần chắc sẽ bảo vệ trọn vẹn.”
Ngụy Sát quăng tấu văn vào đầu viên quan đó.
Viên quan sửng sốt.
Ngụy Sát dám động thủ ngay trên đại điện!
“Ngươi!!!”
Ngụy Sát khinh bỉ:
“Ngươi còn né không nổi một bản tấu, còn dám nói sẽ bảo vệ bệ hạ.
Chết cũng chẳng được tử tế!”
Đỗ Trọng cố gắng lấy lại thể diện, lại lên tiếng:
“Bệ hạ, việc này trọng đại, không thể đùa.
Nếu lập thân vệ, nên bàn thật kỹ!”
Ngụy Sát hỏi:
“Nếu ngày mai bệ hạ bị ám sát, còn bàn kỹ được chăng?
Ý gì đây?
May mà ngươi không thể sinh con, nếu không cái bụng đầy mưu mô kia sẽ hại đứa bé.”
Đỗ Trọng chỉ muốn vật nhau với Ngụy Sát, ôm n.g.ự.c thở dốc.
Ngụy Sát bước đến:
“Ta đã bảo ngươi về nhà dưỡng già, sao còn quấy rầy ở đại điện?
Lão nhi bất tử thị vi tặc*, đó là câu nói dành cho ngươi!”
(*Chỉ những kẻ già rồi mà không chịu buông quyền, vẫn chiếm giữ địa vị, không chịu nhường cho người trẻ thì khác nào giặc cướp.)
Đỗ Trọng tức đến ngất xỉu.
Các quan khác hít một hơi dài.
Ngụy Sát chỉ l.i.ế.m môi cũng đủ để người ta run sợ.
Hồng Đức Toàn vội gọi tẩm vệ khiêng Đỗ Trọng vào thái y viện.
Ngụy Sát nhìn quanh:
“Về võ nghệ, về tình nghĩa, thần cho rằng quận chúa là lựa chọn tốt nhất.
Thần biết dù quận chúa tính khí bộc trực, nhưng trước an nguy của bệ hạ và hoàng hậu, nàng có thể hy sinh.
Thần chỉ tâu một lần.
Nếu còn ai phản đối, thần sẽ mở tiếp bản tấu khác.”
Mọi người nhìn chồng tấu tận vài chục cuốn còn lại mà nghẹn lời.
Đe dọa! Rõ ràng là đe dọa!
Nếu họ không thuận, ông liền mở sổ sinh tử.
Chửi cũng không xong, lí lẽ cũng không hiệu.
Ngay cả Đỗ thượng thư ông cũng không kiêng nể, khiến người ta ngất xỉu.
Dù sao cũng là để bảo vệ bệ hạ, lại được bệ hạ đồng ý, họ việc gì phải tự chuốc phiền?
Nhưng trong điện cũng có nhiều người suy tư.
Một khi lập thân vệ, e rằng không chỉ đơn thuần là bảo vệ bệ hạ.
Thân vệ của bệ hạ có thể làm nhiều việc khác.
Mà người được chọn lại là một kẻ phong lưu ăn chơi, ai cũng đều bối rối.
Tạm thời cứ đi từng bước đã.
Ai biết trong chồng tấu kia Ngụy Sát còn định tấu ai nữa.