Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 119: Lá bài tẩy



Lời nói của Tần Kim Chi khiến tất cả mọi người ở đó đồng loạt im lặng.

Tất cả các hoàng tử đều phải gọi hoàng hậu một tiếng “đích mẫu”.

 

Đương nhiên, tất cả các hoàng tử phi cũng đều là con dâu của hoàng hậu.

Nếu giao việc chuẩn bị thọ yến cho các hoàng tử phi.

Ai giành được quyền này, chẳng khác nào là thay mặt hoàng hậu đứng ra lo liệu.

 

Hơn nữa, để các hoàng tử phi sớm tiếp xúc với sự vụ trong cung.

Cũng sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho chính hoàng tử của mình.

Điều này có nghĩa là, vị hoàng tử phi nào đứng ra cạnh tranh cơ hội này.

Cũng chính là công khai cho thấy vị nương nương nào đang âm thầm nâng đỡ hoàng tử nào.

 

Mặc dù Tần Kim Chi đã mơ hồ đoán được.

Nhưng ai biết được các vị nương nương có mang đến cho nàng điều bất ngờ gì không?

 

Hoàng đế lập tức nói:

“Chủ ý này rất hay, giao cho đám hậu bối làm, cũng xem như để chúng tận chút hiếu tâm.”

Vừa không đắc tội ai, lại không khiến mấy vị nương nương trở mặt với nhau.

 

Hoàng hậu mở lời:

“Đã vậy, mỗi người các ngươi hãy tiến cử một người, ngày mai vào cung bàn bạc cùng Kim Chi.”

 

Mọi người đồng thanh đáp:

“Vâng, hoàng hậu nương nương.”

 

Ý của hoàng hậu là, người cuối cùng định đoạt sẽ do Tần Kim Chi quyết định.

Quả thật là sủng ái đến mức không còn giới hạn.

 

Mà Tần Kim Chi lại bình đẳng chán ghét cả ba người kia, sẽ không có chuyện thiên vị ai.

Cả ba người cũng có thể chấp nhận.

 

Chỉ có Thẩm Minh Đường là tức đến mặt mày đen thui.

Tần Kim Chi vốn dĩ chẳng hề tính mang bà ta theo.

Nhi tử của bà ta, Xuyên nhi còn đang trọng thương chưa tỉnh, cũng chưa thành thân.

 

Bao nhiêu ngày bà ta nhẫn nhịn thấp giọng hạ mình, xem như uổng phí hết.

Đây gọi là gì chứ?

Không lo thiếu, chỉ lo không đều!

 

Khi bốn người kia đã rời đi.

Tần Kim Chi ăn no đến mức liên tục ợ hơi.

 

Nàng lấy từ trong n.g.ự.c ra hai tờ bài thi, đặt trước mặt hoàng đế và hoàng hậu.

“Xem thử đi.”

 

Hoàng đế còn đang giận dỗi, quay đầu đi chỗ khác.

Hoàng hậu lập tức quát:

“Không muốn ở Tiêu Phong điện thì lăn về Ngự Thư phòng, đừng có ở đây bày sắc mặt cho ta!”

 

Không có người ngoài, hoàng hậu chưa từng chiều chuộng hoàng đế.

Hoàng đế trừng mắt nhìn Tần Kim Chi đang rúc trong lòng hoàng hậu.

Thôi, ông là thiên tử, phải có lòng dạ rộng rãi nhất.

 

Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt hoàng đế liền tốt lên, thậm chí còn có chút tán thưởng.

“Luận văn này là ai viết?”

 

Tần Kim Chi lười nhác đáp:

“Là một nữ tử tham gia khảo hạch ở Thiên Điểu ty. Thế nào?

Tài hoa như vậy, so với đám công tử thế gia chỉ biết dựa vào hào quang gia tộc để lấy được chút quan chức.

Có phải tốt hơn nhiều không?”

 

Nghe nói là nữ tử viết ra, ánh mắt hoàng đế càng thêm tán thưởng.

“Tấn quốc của trẫm nhân tài dồi dào, ngay cả nữ tử trong khuê các cũng có chí hướng lớn lao thế này.

Còn sợ quốc gia ta không hưng thịnh phồn vinh ư?”

 

Hoàng hậu cũng gật đầu hài lòng.

Nói thật, trong thời thế này, luật lệ dành cho nữ tử quá nhiều.

 

Bà thân là hoàng hậu, cũng từng chinh chiến sa trường.

Thế nhưng trong mắt không ít thế gia kinh thành, nữ tử cầm binh, lộ diện trước người đời là trái với cương thường, không đáng được nhắc đến.

 

Kinh thành quyền quý xem thường võ tướng, cũng khinh rẻ người nhà võ tướng.

Cho dù sự thái bình của Tấn quốc là đổi bằng sinh mạng của tướng sĩ.

Cũng chẳng thể xóa nhòa được cái sự kiêu ngạo ăn sâu mấy trăm năm kia.

Quả thật cổ hủ đến cực điểm!

 

Ấy vậy mà, lại có nữ tử nguyện ý phá bỏ lễ giáo cùng ràng buộc ấy.

 

Thấy hoàng đế lộ vẻ hài lòng, Tần Kim Chi nói:

“Bài văn này, đáng làm quan thất phẩm chứ?”

 

Hoàng đế vuốt râu, cười mắng:

“Hóa ra ngươi vào cung, là muốn cho Thiên Điểu ty của ngươi được ân điển đây mà!”

 

Tần Kim Chi cười híp mắt:

“Để Hồng công công tự mình đi một chuyến đi.”

