“Đi mời Đỗ thượng thư ra gặp mặt.”
Tên gia nhân ở cửa nhìn thấy đội quân phía sau lưng Tần Kim Chi, vội vàng chạy vào phủ.
Hắn từng nghe nói rồi, vị này nếu không vui thì sẽ trực tiếp húc đổ cổng.
Chẳng mấy chốc, Đỗ Trọng với gương mặt âm trầm bước ra.
“Quận chúa tìm lão phu có chuyện gì?”
Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy Tần Kim Chi, n.g.ự.c ông liền đau nhói.
Tần Kim Chi phất tay, bốn binh sĩ phía sau lập tức khiêng Đỗ Xung ra đặt ngay trước cổng phủ.
Sắc mặt Đỗ Trọng lập tức biến đổi:
“Sao lại bị thương thành ra thế này?
Mau! Mau gọi phủ y!”
Đỗ Xung là tôn tử của em ruột ông.
Tuy đầu óc không lanh lợi, nhưng từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời ông, xem như lớn lên trước mắt.
Giờ thấy hắn thảm hại như vậy, lòng Đỗ Trọng cũng vô cùng lo lắng.
Đôi mắt Đỗ Xung gắt gao nhìn chằm chằm Tần Kim Chi, từng lời đứt quãng:
“Thúc... thúc tổ... báo thù! Thay... thay ta báo thù...”
Rồi như dồn nốt chút hơi tàn, hắn gằn giọng nguyền rủa:
“Tần Kim Chi, ta nguyền ngươi... c.h.ế.t không toàn thây, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Dứt lời, hắn trút hơi thở cuối cùng.
Tần Kim Chi lại ung dung đáp:
“Vậy thì ngươi cứ xuống địa ngục mà đợi ta.”
Đỗ Xung c.h.ế.t không nhắm mắt, Đỗ Trọng giận dữ gầm lên:
“Chuyện này rốt cuộc là sao?
Không phải ngươi nói sẽ cứu hắn nguyên vẹn về cho ta ư?”
Tần Kim Chi tỏ vẻ chân thành:
“Thì nguyên vẹn đấy thôi, trên người chẳng thiếu cái bộ phận nào cả!”
“Tần Kim Chi! Ngươi rốt cuộc đã làm gì nó!”
Đỗ Trọng gần như gào thét.
Nàng ra vẻ vô tội:
“Đương nhiên là ta đã cứu hắn rồi.
Chỉ trách bọn sơn tặc thất tín, chúng nói ta tiến thêm một bước là sẽ cắt đứt dây.
Ta nghĩ một bước thì không an toàn, nên ta bước hẳn hai bước.
Không ngờ chúng thật sự cắt đứt!”
Đỗ Trọng bị lời ấy nghẹn tức đến đau ngực.
Nói thế mà cũng mở miệng cho được sao?
Tần Kim Chi thấy ông ta tức đến run, lại tinh nghịch phất tay:
“Bất quá, đã nhận bạc của ông, ta cũng phải có trách nhiệm chứ?”
Nói xong, nàng nhấc từ lưng ngựa xuống hai chiếc đầu người, ném qua.
Một cái rơi đúng ngay n.g.ự.c Đỗ Trọng, suýt nữa hất ngã lão xuống đất.
Tần Kim Chi cười híp mắt:
“Mở ra xem đi, chắc ông sẽ thích đó.”
Gia nhân run rẩy kéo tấm vải bọc ra...
“A!!!! Người... người... đầu người!!!”
Hắn sợ đến ngồi bệt xuống đất.
Đỗ Trọng nhìn chằm chằm hai cái đầu, hận ý ngập trời.
Ông ta chưa bao giờ muốn một kẻ phải c.h.ế.t đến thế!
Trên núi, đám sơn tặc gặp Trấn Bắc quân thì chỉ có đường bị tiêu diệt.
Nếu Tần Kim Chi thật sự muốn cứu Đỗ Xung, hắn sao có thể mất mạng.
Rõ ràng là nàng cố ý!
Chính nàng! Hại c.h.ế.t Đỗ Xung!
Tần Kim Chi lại chớp mắt cười:
“Không cần cảm tạ đâu, thượng thư đại nhân.”
Nói rồi, nàng nắm dây cương quay ngựa:
“Về cung thôi. Lý tướng quân, ngươi nói lát nữa hoàng tổ phụ sẽ ban thưởng ta cái gì đây?”
Lý Mục Ly không ngờ quận chúa ở kinh thành lại ngang ngược đến thế.
Ngay cả đối diện với thượng thư bộ lại mà cũng dám trêu chọc.
Tuy không hợp lễ, nhưng lòng hắn thật sự thấy sảng khoái.
Đám quyền quý chốn kinh thành xưa nay chưa từng xem võ tướng bọn họ ra gì.
Nhìn thấy Đỗ Trọng bị ăn quả đắng, hắn chưa bao giờ thấy khoan khoái đến vậy.
“Bệ hạ vốn yêu thương quận chúa, chắc quận chúa muốn gì người cũng sẽ đáp ứng.”
Sau lưng, Đỗ Trọng nhìn theo bóng nàng, đôi mắt đỏ rực căm hận.
Đến cửa cung, một thị vệ tươi cười tiến lên:
“Chúc mừng quận chúa!
Tiểu nhân vừa nghe tin quận chúa đại thắng dẹp loạn sơn tặc.
Thật sự anh dũng vô song, xin chúc mừng chúc mừng!”
Người này chính là kẻ thường cùng Lý Tiến thay phiên canh gác.
Giờ nhìn hắn chẳng khác nào “Lý Tiến thứ hai”.
