Thẩm Minh Đường mặt đầy hân hoan bước ra nghênh đón hoàng đế.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Hoàng đế lập tức đỡ bà đứng dậy:
“Trong cung không có người ngoài, ái phi không cần đa lễ.”
Thẩm Minh Đường dịu dàng làm nũng:
“Bệ hạ, thần thiếp đích thân xuống bếp nấu canh cho người, tay còn bị phỏng đỏ đây này.”
Hoàng đế chẳng phải yêu thích việc hoàng hậu đích thân nấu nướng cho mình sao?
Bà ta cũng có thể làm được.
Hoàng đế ôm lấy vai bà, cười nói:
“Vậy trẫm nhất định phải nếm thử cho thật kỹ.”
Hai người sóng vai cùng vào tẩm cung.
Trên bàn cơm, hoàng đế liên tục khen ngợi canh của Thẩm Minh Đường.
Hồng công công vội vàng nhắc nhở:
“Bệ hạ, canh của nương nương người đã uống khá nhiều rồi.”
Đồ ăn thức uống của hoàng đế không thể dùng quá mức, nếu để kẻ khác nắm rõ sở thích, sẽ dễ có cơ hội hạ độc.
Nhưng thái độ của hoàng đế đã khiến Thẩm Minh Đường rạng rỡ nụ cười.
Bà ta lập tức tỏ vẻ biết chừng mực:
“Bệ hạ, long thể mới là quan trọng nhất.”
Hoàng đế cười vui vẻ:
“Vẫn là ái phi hiểu trẫm.
Đợi ít lâu nữa, trẫm đưa nàng đến hành cung dạo chơi, chẳng phải nàng thích nhất là ôn tuyền nơi đó sao?”
Thẩm Minh Đường thoáng lộ vẻ ủy khuất:
“Bệ hạ, nay thần thiếp không thể theo người đến hành cung nữa.”
Hoàng đế ngạc nhiên:
“Sao vậy? Thân thể không khỏe sao?”
Hồng công công mau mắn giải thích:
“Bệ hạ, hành cung chỉ có hoàng hậu cùng các phi tần từ hàng phi trở lên mới được đi theo.
Nương nương nay chỉ là quý tần, không thể cùng đi.”
Hoàng đế giả bộ tức giận:
“Từ khi nào lại có cái quy định này?
Trẫm lập tức hạ chỉ, khôi phục ngôi vị quý phi cho Minh Đường.”
Hồng công công vội vàng khuyên can:
“Vạn lần không thể, bệ hạ!
Hiện nay triều đình vốn đã bất mãn với việc người quá sủng ái nương nương.
Hơn nữa, gia tộc Thẩm thị vừa mới bị luận tội.
Giờ mà phong lại quý phi, chẳng phải đẩy nương nương ra đầu sóng ngọn gió sao?”
Thẩm Minh Đường nghe hoàng đế nói thì mừng rỡ, nhưng lời Hồng công công lại vô cùng có lý.
Bà ta đã trở mặt với Thẩm gia, nếu lúc này được phong lại.
Không còn thế lực gia tộc chống lưng, chẳng khác nào khiến bệ hạ thêm phiền toái.
Bà ta hiểu rõ, hoàng đế yêu chiều bà ta như thế, việc khôi phục vị trí sớm muộn cũng thành.
Chỉ cần có một lý do danh chính ngôn thuận.
Hoàng đế day thái dương, Hồng công công lập tức lo lắng:
“Bệ hạ lại đau đầu rồi sao? Có cần nô tài truyền ngự y?”
Thẩm Minh Đường hoảng hốt, trách móc:
“Bệ hạ sao lại thường xuyên đau đầu thế này?
Hồng công công, chẳng lẽ ngươi hầu hạ không chu đáo?
Nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì, ta quyết không tha cho ngươi!”
Cái loại vô dụng này, hôm trước còn dám thay mặt truyền chỉ khiến bà ta sợ c.h.ế.t khiếp.
