Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 117: Lòng Thương Hại Vô Dụng



Lần này tham gia khảo hạch có tổng cộng mười tám thiếu nữ.

Ban đầu, các nàng đều tưởng rằng khảo hạch chẳng khác nào một buổi thơ hội thường thấy.

Sẽ do Thôi Oánh ra đề, rồi tuyển chọn người ưu tú.

Nhưng khi tất cả đã yên vị, lời Thôi Oánh vừa nói ra khiến mọi người đều chấn động.

 

Khảo hạch văn chức của Thiên Điểu Vệ gồm:

Giải kinh.

Giải nghĩa văn tự.

Thơ phú.

Thời vụ sách.

Luận kinh nghĩa.

 

Đây rõ ràng là những môn chỉ dành cho nam tử khoa cử.

Tuy không nhiều bằng tám trường thi, nhưng cũng đủ thấy khảo hạch này được xem trọng đến mức nào.

 

Nhìn thấy các môn thi, có người hối hận, có kẻ tức giận, song cũng có người lại vô cùng phấn khởi.

Các nàng có thể như nam tử, thi thố tài năng, đưa ra ý kiến về đại sự quốc gia.

Một kỳ khảo hạch như vậy, đồng nghĩa với việc tài năng của nữ tử sẽ không bị chôn vùi chỉ vì giới tính.

 

Thôi Oánh ngồi ở ghế chủ vị, nhìn lướt qua các thiếu nữ rồi nói:

“Các vị, bắt đầu đi thôi.”

 

Bên võ chức, giám khảo chính là bốn người Vân Tước.

Đa phần thí sinh là nam nhân, chủ yếu vì quan chức và bổng lộc mà Thiên Điểu Vệ ban cho.

Khi thấy giám khảo đều là nữ tử, đa số hiện rõ vẻ khinh thường.

 

Vân Cẩm bước lên nói:

“Xin mời chư vị đứng vào khu vực tương ứng.

Ai có thể cầm cự qua hai mươi chiêu dưới tay chúng ta thì tính là thông qua.

Nếu đã chuẩn bị xong, khảo hạch bắt đầu!”

 

Nghe vậy, đám nam nhân càng thêm đắc ý.

Thân hình bốn nữ giám khảo đều mảnh mai.

Đừng nói là nam tử luyện võ, ngay cả kẻ bình thường cũng nghĩ có thể dễ dàng áp chế.

 

Thấy mọi người đã sẵn sàng, Vân Cẩm khẽ giơ tay:

“Xin mời!”

 

Bốn người đồng loạt động thủ.

Bốn nam nhân đầu tiên đều mang vẻ tự tin cùng khinh thường.

 

Một người còn cười:

“Cô nương, nếu ta lỡ tay nặng quá, mong cô nương chớ trách.”

Nói xong liền lao thẳng đến, ba kẻ khác cũng đồng loạt ra tay.

 

Thế nhưng bốn nữ giám khảo chẳng hề di chuyển, chỉ một động tác giống hệt:

Cùng đứng vững, cùng tung một cước, vẽ ra bốn vòng cung trong không trung.

Ngay sau đó, các nàng thu chân về, bình thản nhìn bốn nam nhân ngã nhào dưới đất, ôm bụng rên rỉ.

 

“Người tiếp theo!”

 

Không khí lập tức thay đổi, trên mặt mọi người đã không còn vẻ khinh miệt như trước.

Suốt một ngày khảo hạch, số người vượt qua ít ỏi đến đáng thương.

Cho dù là nữ tử, bốn người Vân Tước cũng tuyệt nhiên không nương tay.

 

Đêm xuống, Thôi Oánh mang bài thi văn chức đến cho Tần Kim Chi, rồi lại xem danh sách người qua võ chức.

 

Nàng cau mày nói:

“Nữ tử dự thi võ chức có năm mươi tám, hôm nay chỉ có một người qua.

Có nên nới lỏng đôi chút không?

Dù sao võ công của bốn người Vân Tước quá cao, người thường khó mà cầm cự.”

 

Tần Kim Chi ngồi trước án thư, mắt vẫn chăm chú nhìn vào các bản sách lược, lạnh nhạt đáp:

“Bên cạnh ta, không có chỗ cho kẻ yếu.”

 

Thôi Oánh thở dài:

“Nhưng nữ tử ở thế đạo này vốn đã chẳng dễ dàng.”

 

Tần Kim Chi đặt những quyển đạt chuẩn sang một bên, giọng vẫn dửng dưng:

“Thế đạo này sẽ không vì nữ tử yếu đuối mà buông tha.

Muốn có chỗ đứng, họ phải tranh giành như nam nhân.

Ngươi thương hại họ, thế đạo sẽ dùng cách khác nuốt chửng họ thôi.”

 

Thôi Oánh im lặng rồi gật đầu:

“Ngươi nói đúng.”

 

Trong mười tám thiếu nữ thi văn, chỉ có hai quyển thi được chấm đạt chuẩn.

Tần Kim Chi cầm lấy rồi đứng dậy.

 

Thôi Oánh vội hỏi:

“Ngươi đi đâu vậy?”

