Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 99: Bất trung bất nghĩa



Thôi thừa tướng nhìn Ngụy Sát vừa mới vào triều đã bừng bừng hỏa khí, khóe miệng không nhịn được co giật.

Khi bệ hạ vừa đăng cơ, ông ta cũng mới bước chân vào triều.

Cũng xem như có may mắn được thấy vị kỳ nhân này một lần.

Cảnh Ngụy Sát mắng chửi thẳng vào mặt hoàng đế, ông ta vẫn còn nhớ rõ như in.

Chỉ là… đã hơn hai mươi năm trôi qua, sao Ngụy Sát vẫn còn cái nết ấy.

 

 

Các quan viên trong triều cũng đồng loạt lộ vẻ bất mãn với vị đại nhân mới gặp lần đầu này.

Đây là tình huống gì vậy?

 

 

Ngay khi mọi người còn chưa hiểu, đã thấy Ngụy Sát ném tấu chương xuống đất, xắn tay áo lên.

Thôi thừa tướng giật giật khóe mắt.

Sao lại có cảm giác quen thuộc thế này?

 

 

Chỉ thấy Ngụy Sát thản nhiên quay người lại, mở miệng:

“Một đám phường giá áo túi cơm!”

 

 

Thôi thừa tướng nhắm mắt lại.

Ừ, vẫn y hệt như xưa, lại bắt đầu mắng người rồi.

 

 

“Ăn bổng lộc của quân vương, thì phải gánh lo cho quân vương.

Các ngươi một lũ phế vật, chỉ biết ăn mà chẳng biết làm!

Bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương ở Thương Mang sơn bị thích khách ám sát, mà cả triều văn võ không một ai hay biết.

Nếu không phải có Trấn Bắc quân đi ngang qua, thì giờ Tấn quốc đã sớm thành quốc gia vô chủ.

Ngoài thành có cả ngàn thổ phỉ, các ngươi đều mù mắt cả rồi sao?

Hay là các ngươi vốn cùng một giuộc với bọn thổ phỉ ấy?”

 

 

Cả triều quan viên lập tức quỳ xuống:

“Hoàng thượng minh giám! Chúng thần oan uổng a!”

 

 

Những chuyện khác còn có thể chối, riêng vụ thổ phỉ thì đã bị bệ hạ biết rõ.

Nhất thời, không ai phản bác được.

 

 

Có một vị quan lên tiếng:

“Vị đại nhân này quả thật ăn nói hồ đồ!”

 

 

Ngụy Sát lập tức đi đến bên hắn:

“Đồ hồ đồ cái rắm!

Ngươi dám nói là ngoài thành có thổ phỉ mà ngươi chưa từng nghe sao?”

 

 

Sắc mặt vị quan ấy đỏ bừng:

“Ngươi miệng đầy lời thô tục, thật không xứng đứng ở chính điện này mà buông lời càn rỡ!”

 

 

“Càn rỡ cái rắm!

Ta hỏi ngươi có từng nghe nói đến thổ phỉ hay chưa, ngươi lại vòng vo sang chuyện khác làm gì?”

 

 

“Cho dù ta có nghe nói thì đã sao?

Ta đâu quản cấm quân, ta có thể làm gì?”

 

 

“Ngươi không biết dâng tấu sao?

Hay là hai tay lở loét, đến cả bút cũng không cầm nổi rồi?”

 

 

Vị quan ấy tức đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không thể phản bác.

Bởi quả thực hắn chưa từng dâng tấu, mà cả triều cũng chẳng ai dâng tấu.

Vậy thì tại sao hắn phải “lo chuyện bao đồng”?

 

 

Ngụy Sát phun thẳng một bãi nước bọt vào mặt hắn:

“Phì! Một kẻ lòng dạ thối nát như ngươi cũng xứng làm quan sao?

Nhìn cái bộ dạng hèn nhát của ngươi đi!

Thổ phỉ mà đến trước mặt ngươi, e là ngươi sợ đến tiểu tiện ra quần cũng không chừng!”

 

 

“Thô tục!”

 

 

“Thô tục cái rắm!