Nay bà vừa được sủng ái trở lại, ông ta lại như con ch.ó vẫy đuôi nịnh bợ.
Hồng công công vội vàng giải thích:
“Nương nương không biết đấy thôi.
Giang Nam bị lũ lụt, Thẩm gia lại bị nghi ngờ giấu giếm lừa dối.
Thẩm tiết độ sứ đã bị truyền triệu hồi kinh.
Triều thần đồng loạt dâng tấu hặc tội, bất mãn việc bệ hạ thiên vị nương nương.
Lại còn có kẻ cực đoan đòi đưa nương nương vào lãnh cung.
Bệ hạ phiền muộn, đau đầu cũng vì thế mà thành bệnh.”
Đôi mắt Thẩm Minh Đường thoáng lóe hàn ý.
Muốn đẩy bà ta vào lãnh cung, tất nhiên là đám phi tần khác đứng sau xúi giục.
Bà ta được sủng ái không ngừng, giờ chúng chẳng những mong bà bệnh, mà còn muốn bà chết!
Bà ta bước đến cạnh hoàng đế, nhẹ nhàng xoa thái dương cho người:
“Đều do thần thiếp không tốt, khiến bệ hạ phải khổ sở vì thần thiếp.”
Hoàng đế vỗ nhẹ bàn tay bà:
“Ái phi yên tâm, trẫm nhất định bảo hộ nàng chu toàn.
Hiện nay vụ lũ lụt còn chưa có kết luận, triều đình vẫn chưa chọn được ai để phái đi Giang Nam.
Nàng đợi một thời gian, một khi có kết quả, trẫm sẽ tìm cơ hội phục vị cho nàng.”
Ánh mắt Thẩm Minh Đường thoáng trầm ngâm.
Vụ lũ Giang Nam liên quan trọng đại, nếu Thẩm gia thật sự sụp đổ.
Cho dù hoàng đế muốn, đám cáo già trong cung cũng không cho phép bà ta khôi phục ngôi vị.
Không có gia tộc chống lưng, bà ta sẽ bị cắn nuốt đến xương cũng chẳng còn.
Hoàng đế khẽ kéo bà ta đến gần:
“Sao không nói gì, có phải lo lắng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Minh Đường ngồi mềm yếu bên cạnh:
“Bệ hạ, nếu Thẩm thị thật sự xảy ra chuyện, người vẫn sẽ yêu thương thần thiếp chứ?”
Hoàng đế ôm chặt bà ta:
“Nàng là nàng, bọn họ là bọn họ.
Tấm chân tình của nàng dành cho trẫm, trẫm còn không rõ sao?
Nếu không, trong hậu cung giai nhân ba nghìn, sao trẫm chỉ sủng ái mình nàng?
Yên tâm, cho dù Thẩm thị có sụp, trẫm vẫn bảo toàn nàng.”
Nhưng đến lúc đó, ngôi vị bà ta khao khát nhất sẽ không bao giờ có cơ hội chạm đến nữa…
Thẩm Minh Đường dịu dàng đáp:
“Thần thiếp biết bệ hạ đối với thần thiếp là tốt nhất.
Người ăn thêm chút đi, vừa rồi chỉ uống mấy ngụm canh, nếu để bụng đói, thiếp đau lòng lắm.”
Hoàng đế bật cười:
“Vẫn là ái phi thương trẫm.”
Thẩm Minh Đường gắp thức ăn cho hoàng đế:
“Bệ hạ thấy mùi vị thế nào?”
Hoàng đế gật gù:
“Không tồi, rất tươi ngon.”
Bà ta mỉm cười:
“Đây là bàn tay gấu non mà Thẩm Sát đích thân đi săn được.
Hắn chẳng thèm về phủ, lập tức cho người mang vào cung.
Nói rằng đợi bệ hạ đến, để thần thiếp đổi khẩu vị cho người.”
Hoàng đế giả vờ thản nhiên hỏi:
“Thẩm Sát đã khỏi thương rồi?”