Tần Kim Chi tâm tình vui vẻ, khẽ ừ một tiếng.
Thị vệ liền nói tiếp:
“Thuộc hạ lập tức cho người đưa ngự kiệu, xin quận chúa đợi một lát.”
Lý Mục Ly càng bất ngờ hơn.
Không ngờ địa vị của quận chúa trong cung lại cao đến mức tùy tiện điều động cả ngự kiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người cùng đến ngự thư phòng, Hồng công công đã đứng sẵn trước cửa nghênh đón:
“Tiểu nhân tham kiến quận chúa!
Chúc mừng quận chúa, thật sự hỉ sự, quận chúa đại thắng trở về.
Bệ hạ nghe tin long nhan vui mừng khôn xiết.
Đã đợi quận chúa trong ngự thư phòng từ lâu rồi.”
Tần Kim Chi cười, chẳng vạch trần lời nịnh nọt.
Cái gì mà “long nhan vui mừng” chứ?
Bọn sơn tặc ấy gặp Trấn Bắc quân.
Chết chậm chút thôi đã là không nể mặt bao nhiêu năm nàng vét tiền quân lương rồi.
Nàng ghé sát Hồng công công, cười khẽ:
“Ngươi nói xem, giờ ta đòi hoàng tổ phụ mở kho riêng ban thưởng thì có quá đáng không?”
“Ngươi nằm mơ thì có!”
Trong ngự thư phòng, giọng hoàng đế vang lên.
Tần Kim Chi vừa đến cửa ông đã nghe thấy.
Chưa kịp cao hứng bao lâu, đã biết ngay con nhóc này lại tính nhòm ngó tư khố của mình.
“Còn không mau cút vào đây!”
Tần Kim Chi nhún vai:
“Ta đã nói người keo kiệt, vậy mà còn chối.”
Lý Mục Ly lặng lẽ lau mồ hôi.
Quận chúa với bệ hạ... vẫn luôn đối thoại thế này sao?
Vào trong, theo ý Tần Kim Chi, Lý Mục Ly bẩm:
“Bệ hạ, sơn tặc đã bị tiêu diệt toàn bộ, thủ lĩnh cũng đã bị c.h.é.m đầu.”
Hoàng đế gật nhạt:
“Ừ, làm không tệ.
Từ nay điều một đội Trấn Bắc quân tuần tra ngoài thành.
Tuyệt đối không để chuyện này tái diễn.”
“Tuân chỉ!”
Đợi Lý Mục Ly lui ra, hoàng đế lập tức đổi mặt:
“Ngươi thôi ngay cái trò dòm ngó tư khố của ta!”
Tần Kim Chi bĩu môi:
“Đấy, ta đã nói người keo kiệt.
Đường đường thiên tử Đại Tấn mà giữ kho riêng khư khư thế à?
Mà cũng đâu phải người làm chủ được.
Hoàng tổ phụ mở miệng, kho riêng chẳng phải mở toang sao?”
Hoàng đế trừng mắt:
“Trận dẹp sơn tặc lần này ngươi có bị thương không?”
Từ lúc nàng vào, ông đã thấy giáp bạc trên người còn dính máu.
“Ta nào phải tự mình động thủ, sao mà bị thương được?”
Nàng cúi nhìn, mới phát hiện:
“À, đây là m.á.u của hai tên đầu lĩnh thôi.”
Hoàng đế mới yên tâm phần nào.
Tần Kim Chi bỗng cười ranh mãnh:
“Ngày mai lâm triều, e là tấu chương đàn hặc sẽ chất đống đó, người chuẩn bị sẵn đi nhé.”
Rảnh rỗi thì cũng phải tìm chút việc chọc tức ông cụ.
Hoàng đế thở dài, hối hận vì đã thương con nhóc này.
Tần Kim Chi vui vẻ ngồi xuống bên chân ông, cắn quả đào.
“Tính ra thì, giờ Thẩm Trường Khanh hẳn đã trên đường bị áp giải về kinh rồi.
Thẩm thị bao năm xưng bá Giang Nam.
Vụ thủy tai lần này, phái quan bình thường đến e rằng chẳng giải quyết nổi.”
Hoàng đế vừa nhìn tấu chương vừa hỏi:
“Ngươi đã chọn được người?”
Tần Kim Chi nhai đào, nghiêng đầu:
“Người nói xem, Thẩm Minh Đường có chịu lấy cả tộc Thẩm thị đổi lấy tiền đồ cho đệ đệ mình không?”
Hoàng đế bật cười:
“Quả nhiên là chủ ý của ngươi.”
Nàng nhướn mày:
“Tổ phụ, đã đến lúc người dùng mỹ nam kế rồi.
Yên tâm, ta tuyệt đối không tố cáo với tổ mẫu đâu.”
Hoàng đế lập tức ném tấu chương, giơ gậy kỳ lân sau lưng.
“Con nhóc thối, ta xem hôm nay không có tổ mẫu ngươi, ai cứu nổi ngươi đây!”
Tần Kim Chi lập tức xoay người bỏ chạy:
“Lão già này làm sao thế?
Đây là thái độ với công thần diệt tặc sao!”
Hoàng đế vừa đuổi vừa mắng:
“Công thần cái rắm!
Ngươi đến ngựa còn chẳng chịu xuống!”
“Thì sao nào!
Ta không xuống ngựa thì không phải công thần sao?”
Rốt cuộc không đuổi kịp, nàng đã một mạch chạy sang tẩm cung hoàng hậu.
Đêm hôm đó, trước cửa Vị Ương cung, hoàng đế có chút ngượng ngập, khẽ đưa tay dụi mũi.