Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 116: Vị trí không ai có thể khước từ



Nghe thấy lời của Tần Kim Chi, nữ nhân mở mắt ra.

Nhìn chằm chằm vào con d.a.o găm dưới đất, nàng ta lại hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

 

Tần Kim Chi khẽ cười:

“Một kẻ sẽ hủy diệt Lý gia.”

 

Mắt nữ nhân lập tức bùng lên oán hận ngút trời:

“Hủy diệt Lý gia... thế thì đúng là trời cao có mắt.”

 

Ánh mắt Tần Kim Chi vẫn dừng lại ở bụng nàng:

“Đứa bé trong bụng ngươi là của ai?”

 

Quả nhiên, nàng ta hận Lý Sào.

 

Nữ nhân cười lớn, giọng đầy điên cuồng:

“Ta dám nói, ngươi dám nghe không?”

 

Tần Kim Chi chống một tay lên má, lẳng lặng nhìn nàng ta:

“Trên đời này, chẳng có gì là Tần Kim Chi ta không dám nghe.”

 

Chân mày nữ nhân chau lại.

Tần Kim Chi?

Chính là tiểu quận chúa ác danh khắp kinh thành của Trấn Bắc Vương phủ?

Cha nàng ta đắc tội với Trấn Bắc Vương phủ rồi sao?

 

“Hahaha… trời cao có mắt!”

Nàng ta kích động cười vang:

“Hủy Lý gia! Nếu ngươi hủy Lý gia, ta sẽ nói cho ngươi biết!”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Như ngươi mong muốn.”

 

Không phải vì nàng ta, mà là vì tất cả thế gia rồi cũng sẽ đến lúc phải bị nàng tính sổ.

 

Nữ nhân điên dại nói ra:

“Đứa bé trong bụng ta... là huyết mạch của nhị hoàng tử.”

 

Tần Kim Chi bật cười.

Không trách Lý Sào một mực bảo vệ cái thai này.

Thì ra là long chủng!

Ông ta ta dùng chính nhi nữ ruột để buộc chặt nhị hoàng tử.

 

Vị nhị hoàng thúc này quả thật không đơn giản.

Trong hậu cung, ngoài hoàng hậu, quyền thế lớn nhất là bốn vị phi tần:

Thẩm quý phi. 

Dương Hiền phi, mẫu thân lục hoàng tử.

Đỗ Thục phi, mẫu thân thất hoàng tử và thập tam hoàng tử.

Và Trịnh Đức phi, mẫu thân nhị hoàng tử.

 

Bốn người đều xuất thân quyền quý, dung mạo khuynh thành.

Lúc tiến cung tranh đấu đến mức ngươi c.h.ế.t ta sống.

Quý phi được sủng ái, thế lực lục cung lại nắm trong tay bà ta.

 

Khi hoàng hậu từng lâm cảnh thập tử nhất sinh, Đỗ gia liên kết các thế tộc ép vua cho Đỗ thị nhập cung.

Thành ra hoàng hậu phải tự mình ban chỉ mở rộng hậu cung, tổ chức tuyển tú.

Từ đó, Đỗ gia mang tiếng “lấy oán trả ơn”, cũng là nguyên nhân bao năm qua họ phải che giấu thế lực.

 

Trong đợt tuyển tú ấy, chính Đức phi là người đầu tiên mang thai sau khi tân đế đăng cơ.

Ở chốn hậu cung ăn người không nhả xương, nhị hoàng tử vẫn có thể bình an ra đời, đủ thấy thủ đoạn của Đức phi.

 

Chỉ là vị nhị hoàng thúc này, từ nhỏ đã tỏ ra thản nhiên, ham vui núi sông.

Thậm chí cưới chính thất chỉ là nhi nữ của một tiểu quan ngũ phẩm.

Hắn và thái tử còn cực kỳ thân cận, nhìn thế nào cũng thấy hắn chẳng hứng thú gì với ngai vàng.

 

Ngay cả hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu cũng yêu quý hắn vì tính cách như thế.

Nhưng nay xem ra, vị nhị hoàng thúc này đâu có đơn giản, cũng đang dòm ngó ngai vị.

 

Lý Sào làm thượng thư hình bộ, sau lưng là Lý thị ở Triệu quận.

Nhưng trong hậu cung, Lý gia chỉ có một Lý chiêu nghi.

Tuy là đứng đầu cửu tần, nhưng dưới gối chỉ sinh hai công chúa, không thể mang lại ích lợi lớn.

Muốn tiến thêm một bước, Lý gia chỉ có thể chọn phe hoàng tử.

 

Nghe đồn nhị hoàng tử và chính thất ân ái, nhưng nhiều năm khó có con.

Nay nhi tử Lý Sào mang thai, dĩ nhiên ông ta phải giữ chặt bậc thang lên mây này.

Nếu nhị hoàng tử đăng cơ, địa vị Lý gia tất nhiên cao vút, bởi đứa trẻ này sẽ là trưởng tử.

 

Tần Kim Chi gõ nhẹ ngón tay.

Người trong kinh thành, đúng là ai cũng giỏi diễn trò.

Đâu mà an nhàn tiêu dao, đâu mà phu thê ân ái?