Sao ngươi không đi nói cái gọi là ‘thô tục’ ấy cho bọn thổ phỉ nghe thử xem!”

 

 

Thôi thừa tướng bất giác đau đầu.

Ngụy Sát, lão già này, sao già rồi mà vẫn y nguyên như trước.

 

 

Đỗ Trọng bước ra:

“Ngụy lão, đã lâu không gặp, cần gì phải nổi giận như thế.”

 

 

Ngụy Sát vừa quay đầu nhìn thấy ông ta liền hừ lạnh:

“Sao ngươi còn chưa chết?”

 

 

Đỗ Trọng nghẹn đến suýt không thở nổi.

Nguyên nhân trực tiếp khiến Ngụy Sát từ quan năm đó, chính là vì Đỗ Trọng ép bệ hạ nạp nhi nữ mình vào cung.

Năm ấy, Đỗ gia là thế gia đầu tiên ủng hộ hoàng thượng, chuyện này vốn dĩ mọi người đều hiểu ngầm là sự trao đổi.

Nhưng lúc đó, hoàng hậu bệnh cũ tái phát, suýt chết.

Mà triều đình thì vừa mới ổn định sau khi đăng cơ, hoàng thượng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

 

 

Ngụy Sát thấy Đỗ Trọng tiến lại gần, liền quát:

“Đỗ thượng thư!

Ngươi là Thượng thư Bộc xạ, nắm giữ việc lớn trong kinh thành, mà lại hoàn toàn không hay biết gì về bọn thổ phỉ sao?

Nếu mắt đã mờ, tai đã điếc thì mau nhường chỗ cho người trẻ tuổi!

Ngồi cao mà chẳng làm được việc gì!

Sợ mất quan vị, không có tiền dưỡng lão à?

Vậy ta liền tấu xin bệ hạ ban cho ngươi bạc dưỡng già, ngươi mau về nhà bế cháu đi thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

Đỗ Trọng tức giận quát lớn:

“Ngụy Sát! Ngươi chớ được quá đáng!”

 

 

Việc Ngụy Sát trở lại triều đường, chắc chắn là ý chỉ của hoàng thượng.

Nhưng cái tính khí này… so với trước còn tệ hơn.

 

 

Ngụy Sát nghe vậy liền cười lạnh:

“Quá đáng còn thua ngươi!

Thê tử bệnh nặng nằm liệt giường, ngươi lại nôn nóng đem nhi nữ mình tiến cung làm thiếp!

Cái gì mà Đỗ gia, cái gì mà thế gia hiển quý.

Phì! Ngươi mới thật không biết liêm sỉ!

Nếu là ta, chẳng bằng tự treo cổ vào dây quần c.h.ế.t quách cho xong!”

 

 

Đỗ Trọng ôm ngực, tức đến thở không ra hơi.

Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng có ai dám mắng ông ta như thế.

 

 

“Bệ hạ! Ngụy Sát quả thực là điên cuồng!

Không phân trắng đen, bôi nhọ toàn thể triều thần!”

 

 

Hoàng đế vừa định mở miệng, đã nghe Ngụy Sát nói tiếp:

“Thế nào, cãi không lại liền chạy mách lẻo?

Sao ngươi không về nhà mách với mẫu thân ngươi đi!

À, mẫu thân ngươi c.h.ế.t rồi, muốn mách thì ngươi cũng chỉ còn đường c.h.ế.t thôi!”

 

 

Đỗ Trọng tức giận đến loạng choạng, may có quan viên bên cạnh đỡ kịp.

 

 

Ngụy Sát đường hoàng đứng giữa đại điện:

“Hôm nay ta chỉ muốn hỏi một câu:

Làm quan để làm gì!?

Tập quyền? Vơ vét? Hưởng lạc?

Các ngươi đã từng làm được một việc gì cho bá tánh chưa?

Ngay dưới chân thiên tử mà bọn thổ phỉ tung hoành.

Vậy ở nơi xa xôi hẻo lánh, dân chúng sống thế nào?

Một lũ mọt nước! Hút m.á.u thiên hạ!

