Vân Tước cùng Vân Cẩm dùng chân đạp mở nắp quan tài.
Thôi Oánh theo bản năng liếc mắt nhìn vào trong quan tài.
Chỉ một cái nhìn thôi, nàng đã hối hận muốn tát mình mười cái bạt tai.
Nàng vội vàng quay đầu chạy sang một bên, ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
Không khí nhanh chóng tràn ngập mùi xác thối rữa.
Ngay cả Tần Kim Chi cũng hơi nhíu mày, Vân Tước lập tức đưa ra một chiếc khăn lụa.
Ba người họ lùi lại một bước, bịt kín mũi.
Chỉ có Bạch Quyên Quyên là thần sắc không thay đổi, ngược lại còn hỏi:
“Quận chúa, ta có thể mang t.h.i t.h.ể ra ngoài không?
Để trong quan tài ta khó ra tay.”
Tần Kim Chi gật đầu.
Vân Tước và Vân Cẩm đang định đến gần hỗ trợ, không ngờ Bạch Quyên Quyên đã khoát tay:
“Hai vị cô nương nên lùi lại, t.h.i t.h.ể này đã thối rữa một thời gian, sẽ có thi dịch chảy ra, đừng để bẩn y phục của các người.”
Chỉ thấy nàng vốc một nắm đất bôi lên tay, sau đó trực tiếp ôm xác c.h.ế.t từ trong quan tài ra ngoài.
Thôi Oánh quay đầu lại liền thấy Bạch Quyên Quyên đang bế một thân thể không đầu và tứ chi, chỉ còn lại phần thân mình.
Cái dầu bị chặt rời còn lăn lóc, vị trí đôi mắt là hai hốc đen ngòm.
“Uầy…”
Khoảnh khắc ấy, Thôi Oánh chỉ muốn tạ lỗi vì sự thành kiến ban ngày của mình.
Tần Kim Chi cất tiếng:
“Đây chính là đề thi của ngươi.”
Đôi mắt Bạch Quyên Quyên sáng bừng.
Nàng lập tức gom cả những tàn chi rơi rớt trong quan tài đặt lên chiếc chiếu trúc mang theo.
Tiếp đó, nàng lần lượt lấy từ túi vải ra:
Dao nạy, ngân châm, lông vũ, chùy mở sọ…
Nàng nhanh chóng nhận ra trên xác c.h.ế.t đã có dấu vết từng được giám nghiệm, song chỉ là đại khái qua loa.
Lòng nàng thầm nhủ chắc là thí sinh trước đó để lại.
Chỉ cần mình tìm ra nhiều chi tiết hơn, nhất định sẽ được thu dụng.
Tần Kim Chi bèn lôi Thôi Oánh đang nhắm chặt mắt không dám nhìn đến gần.
“Ngươi tốt nhất nên mở mắt, bằng không, ngày mai cỗ t.h.i t.h.ể này sẽ xuất hiện ngay tại hoa viên nhà ngươi.”
Thôi Oánh lập tức mở to mắt.
Ác ma! Một con ác ma thật sự!
Quả nhiên Tần Kim Chi chẳng bao giờ dính dáng đến cái gọi là thiện lương.
Nàng mở mắt ra thì Bạch Quyên Quyên đã m.ổ b.ụ.n.g phanh n.g.ự.c thi thể.
Thôi Oánh siết chặt bàn tay mình đến phát run.
Nàng biết, nếu thật sự muốn thành tựu, những cảnh tượng này đều phải trải qua.
Người ở địa vị cao, ngay cả một t.h.i t.h.ể cũng không dám nhìn, thì còn làm được trò trống gì?
Vân Cẩm thấy sắc mặt Thôi Oánh trắng bệch thì đưa cho nàng một chiếc khăn.
Thôi Oánh nhận lấy, bịt kín mũi miệng.
Dẫu biết bản thân phải kiên cường, nàng vẫn không ngừng run rẩy, nép sát cạnh Tần Kim Chi.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Bạch Quyên Quyên đứng dậy:
“Quận chúa, người này c.h.ế.t do xuất huyết nội sọ.
Hẳn là trước tiên bị đánh trúng thái dương dẫn đến hôn mê ngã xuống đất.
Sau đó lại bị liên tiếp đập vào sau gáy mà tử vong.
Ngoài ra, trước khi c.h.ế.t hắn đã từng sử dụng Cúc Dương Tán..”
Ba người Tần Kim Chi nghe xong liếc nhau, nhướng mày:
Cúc Dương Tán?
Thôi Oánh thấy vẻ mặt có chút thú vị của bọn họ, liền vội hỏi:
“Cúc Dương Tán là gì?”
Bạch Quyên Quyên gãi đầu, hơi ngượng ngùng đáp:
“Cúc Dương Tán, là thứ dành cho những nam tử có sở thích...
Cũng thích nam tử… dung để trợ hứng.”
Thôi Oánh lập tức tròn xoe mắt, chỉ tay vào xác c.h.ế.t dưới đất:
“Ngươi nói hắn… thích nam nhân?”
Bạch Quyên Quyên thoáng ngượng ngùng.
Dù sao ở thời đại này, xu hướng nam phong bị xem là chuyện đại nghịch bất đạo.
Tần Kim Chi khẽ cong môi nở nụ cười khó đoán:
“Ngươi tiếp tục nói.”
Bạch Quyên Quyên chỉ vào xác chết:
“Cúc Dương Tán sẽ tổn hại thân thể.
Người uống lâu ngày, trên lưỡi cùng với…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bộ phận của nam nhân đều sẽ xuất hiện vết ban đỏ hình hoa, đôi mắt cũng dần ngả sắc hồng.
