Vân Tước ôm hai chiếc bình hoa to, một lúc chưa rảnh tay trò chuyện với quận chúa.
Thấy vậy, Tần Kim Chi đỡ lấy một cái:
“Muốn nói gì?”
Vân Tước lập tức ra hiệu:
"Quận chúa vì sao phải cố tình chọc giận Đỗ Trọng?
Ông ta đâu phải đám phế vật Thẩm gia.
Nếu để ông ta chạy đến trước mặt bệ hạ kiện cáo thì e sẽ rất phiền phức."
Tần Kim Chi khẽ cười:
“Loại cáo già như Đỗ Trọng, sao lại vì chuyện cỏn con này mà đi mách lẻo với hoàng tổ phụ?
Trong mắt ông ta, ta căn bản chẳng đáng để bận tâm.”
Vân Tước nghi hoặc:
"Thế thì tại sao còn phải đến Đỗ phủ?"
Khóe môi Tần Kim Chi cong lên một nụ cười xấu xa:
“Ông ta không xem trọng ta, nhưng lại không dám xem thường tổ phụ ta.
Ta đoán lão già đó đêm nay chắc chắn trằn trọc, nghĩ cách đối phó với tổ phụ ta thôi.”
Lần này, Vân Tước không cần ra hiệu, Tần Kim Chi cũng đã nhìn rõ vẻ mặt ngẩn ngơ kia.
"Hả?"
Tần Kim Chi cười nhạt:
“Chỉ cần binh quyền Trấn Bắc quân còn nằm trong tay tổ phụ, đó luôn là mối họa trong mắt các thế gia.
Thế gia kiêng kị, nhưng binh quyền ấy chỉ có thể ở trong tay Tần gia mới đảm bảo được thiên hạ yên ổn, không rơi vào cảnh loạn lạc.
Có điều, đám thế gia kia tuyệt đối sẽ không cho phép một mối uy h.i.ế.p to lớn cứ thế tồn tại.
Vậy thì chẳng bằng chia nhỏ lực lượng, đem một phần Trấn Bắc quân điều vào kinh thành.
Quyền binh đã phân tán, mối uy h.i.ế.p không còn quá lớn.
Tự nhiên bọn họ sẽ không còn chăm chăm nhìn vào hổ phù của tổ phụ nữa.”
Vân Tước vẫn chưa hiểu:
"Nhưng cho dù chia quân, họ cũng vẫn là Trấn Bắc quân.
Các thế gia làm sao chịu để vương gia đưa quân vào kinh?"
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Thế nên, Trấn Bắc quân phải bị 'động tay' chia tán.”
Vân Tước giơ ngón cái khen ngợi.
"Thảo nào quận chúa cứ cố tình chạy đến Đỗ phủ quấy rối."
Ánh mắt Tần Kim Chi thoáng qua một tia thâm sâu:
“Nhưng chỉ vậy… còn xa mới đủ.”
Ngày hôm sau, Trấn Bắc quân tập kết ngoài thành.
Tần Kim Chi thúc ngựa đi ngang qua cửa Vĩnh An Lâu.
Tiếng vó ngựa dồn dập, Ngụy Lâm đứng trước cửa lầu nhìn theo bóng lưng nàng.
Tấm áo của Tần Kim Chi tung bay trong gió.
Khi Ngụy Lâm bước vào Vĩnh An Lâu, bên trong đã tụ tập không ít sĩ tử.
Hắn thong thả bước đến vị trí chủ tọa.
Một sĩ tử tiến lên hỏi:
“Ngươi chính là Ngụy Lâm?”
“Đúng, là tại hạ.”
Ngụy Lâm dung mạo nho nhã, khí chất ôn hòa.
Nhìn thế nào cũng chẳng giống người có thể dính líu đến Tần Kim Chi.
“Là ngươi mời chúng ta đến Vĩnh An Lâu biện luận?”
Ngụy Lâm mỉm cười:
“Chính thế.”
Hắn có thể nói gì?
Chẳng lẽ bảo thật ra là quận chúa bảo các ngươi đến?