 

Liên minh của nhị hoàng tử và Lý Sào chỉ có giá trị khi đứa trẻ này trở thành đích tử.

Mà muốn thành đích tử, chỉ có một cách:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chính thất phải chết, nhi nữ Lý Sào mới có thể danh chính ngôn thuận bước vào nhị hoàng tử phủ.

 

Trong tiệc khánh công, Tần Kim Chi từng gặp qua vị hoàng tử phi kia.

Sắc mặt hồng nhuận, đâu giống người mệnh ngắn.

Thế thì nàng ta sẽ c.h.ế.t như thế nào?

 

Nghĩ đến đây, Tần Kim Chi liền hiểu,

Cái danh “khó có con” chẳng phải chính là vỏ bọc nhị hoàng tử dựng nên sao?

Bởi một hoàng tử không có con nối dõi thì vốn dĩ chẳng đủ tư cách tranh quyền.

Một tiểu thư nhà tiểu quan và một thiên kim thế gia, thật đúng là ván cờ thú vị!

 

Tần Kim Chi mỉm cười:

“Vân Tước, đưa d.a.o cho nàng ta.”

 

Vân Tước dùng d.a.o cắt đứt lụa trói tay, rồi ném d.a.o vào lòng nữ nhân kia.

 

Nàng ta siết chặt dao, đôi mắt đỏ rực:

“Ta sẽ hóa thành lệ quỷ, nguyền rủa Lý thị đời đời không được c.h.ế.t yên, vĩnh viễn sa vào A Tỳ địa ngục!”

 

Nói rồi, nàng ta đ.â.m d.a.o vào bụng mình.

Tựa như sợ chưa chắc chắn, nàng ta rút d.a.o ra, rồi thẳng tay đ.â.m vào tim.

Máu tuôn như suối, loang đỏ cả giường chiếu.

 

Đôi mắt nàng ta trừng to, gắt gao nhìn Tần Kim Chi.

Miệng ộc máu, vẫn lặp lại bốn chữ:

“Hủy diệt Lý gia…”

 

Nàng ta c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Ngọn đèn bập bùng, nửa khuôn mặt Tần Kim Chi chìm trong bóng tối.

Nàng nhếch môi cười nhạt:

“Như ngươi mong muốn.”

 

Con bài này đã mất, Lý gia và nhị hoàng tử, liệu còn có thể tiếp tục làm minh hữu?

Khi hai người rời đi, lửa bùng lên thiêu rụi căn nhà.

 

Tần Kim Chi dặn dò:

“An bài người tiếp cận nhị hoàng tử phi.”

 

Vân Tước gật đầu, cả hai phi thân rời đi.

 

Về phần Thôi Oánh, cả đêm không ngủ, sáng hôm sau với gương mặt tái nhợt đến Thiên Điểu ty.

Vừa đặt chân vào đã nghe có người xin gặp.

Lúc này ai lại đến tìm nàng?

 

Khi người bước vào, Thôi Oánh sững sờ.

Đều là những tiểu thư thường giao hảo với nàng.

 

Một người mặc váy lụa xanh nhạt tiến lên:

“Thôi tiểu thư.”

 

Thôi Oánh vội đứng dậy:

“Các vị sao lại đến đây? Có việc gì chăng?”

 

Các nàng đưa mắt nhìn nhau, rồi có người mở lời:

“Thôi tiểu thư, chúng ta thấy cáo thị.

Nghe nói Thiên Điểu Vệ không phân nam nữ.

Chỉ cần qua khảo hạch liền được nhập ty, từ đó có quan thân, chuyện này… thật chứ?”

 

Lòng Thôi Oánh vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ lại có nhiều tiểu thư thế gia quan tâm đến Thiên Điểu Vệ thế này.

 

Nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ đoan trang:

“Tự nhiên là thật.

Như các vị đã thấy, nhờ thánh thượng ưu ái, nay ta đã là quan tứ phẩm.”

 

Một người khác lập tức hỏi:

“Vậy trong khảo hạch, có phân biệt đích thứ không?”

 

Người bên cạnh cũng vội chen vào:

“Nếu đã là quan nhân, chuyện hôn gả có thể tự mình định đoạt phải không?”

 

Thôi Oánh thoáng sững lại, rồi mỉm cười:

“Chư vị, khảo hạch của Thiên Điểu Vệ chỉ xét tài năng, không nhìn xuất thân.

Chỉ cần qua được, thấp nhất cũng là cửu phẩm.

Một khi có quan thân, hôn sự của các ngươi liền có thể do chính mình quyết định.”

 

Hóa ra nàng chỉ là một cái danh nghĩa bảo chứng.

Trong thời thế này, nữ tử vốn chẳng tự quyết được số phận.

Hậu viện ngập tràn âm mưu, hôn nhân chẳng khác nào cửa tử thứ hai.

 

Để các nàng dám mạo hiểm phá bỏ lễ giáo, bước vào Thiên Điểu ty…

Không phải nhờ danh tiếng của Thôi Oánh.

Mà là vì Tần Kim Chi đã trao cho họ quyền nắm giữ vận mệnh của chính mình.