Tiếc là ba bộ phận này đều không còn, bằng không ta có thể phán đoán được hắn đã sử dụng bao lâu.”
Tần Kim Chi khẽ cười thành tiếng.
Hóa ra chẳng phải vì oán hận, mà là để hủy chứng cứ.
Vốn dĩ, nhi tử của Lý Sào là Lý Mịch, chính là đoạn tụ.
Trước khi c.h.ế.t hắn đang cùng hung thủ giao hoan.
Chắc hẳn giữa chừng phát sinh tranh chấp, Lý Mịch mới bị đánh chết.
Mắt, lưỡi, cùng tử tôn căn bị khoét bỏ, tất cả đều nhằm xóa dấu vết Lý Mịch là đoạn tụ.
Kẻ g.i.ế.t hắn sợ rằng một khi bị phát hiện, sẽ liên lụy đến bản thân.
Tần Kim Chi hỏi:
“Việc chặt tứ chi cùng với việc khoét bỏ những bộ phận kia, đều do cùng một người ra tay sao?”
Bạch Quyên Quyên gật đầu:
“Dựa vào vết d.a.o và thời gian đông đặc của m.á.u mà xét, đa phần là cùng một người.
Nhưng cũng không hoàn toàn, cánh tay trái của t.h.i t.h.ể lúc đầu có dấu vết ra tay từ một người khác.
Xem tình trạng, chắc là một nam nhân khí lực không lớn lắm.”
Tần Kim Chi quay sang Vân Cẩm:
“Lập tức cho người điều tra.
Lý Mịch thường qua lại mật thiết với những nam nhân nào.”
Thì ra Lý Sào lo sợ chính là điều này.
Nếu để lộ nhi tử ông ta là đoạn tụ, danh dự Lý gia tất sụp đổ.
Ngay cả ghế thượng thư hình bộ của ông ta cũng khó giữ.
Thế còn vai trò của Vi Tử Minh trong chuyện này là gì?
Nếu toàn bộ vết thương đều xuất phát từ một người, vậy kẻ đó tất nhiên phải được lệnh hành động.
Muốn điều động nhân thủ của Vi Tử Minh, trừ người Vi gia, ắt hẳn chỉ có kẻ quyền cao chức trọng.
Một đứa nhi nữ do ngoại thất sinh ra lại mang thai, bị giấu ở ngoài thành, một đứa nhi tử lại là đoạn tụ.
Tâm lý của Lý Sào quả thật mạnh mẽ, khó trách có thể ngồi vững ghế thượng thư hình bộ bao năm.
Tần Kim Chi cảm thấy, chỉ cần tháo gỡ lớp màn bí ẩn này, lập tức sẽ hái được một quả ngọt ngon lành.
Đã vậy, chi bằng trực tiếp đi hỏi đương sự.
Nàng nhìn sang Bạch Quyên Quyên:
“Từ ngày mai, ngươi chính thức nhập chức tại Thiên Điểu Vệ.
Có vấn đề gì thì tìm Thôi phó sứ.”
Bạch Quyên Quyên sững lại, sau đó hai hàng lệ tuôn rơi, nàng quỳ xuống dập đầu:
“Đa tạ quận chúa!”
Vân Cẩm và Vân Tước lập tức lấp đất chôn t.h.i t.h.ể lại.
“Vân Cẩm, ngươi đưa Bạch Quyên Quyên cùng Thôi Oánh về.”
Nói xong, Tần Kim Chi dẫn theo Vân Tước, thẳng đến biệt viện ngoài thành, nơi giam giữ nhi nữ của Lý Sào.
Khi nàng bước vào gian phòng, toàn bộ nô bộc trong phủ đều đã bị điểm huyệt ngất xỉu.
Tần Kim Chi ngồi xuống cạnh bàn, Vân Tước thắp sáng nến.
Chỉ thấy trên giường, nữ tử kia bị tơ lụa trói chặt hai tay, cổ chân còn bị xích sắt khóa lại.
Miệng nhét vải buộc chặt, đôi mắt oán độc chằm chằm nhìn Tần Kim Chi.
Tần Kim Chi quan sát cái bụng đã hơi lớn của nàng ta rồi hỏi:
“Phụ thân ngươi, xem ra còn rất thương ngươi.
Ngay cả cái thai do tư thông mà có, ông ta cũng một mực bảo toàn.”
Nữ tử kia trừng mắt nhìn nàng, căm hận.
Tần Kim Chi vẫn dửng dưng:
“Vân Tước, gỡ miếng vải trong miệng nàng ta ra.
Đừng có nghĩ đến việc cắn lưỡi tự tận, cắn lưỡi không c.h.ế.t được đâu, chỉ càng thêm đau thôi.”
Vân Tước gỡ vải ra, nữ tử kia liền cảnh giác nhìn Tần Kim Chi.
“Ngươi là ai?”
Tần Kim Chi bắt chéo chân, ánh mắt dừng ở cái bụng càng lúc càng lớn:
“Đứa bé trong bụng ngươi là của ai?”
Nữ tử nhắm nghiền mắt, không chịu đáp.
Lần trước nàng ta từng tìm chết, dáng vẻ cuống cuồng của bọn gia nhân cho thấy đây chẳng phải lần đầu.
Nàng ta căn bản không hề muốn đứa trẻ trong bụng, nếu không đã chẳng liên tục cầu chết.
Ấy thế mà gây bao sóng gió, Lý Sào vẫn quyết giữ lại cái thai này.
Chuyện này… có gì đó bất thường.
Tần Kim Chi rút d.a.o găm từ trong ủng, ném xuống đất.
Lưỡi d.a.o va nền, vang lên một tiếng giòn giã.
“Hãy trả lời ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội được chết.”