Khi ra đến ngoài thành, đã thấy Lý Mục Ly đợi từ lâu.
“Hạ tướng bái kiến quận chúa!”
Tần Kim Chi khẽ nhướng mày, nghĩ đến điều gì đó rồi bật cười:
“Lý tướng quân dạo này xem trọng sự an nguy của ta ghê nhỉ.”
Lý Mục Ly có chút ngượng ngùng.
Từ sau lần gia yến trước đó, khi Tần Kim Chi xé rách tấm màn che cuối cùng.
Hắn càng nghĩ càng thấy lạnh gáy.
Những năm qua, chuyện Tần Kim Chi bị ám sát, hắn ít nhiều đều nghe nói.
Bên ngoài, địch quốc muốn lấy mạng nàng để lung lay Tần Nghiệp.
Bên trong Tấn quốc, các thế gia muốn nàng c.h.ế.t cũng chẳng ít.
Giờ binh đã đánh xong, nghe tứ đệ nói trong triều đã có người dâng tấu, yêu cầu nghĩa phụ giao nộp binh quyền.
Nếu một mai nghĩa phụ trăm tuổi, mà Tần Kim Chi xảy ra chuyện, bọn binh tướng như hắn còn biết đi đâu về đâu?
Vừa nghe tin nàng muốn suất quân đi diệt phỉ, hắn liền vội vàng theo cùng.
Tần Kim Chi chẳng để tâm đến những suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ hờ hững nói:
“Đi thôi.”
Đại quân Trấn Bắc đến núi Kỳ Hoàng.
Vừa lên núi, chợt vang lên tiếng quát:
“Dừng lại! Các ngươi mà tiến thêm một bước, mạng của vị thống lĩnh Cấm quân này khó giữ!”
Đỗ Xung bị treo lơ lửng trên một vách núi hiểm trở.
Hắn thấy đại quân phía dưới liền kêu lớn:
“Dừng lại! Không được tiến lên!
Nếu ta có mệnh hệ gì, Đỗ gia tuyệt đối không tha cho các ngươi!”
Vách núi kia tuy chẳng phải vạn trượng, nhưng rơi xuống cũng chỉ có đường c.h.ế.t hoặc tàn phế.
Đại quân quả nhiên dừng bước.
Đỗ Xung đang định thở phào...
Bỗng thấy một con bạch mã nhàn nhã tiến lên phía trước, trên lưng là một bóng dáng khoác giáp bạc.
“Dừng lại! Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?”
Bóng dáng kia… sao trông quen mắt thế?
Chỉ nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng:
“Lũ thảo khấu trên núi nghe đây!
Hạ khí giới đầu hàng thì toàn thây.
Nếu còn ngoan cố chống cự, bản quận chúa sẽ nghiền xương các ngươi thành tro bụi!”
Đám cướp nghe xong mà răng cũng ê ẩm.
Nếu thật là thảo khấu, e rằng nghe vậy còn phải liều mạng c.h.é.m nàng một nhát mới hả giận.
Đỗ Xung nhìn rõ bóng dáng kia, tức đến run người:
“Tần Kim Chi! Ngươi muốn ta c.h.ế.t sao?
Nếu ta có chuyện, Trấn Bắc quân các ngươi cũng khó thoát liên can!”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Ý nghĩ của ta lộ rõ vậy sao?”
“Cái… cái gì?”
Đỗ Xung ngẩn ra.
Nụ cười trên môi nàng càng rộng:
“Đúng vậy, ta chính là muốn ngươi chết.”
Đám cướp trên núi lập tức gào:
“Ngươi mà bước thêm một bước, ta sẽ cắt đứt dây thừng!”
Tần Kim Chi nghiêng đầu, thản nhiên.
Lũ này rốt cuộc là điếc hay ngu ngốc vậy?
Nàng đã nói rõ muốn Đỗ Xung chết, cắt thì cắt, liên quan gì đến nàng?
Ánh mắt nàng ngang tàng ngạo mạn:
“Trấn Bắc quân nghe lệnh!
Công sơn, g.i.ế.c sạch, không để một tên sống sót!”
“Rõ!”
Đỗ Xung gào khản cổ:
“Tần Kim Chi! Ngươi c.h.ế.t không toàn thây!”
Trấn Bắc quân tựa sấm sét, ồ ạt tấn công.
Đám cướp trên núi thấy đối phương hoàn toàn chẳng để ý tới tính mạng Đỗ Xung, liền cuống quýt c.h.é.m đứt dây.
“Áaaa!!!”
Đỗ Xung rơi thẳng từ vách núi xuống.
Hồ A Man vung tay hô lớn:
“Huynh đệ, g.i.ế.c ra một con đường máu!”
Cả bầy thảo khấu lao xuống, giao chiến kịch liệt với Trấn Bắc quân.
Tần Kim Chi vẫn nhàn nhã đứng đợi dưới chân núi.
Giống như phía trước không phải chiến trường mà chỉ là chợ búa.
Một đám cướp trên cao nhìn thấy nàng thì hét:
“Ả nữ nhân kia là thủ lĩnh của chúng! Bắt lấy nó!”
Lý Mục Ly lập tức chắn trước mặt nàng, quyết liệt:
“Hôm nay ai cũng đừng hòng động đến quận chúa dù chỉ một sợi tóc!”
Tần Kim Chi cười nhạt:
“Lý tướng quân, đừng căng thẳng.
Chỉ là một lũ ô hợp thôi.”
Nghe xong, Lý Mục Ly cũng thấy có lý.
Quả nhiên, chẳng đầy nửa canh giờ, bọn cướp đã bị quét sạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại đầu mục và nhị đầu mục bị bắt sống giải xuống.