Còn mặt mũi nào tự xưng là quan viên?

Bệ hạ cùng hoàng hậu vì các ngươi thất trách mà gặp nạn, đó là bất trung.

Các ngươi biết rõ mà không báo, đó là bất nghĩa.

Bất trung bất nghĩa, các ngươi chẳng bằng heo chó!”

 

 

Ngụy Sát quay sang nhìn thẳng hoàng đế:

“Thần khẩn tấu:

Toàn bộ quan viên, từ tam phẩm trở lên giáng một cấp, phạt bổng lộc một năm.

Từ tam phẩm trở xuống giáng ba cấp, phạt bổng lộc nửa năm, để làm răn!”

 

 

Hoàng đế còn chưa kịp lên tiếng, Thôi thừa tướng đã chắp tay:

“Lời của Ngụy đại nhân chí phải!

Thần xin phụng nghị!”

 

 

Thấy Thôi thừa tướng nói vậy, các quan viên khác không dám hé răng nữa.

Hoàng đế cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng:

“Lời Ngụy khanh, trẫm nghe mà vô cùng cảm khái.

Cứ theo lời Ngụy khanh mà làm.”

 

 

Chỉ thấy Ngụy Sát bước đến đống tấu chương trên đất.

Nhấc tấu chương trên cùng đặt sang một bên, rồi cầm lấy tấu chương thứ hai.

“Chuyện này đã có kết luận, vậy thần xin dâng việc thứ hai.”

 

 

Cả triều văn võ như không tin nổi vào tai mình.

Vừa mới lên đã bị mắng cho té tát, lại còn giáng chức phạt bổng lộc.

Cả triều không sót một ai, vậy mà trong mắt ông ta, chuyện ấy chỉ là việc thứ nhất?

Chẳng lẽ sắp có thêm một kẻ xui xẻo nữa bị ông ta mắng?

 

 

Ngụy Sát đảo mắt một vòng:

“Ai là Hộ bộ Thượng thư?”

 

 

Trịnh Văn Bá nghe xong, lòng lập tức nguội lạnh.

Thì ra hắn chính là kẻ xui xẻo ấy.

Chưa từng gặp Ngụy Sát, nhưng đã sớm nghe danh.

Ngay cả hoàng đế còn bị mắng, vậy mà Ngụy đại nhân vẫn có thể bình yên từ quan.

Đủ để thấy địa vị trong lòng bệ hạ thế nào.

Hôm nay, Ngụy Sát có thể đứng ở đây, tất nhiên là ý chỉ của bệ hạ.

Nhưng không biết Ngụy đại nhân gọi tên hắn để làm gì.

 

 

Ngụy Sát đi đến trước mặt Trịnh Văn Bá:

“Từ khi khai quốc đến nay.

Bệ hạ vì thấy dân chúng điêu linh vì chiến loạn mà giảm miễn thuế má, khiến quốc khố cạn kiệt.

Thế nhưng, theo ta được biết, ở không ít châu huyện vẫn còn thu sưu thuế nặng nề.

Mà số bạc ấy chẳng có một đồng nào vào quốc khố.

Trịnh Thượng thư, ngươi vơ vét bạc dơ bẩn đến thế, không sợ sau này sinh con không có hậu môn à?”

 

 

Trịnh Văn Bá lập tức tâu:

“Bệ hạ! Thần bao năm nay cần mẫn xử lý Hộ bộ, tuyệt đối chưa từng tham ô một văn tiền nào.

Thần cũng không biết vì sao ở các châu huyện vẫn có hiện tượng tăng thu thuế.

Nhất định là quan viên bên dưới giấu giếm.

Thần nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

Hắn đã chuẩn bị, nhưng tuyệt đối không ngờ lại gặp kiểu mắng chửi thô tục thế này.

 

 

Ngụy Sát lại nói:

“Ta thả một con cáo vào chuồng gà, hôm sau gà mất hết, con cáo lại bảo ‘ta cũng không biết vì sao gà mất’.

Trịnh Thượng thư, lúc nhỏ ngươi bị sốt cao mà không chữa khỏi nên mới thành ra thế này à?”