 

Nàng giơ cao bài thi trong tay:

“Đi góp thêm chút danh tiếng cho ngươi, Thôi phó sứ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thôi Oánh liếc qua, quả nhiên hai quyển nàng xem trọng đều đã bị Tần Kim Chi lấy đi.

 

Tần Kim Chi mang bài thi vào cung.

Đến thư phòng thì được báo hoàng đế đã qua Tiêu Phong điện.

 

Xem giờ, hẳn đang dùng bữa tối.

Hoàng tổ phụ lại có phúc rồi.

 

Nhưng khi đến nơi, nàng thấy Tiêu Phong điện hôm nay khác thường, vô cùng náo nhiệt.

Người hầu của bốn cung đều tập trung ngoài điện.

 

Một tiểu cung nữ nhìn thấy nàng liền mừng rỡ:

“Quận chúa đến thật đúng lúc, vừa mới dọn tiệc, nô tỳ đi thêm bát đũa cho người.”

 

Phi Yến nghe tin liền chạy vội ra:

“Quận chúa!”

 

Tần Kim Chi khẽ nhướng cằm:

“Có chuyện gì vậy? Sao lại đông đủ thế?”

 

Phi Yến hạ giọng:

“Tháng sau là thọ khánh của hoàng hậu nương nương.

Những năm trước nương nương thân thể yếu, bệ hạ sợ nương nương mệt nên chỉ tổ chức đơn giản.

Giờ nương nương đã khỏe mạnh, bệ hạ muốn mở tiệc lớn.

Thế là bốn vị nương nương đều muốn đứng ra chủ trì.”

 

Tần Kim Chi khẽ cười nhạt.

Tiệc mừng thọ của đế hậu.

Người tổ chức không chỉ kiếm được lợi, mà còn nhân cơ hội đưa người của mình vào cung.

Đúng là một công đôi việc.

 

Thẩm Minh Đường lúc này đang cần một màn hoành tráng để lấy lại uy thế.

Đức phi nắm quyền quản lục cung.

Ngay cả Thục phi và Hiền phi cũng chen chân tham dự.

Mỗi người đều có toan tính riêng.

 

Tần Kim Chi bước vào:

“Hôm nay là ngày gì mà náo nhiệt thế này?”

 

Hoàng hậu nghe thấy giọng nàng, liền rạng rỡ:

“Con đến thật đúng lúc.”

 

Vừa bước vào, nàng thấy bốn phi tần đang quây quanh hoàng hậu và hoàng đế.

 

Đức phi ngồi sát hoàng hậu, vừa thấy Tần Kim Chi thì gọi ngay:

“Quận chúa đến rồi, ngồi cạnh ta đi, nương nương ở gần người, bữa cơm cũng thêm vui.”

 

Hoàng hậu mỉm cười:

“Đức phi nói đúng, trong cung chỉ có con nhóc này mới khiến ta vui vẻ.”

 

Tần Kim Chi nhướn mày, nghĩ thầm, Đức phi quả là biết cách làm người.

“Không cần, con ngồi giữa hoàng tổ phụ và hoàng tổ mẫu, khỏi để ai ghen tị.”

 

Hoàng đế hừ nhẹ, ông nào có nhỏ nhen thế!

Nhưng vẫn nói:

“Thêm một chiếc ghế ở giữa trẫm và hoàng hậu.”

 

Tần Kim Chi vừa ngồi xuống, không khí tranh cãi vừa nãy lập tức lắng lại.

Thẩm Minh Đường nhìn thấy nàng liền tức đến nghiến răng.

Nhưng muốn hoàng hậu đồng ý để mình chủ trì thọ yến thì vẫn phải nhẫn nhịn lấy lòng.

Chỉ cần Tần Kim Chi nói một câu trước mặt hoàng hậu, mọi công sức của bà ta xem như đổ sông đổ biển.

 

Lúc này, Tần Kim Chi lại thấy hoàng đế nhân lúc mọi người không để ý, lén gắp một miếng thủy tinh trư thủ bỏ vào đĩa mình.

 

Ngay khi ông vừa gắp xong, nàng lập tức đổ thẳng vào bát mình.

“Cái này người đã ăn nhiều rồi.

Hồng công công, trong một tháng tới đừng dâng món này cho tổ phụ nữa.”

 

Hồng công công lập tức đáp lời.

 

Hoàng đế tức đến muốn ném cả đôi đũa.

Ông mới ăn lén được một miếng thôi.

Nếu không phải vì nhiều người ở đây, ông đã đánh cho con nhóc này một trận rồi.

 

Tần Kim Chi gắp miếng thịt, cười trêu chọc nhìn ông:

“Con không chê, con giúp người ăn.”

 

Bốn phi tần bên cạnh đều biến sắc.

Mức độ thân mật thế này, hài tử họ sinh ra còn chưa từng có.

 

Tần Kim Chi lại thản nhiên nói:

“Vừa rồi các vị nương nương cùng hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu bàn chuyện gì thế?

Ngoài cửa ta nghe náo nhiệt lắm.”