Tần Kim Chi nhìn hai kẻ quỳ dưới ngựa, lạnh nhạt hỏi:
“Sao lại lên núi làm giặc?”
Tên đầu lĩnh hừ lạnh:
“Hoàng đế bất nhân, chúng ta không còn đường sống, đành phải làm thảo khấu.
Muốn g.i.ế.c thì giết, đừng lắm lời.”
Tần Kim Chi gật đầu:
“Thì ra vậy.
Nếu cho các ngươi một con đường sống, có chịu quy thuận ta không?”
Cả hai sững người:
“Thật… thật sao?”
Nàng mỉm cười nhìn họ.
Hai tên kia lập tức dập đầu:
“Nguyện tận trung với quận chúa!
Xin đại nhân tha mạng!”
Tần Kim Chi bỗng cười lớn:
“Đương nhiên… là giả rồi.”
“Cái gì?”
Hai tên kia c.h.ế.t lặng.
Nụ cười của nàng ngông cuồng tà khí:
“Kẻ vừa rơi xuống kia, ta đã nhận tiền để cứu mạng hắn.
Các ngươi khiến ta thất tín, ta chỉ có thể lấy đầu các ngươi bồi thường.
Chém đầu!”
“Tiện nhân! Ngươi dám...”
Lời còn chưa dứt, đầu đã rơi xuống đất.
Máu phun xối xả, nàng cau mày:
“Rút sạch m.á.u hai cái đầu, gói lại, đừng làm bẩn ngựa của ta.”
Lưu Vân hừ một tiếng, giậm chân tỏ vẻ khinh bỉ.
Tần Kim Chi lại như sực nhớ ra:
“Đi, xuống vực lôi Đỗ Xung lên.
Dù gãy tay gãy chân cũng phải mang về.”
Đỗ Xung được khiêng về, thoi thóp thở, mắt đầy oán hận nhìn nàng, miệng phun m.á.u dồn dập.
Tứ chi tuy còn, nhưng mềm nhũn như bùn.
Tần Kim Chi liếc hắn, rồi xoay qua hỏi Lý Mục Ly:
“Ngươi xem, dáng này có tính lành lặn nguyên vẹn không?”
Lý Mục Ly suy nghĩ một chút:
“Chắc… cũng tính đi, dù sao vẫn chưa thiếu khúc nào.”
Nàng hài lòng gật đầu:
“Hồi thành!”
Quay đầu nhìn Kỳ Hoàng sơn m.á.u chảy thành sông, môi nàng mỉm cười, nhưng đáy mắt chỉ còn băng lạnh.
Một lũ ô hợp như thế, vậy mà triều đình trăm quan, chẳng có lấy một kẻ dám cứng xương.
Cũng phải thôi, sâu bọ nào có cốt sống.
Sứ giả báo tin đã sớm phi ngựa về kinh:
“Chiến báo! Kim Chi quận chúa đại thắng bình phỉ! Giặc cỏ toàn quân bị tiêu diệt!”
“Chiến báo! Kim Chi quận chúa đại thắng bình phỉ! Giặc cỏ toàn quân bị tiêu diệt!”
“Chiến báo! Kim Chi quận chúa đại thắng bình phỉ! Giặc cỏ toàn quân bị tiêu diệt!”
Tiếng hô vừa qua Vĩnh An Lâu, Ngụy Lâm nghe được liền mở tung cửa sổ.
Cuộc tranh biện bên trong đã kéo dài suốt hai canh giờ.
Ai cũng mặt mày trắng bệch.
Ngụy Lâm g.i.ế.c người chỉ bằng miệng, từng câu từng chữ như ngàn lưỡi d.a.o cắm vào tim.
Không cho đối thủ c.h.ế.t thống khoái, mà chậm rãi róc thịt từng nhát.
Hai canh giờ trôi qua, hắn thậm chí chưa từng đỏ mặt.
Ngay khi một vị tú tài hô to:
“Tần Kim Chi chẳng có chỗ nào đáng được trọng dụng!”
Tin thắng trận truyền đến.
Ngụy Lâm lười chẳng buồn đáp, chỉ mở cửa sổ, tươi cười nhìn đối phương:
“Chư vị, còn gì để nói chăng?”
Một đám nghẹn lời, không biết phản bác từ đâu.
Ngụy Lâm chắp tay:
“Nếu chư vị đều im lặng, vậy trận biện này, có thể tính là tại hạ thắng chăng?”
Ai nấy đều không cam lòng.
Thừa nhận hắn thắng chẳng phải cũng là thừa nhận tư cách của Tần Kim Chi sao?
Ngụy Lâm cười khẽ:
“Thực ra ta thắng hay thua không quan trọng.
Lời của các ngươi cũng chẳng quan trọng.
Quận chúa có tư cách hay không, chỉ một mình bệ hạ định đoạt.”
“Thế… thế thì sao ngươi còn mời chúng ta tranh biện?”
Ngụy Lâm phủi ống tay áo, thản nhiên:
“Rảnh rỗi mà thôi.
Muốn xem trong kinh có bao nhiêu kẻ tự phụ.
Không ngờ cũng thật đông đảo, góp nhặt thành cả bầy muỗi.”
Hắn cười nhạt, đứng dậy rời đi.
Hồi lâu sau, tất cả mới đỏ mặt tía tai, nghiến răng tức giận.
Thì ra, chỉ vì nhàn rỗi, hắn đem tổ tông mười tám đời của bọn họ ra mắng sạch một trận.
Không chỉ thế, còn chửi cả đám tú tài nơi đây là hạng bụng dạ hẹp hòi, rỗi việc xen vào chuyện thiên hạ.