Sĩ tử kia lập tức lộ vẻ khinh bỉ:
“Ngươi cũng là kẻ đọc sách, vậy mà lại cấu kết với thứ ác bá như thế.
Đúng là chẳng biết xấu hổ!”
Mắt Ngụy Lâm hơi nheo lại, vẫn giữ nụ cười:
“Hôm nay biện luận ở Vĩnh An Lâu, không chuẩn bị ‘hoàng nhĩ thực’, mong chư vị thứ lỗi.”
(ý nói là mời đến nói chuyện, không có mời ăn, mà thay vì nói không chẩn bị thức ăn thì ảnh nói không chẩn bị đồ ăn cho chó)
(hoàng nhĩ: hay dùng để gọi con ch.ó tai vàng)
Sĩ tử kia sững sờ, mặt đỏ gay.
“Hoàng nhĩ” chính là chó.
Nói cách khác, Ngụy Lâm vừa mắng hắn là chó!
Sĩ tử giận run người, chỉ tay vào Ngụy Lâm mà không thốt nên lời.
Ngụy Lâm cười híp mắt:
“Vị huynh đài đây có nơi nào khó chịu chăng?
Hay là mời ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Hắn lại không tiện bắt bẻ.
Bởi nếu bắt bẻ chẳng phải là tự nhận mình là chó sao?
Cuối cùng đành hậm hực trở về chỗ ngồi.
Lại có một sĩ tử đứng dậy:
“Ngụy huynh quả thật là khéo ăn khéo nói.”
Ngụy Lâm thản nhiên tiếp nhận lời khen.
Nếu đổi thành phụ thân hắn, e rằng đã mắng thẳng:
“Khéo cái chó gì!”
Đám sĩ tử đọc sách này chỉ giỏi khoe mẽ, chỉ vì bị gọi một tiếng “chó” mà tức đến suýt ngất.
Ngụy Lâm đứng lên:
“Các vị đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu đi.
Chư vị đều phản đối việc Kim Chi quận chúa tiếp quản thân quân của bệ hạ, vậy xin cho biết lý do?”
Một người đáp ngay:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bỏ qua chuyện khác, chỉ riêng việc nàng ta là nữ tử.
Sao có thể nắm giữ chức vụ trọng yếu liên quan đến sự an nguy của bệ hạ?
Nếu để nữ nhân chấp chưởng, thì vận mệnh Đại Tấn chẳng phải sẽ diệt vong sao?”
“Đúng vậy!”
Ngụy Lâm nhìn đám sĩ tử khí thế ngút trời, thong thả hỏi lại:
“Nhữ vô mẫu?”
(“Ngươi không có mẹ à?”)
Sĩ tử kia khựng lại.
Ngụy Lâm quay sang một người khác, lại hỏi:
“Nhữ vô mẫu?”
(“Ngươi không có mẹ à?”)
Cả sảnh tức giận ào ạt.
Hắn đang chửi người ta không có mẹ!
Ngụy Lâm điềm tĩnh:
“Chúng ta đều sinh ra từ thân nữ nhân, vì sao lại xem rẻ nữ tử?
Nữ tử ban cho đời sau sinh mệnh, nối dõi gia tộc.
Nam nhân làm được gì, nữ nhân cũng có thể làm được.
Chư vị đều đọc sách thánh hiền, sao trong đầu chỉ toàn giáo điều hủ lậu?
Chẳng lẽ sách các vị đọc chỉ dạy được bấy nhiêu thứ mục nát này thôi?”
Một sĩ tử khác quát:
“Nhưng bảo vệ bệ hạ là việc trọng đại bậc nhất.
Nàng ta chỉ là thiên kim được nuông chiều từ bé, lấy gì mà ngăn nổi nguy hiểm?”
Ngụy Lâm đối đáp:
“Ngày tế lễ, đế hậu bị thích khách, sơn tặc vây núi.
Kim Chi quận chúa lấy thân ngàn vàng che chắn, bảo toàn cho đế hậu.
Đó chẳng phải là bằng chứng nàng có thể vì bệ hạ ngăn hiểm họa sao?”
“Lúc ấy rõ ràng có trấn Bắc quân cứu viện.