Thẩm Minh Đường mỉm cười:
“Hắn vốn thân thể cường tráng, hơn nữa bệ hạ cũng đâu có nặng tay, đã bình phục từ lâu.”
Hoàng đế gật đầu:
“Khỏi là tốt. Vài ngày nữa để hắn trở lại nhậm chức.
Quốc công phủ nay không còn tước vị, sau này trẫm sẽ tìm cơ hội cho hắn lập công.
Sau đó phong cho hắn làm Bá tước.
Dù chức vị không cao, cũng xem như cho nàng chút chỗ dựa.”
Lập công? Trước mắt chẳng phải chính là cơ hội lớn nhất sao?
Thẩm thị không thể trông cậy, Thẩm gia càng vô dụng.
Bà ta đã phí tâm cơ khiến út tử và tôn tử mà phụ thân yêu thương nhất đều thành phế nhân.
Chính là để sau khi ông ta chết, chẳng ai tranh tước với Thẩm Sát.
Không ngờ mấy kẻ ngu xuẩn ấy lại khiến Quốc công phủ sụp đổ.
Dù Thẩm Sát phục chức, cũng chỉ là một thống lĩnh cấm quân mà thôi.
Không có gia tộc, bà ta làm sao leo lên ngôi vị kia được?
Từ xưa đến nay, “đại nghĩa diệt thân” vẫn khiến người ta có danh tiếng hiền danh.
Thẩm gia đã bất nghĩa trước, thì đừng trách bà ta tuyệt tình.
Thẩm Minh Đường ngồi thẳng người:
“Đã vậy, chi bằng để Thẩm Sát thay bệ hạ đi Giang Nam.”
Hoàng đế trầm ngâm:
“Nhưng Thẩm Sát rốt cuộc vẫn là người Thẩm gia.
Nếu Giang Nam quả thật có vấn đề, e rằng không hay cho thanh danh các ngươi.”
Thẩm Minh Đường tỏ vẻ tủi thân:
“Bệ hạ chẳng lẽ không tin thần thiếp, không tin Thẩm Sát, cho rằng hắn sẽ bao che?”
Hoàng đế vội vàng đáp:
“Ái phi, nàng nói gì vậy, trẫm sao có thể không tin nàng?”
Thẩm Minh Đường lập tức nói:
“Nếu bệ hạ tin thiếp, vậy càng nên giao việc này cho Thẩm Sát.
Hắn là người Thẩm gia, đến Giang Nam, Thẩm gia sẽ không làm khó.
Nếu Thẩm gia thật sự có tội, Thẩm Sát trước nay trung tâm với bệ hạ, tất sẽ lấy đại nghĩa diệt thân.”
Hoàng đế khó xử:
“Nhưng như vậy, Thẩm gia e sẽ oán hận hai ngươi.
Hơn nữa Giang Nam rất nguy hiểm.
Nếu Thẩm Sát xảy ra chuyện gì, trẫm biết ăn nói với nàng thế nào?”
Thẩm Minh Đường nói:
“Thần thiếp và Thẩm Sát đều một lòng vì bệ hạ.
Người đã yêu thương thiếp như thế, thiếp cho dù phải chịu chút tiếng xấu thì có sao đâu?”
Tiếng xấu? Chỉ cần bà ta đoạt lại địa vị cao nhất, dẫu mang tiếng muôn đời, thì đã sao?
Hoàng đế vô cùng cảm động:
“Quả nhiên trẫm không uổng công yêu nàng.
Nhưng việc này hệ trọng, mai trẫm sẽ cho triệu Thẩm Sát vào cung, bàn bạc rồi quyết định.”
Thẩm Minh Đường tươi cười:
“Thần thiếp nghe theo bệ hạ.”
Bận việc triều chính, hôm nay hoàng đế không lưu lại Vị Ương cung.
Khi cùng Hồng Đức Toàn bước trên con đường trong cung, giọng hoàng đế thoáng ngậm ngùi:
“Chỉ còn hai ngày nữa, là ngày giỗ của A Dao rồi…”