Nàng ta chẳng qua chỉ múa may vài chiêu hoa quyền tú cước mà thôi!”
Ngụy Lâm điềm đạm:
“Ngày đó, giặc ném rìu nặng một thạch, Kim Chi quận chúa c.h.é.m ngã xuống.
Các hạ có nhấc nổi rìu nặng một thạch không?”
Một rìu sáu mươi cân, sĩ tử yếu ớt, lại bảo người ta là hư chiêu?
“Xưa nay chưa từng có đạo lý nữ nhân làm quan!”
Ngụy Lâm mỉm cười:
“Đại Tấn ta lập quốc ba mươi năm, chưa từng có cấm lệnh nữ tử không được làm quan.
Xin hỏi các hạ căn cứ theo cổ chế triều nào vậy?”
Sắc mặt sĩ tử kia tái mét.
Nhỡ lỡ lời chẳng phải tự nhận mình là dư đảng tiền triều sao?
Lại có kẻ hô lên:
“Kim Chi quận chúa ngông cuồng ngang ngược, xem mạng người như cỏ rác, ỷ thế h.i.ế.p người.
Nếu để nàng ta làm quan, bách tính còn gì đường sống!”
Ngụy Lâm hỏi thẳng:
“Đã từng có dân thường nào đến tố cáo Kim Chi quận chúa ỷ thế h.i.ế.p người chưa?”
Quả thật chưa từng.
Tần Kim Chi chỉ ức h.i.ế.p công tử thế gia, chưa bao giờ hại dân thường.
Đã vậy còn ra tay ngay trước mặt phụ mẫu của kẻ bị đánh, chẳng bao giờ trốn tránh.
Bị Ngụy Lâm hỏi vặn, nhiều người trong thoáng chốc lại thấy…
Quận chúa dường như cũng là người tốt.
Đột nhiên một sĩ tử nói:
“Ba năm trước, chỉ vì tiểu thư Thôi gia có hôn ước với Phó công tử, nàng ta liền suýt dìm c.h.ế.t Thôi tiểu thư.
Thôi tiểu thư vốn hiền lương, chưa từng đắc tội ai, vậy mà gặp họa từ trên trời rơi xuống.
Loại tâm tư độc ác như thế, sao có thể làm quan?”
Ngụy Lâm ung dung đáp:
“Mấy hôm trước, trong hội đánh cầu.
Kim Chi quận chúa vẫn cùng Thôi tiểu thư và Phó công tử chung đội.
Rõ ràng chỉ là hiểu lầm.
Nếu thật hận thấu xương, sao họ còn có thể cùng chơi vui vẻ?”
“Đó là vì sợ quyền thế trấn Bắc vương phủ!”
Ngụy Lâm bật cười:
“Ngươi đã nói rồi, quận chúa dựa lưng vào quyền thế hiển hách.
Nếu thật muốn làm gì, cần gì phải làm quan?
Ngay lúc này, nàng ta g.i.ế.c ngươi, há lại phải đợi đến khi làm quan sao?”
Lời này khiến cả sảnh lạnh sống lưng.
Hắn thế mà lại nói một cách bình thản rợn người như vậy!
“Dù sao đi nữa, gà mái gáy sáng, trái với đạo lý!
Người khác còn có năng lực gấp trăm lần Tần Kim Chi!”
Ngụy Lâm nhìn thẳng:
“Ý huynh đài là bản thân mình chăng?”
Sĩ tử kia ưỡn ngực:
“Nếu ta được nắm cấm quân thị vệ, tất nhiên còn mạnh hơn nàng ta trăm lần!”
Trong mắt hắn, một quận chúa ăn chơi thì làm được gì chứ.
Ngụy Lâm nheo mắt, nở nụ cười nhàn nhạt:
“Hà bất dĩ nịch tự chiếu?”
(Sao ngươi không lấy chuyện suýt c.h.ế.t đuối năm xưa mà tự soi lại mình?)
(ý nói: đừng chỉ trích người khác, hãy tự nhớ lấy nhục cũ của mình mà soi gương.)
(nói dân dã là: tè một bãi rồi tự soi bản thân mình đi)