 

Thật ra, hai bài thi này cũng chưa đến mức xứng với thất phẩm, nhưng bát phẩm, cửu phẩm thì dư sức.

Chẳng qua cá trong kinh thành rất tinh ranh, không có mồi tốt, sao có thể cắn câu?

 

Không quản những nữ tử kia vì sao đến Thiên Điểu ty dự thi.

Đây là nhóm đầu tiên, nàng muốn cho họ một chút thể diện.

 

Hoàng đế bất đắc dĩ bật cười:

“Hồng Đức Toàn, không nghe thấy lời tiểu quỷ này à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Soạn thánh chỉ đi.”

 

Hồng Đức Toàn cười đáp:

“Xin hỏi quận chúa, ban cho hai vị kia chức quan gì?”

……

 

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết:

Thứ nữ Thi gia, Thi Vân Huệ, tài hoa xuất chúng.

Thông qua khảo hạch Ty Thiên Điểu, phong Ty Thiên Điểu kinh lịch tri sự, chánh thất phẩm.

Ngày mai đến Ty Thiên Điểu báo danh!”

(kinh lịch tri sự: là viên quan hoặc thuộc lại lo việc hành chính, sổ sách, công văn, ghi chép trong nha môn.)

 

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết:

Thập tam thứ nữ Quách gia, Quách Nam Trân, tài hoa xuất chúng.

Thông qua khảo hạch Ty Thiên Điểu, phong Ty Thiên Điểu kinh lịch đô sự, tòng thất phẩm.

Ngày mai đến Ty Thiên Điểu báo danh!”

(kinh lịch đô sự: là một loại thư lại cao hơn tri sự một bậc, chuyên xử lý việc hành chính, điều phối công việc trong nha môn, gần giống như quan thư ký kiêm quản sự.)

 

Người Thi gia và Quách gia đều bị thánh chỉ bất ngờ này làm cho choáng váng.

Nhi nữ được nuôi trong khuê phòng, vậy mà được ban quan chức.

 

Đặc biệt là Quách gia, phụ thân của Quách Nam Trân cũng chỉ nhờ phúc gia tộc mới có một chức thất phẩm.

Vậy mà nhi nữ ông ta lại là tòng thất phẩm.

Thật ra, cả hai lẽ ra đều là chánh thất phẩm, nhưng vì đạo hiếu đè nặng.

Hơn nữa Quách Nam Trân lại là nữ tử, nên mới hạ xuống tòng thất phẩm.

 

Những nữ tử khảo hạch không qua cũng kinh ngạc không thôi.

Bài thi của họ, vậy mà có thể lọt đến tai thánh thượng.

 

Danh tiếng của Thôi Oánh ở kinh thành vốn đã tốt.

Việc này càng khiến cho các tiểu thư khuê các thêm phần tôn sùng.

Nàng chẳng hề giấu giếm, lại còn được hoàng thượng ban thưởng, đó là vinh quang lớn biết bao.

 

Hai nhà được chọn lại còn được chính tay thái giám thân cận hoàng đế đến tuyên chỉ.

Điều này đủ khiến nữ tử trong kinh thành đều động lòng.

 

Hai đạo thánh chỉ này giống như hai tảng đá lớn, ném mạnh xuống mặt hồ sóng ngầm chốn kinh thành.

Gợn sóng dậy lên, mãi không yên.

 

Chỉ là, sang ngày hôm sau, đến tận giữa trưa vẫn không thấy hai người kia đến báo danh.

 

Thôi Oánh nhíu mày hỏi:

“Sao bọn họ vẫn chưa đến?

Chẳng lẽ gia môn không cho phép?”

 

Nữ tử làm quan, vốn là chuyện ngàn năm hiếm có, gia môn của các nàng chưa chắc đã đồng ý.

Đây cũng chính là điều khiến Thôi Oánh lo lắng.

 

Tần Kim Chi nhìn trời, khóe môi khẽ nhếch, cầm roi ngựa đi ra cửa.

 

Thôi Oánh vội đuổi theo hỏi:

“Ngươi đi đâu vậy?”

 

“Đi cướp người!”

 

“Hả?”

 

Thôi Oánh không dám tin nhìn nàng.

Nếu thực sự phụ mẫu họ không đồng ý, Tần Kim Chi lại đi “cướp” người, rõ ràng là chẳng hợp lý gì cả.

Nghĩ đến tính tình Tần Kim Chi, Thôi Oánh cũng vội vã đi theo.

 

Tần Kim Chi phi thân lên ngựa.

Lưu Vân khẽ gõ móng, vẫy đầu, bờm còn được tết thành từng b.í.m nhỏ xinh đẹp.

Con ngựa nhỏ này thật biết làm dáng.

 

Thôi Oánh nhìn sang con ngựa bên cạnh:

“Ta cũng phải cưỡi sao?”

 

“Chẳng lẽ ngươi đi bộ?”

 

Thôi Oánh đành leo lên con ngựa hồng tía bên cạnh.

Nàng chưa từng cưỡi ngựa dọc phố phường kinh thành bao giờ.

 

Hồ A Man cùng hai mươi người Thiên Điểu Vệ khác đã chỉnh tề đợi sẵn.

Đổi sang bộ y phục Phi Thiên Điểu, cả đoàn càng thêm nghiêm nghị, oai phong.

 

Thôi Oánh cau mày:

“Ngươi chẳng lẽ từ đầu đã định đi ‘cướp người’ rồi?”

 

Nhìn Hồ A Man và mọi người, rõ ràng không phải khởi phát tức thì, mà đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.

 

“Thì ra Thi Vân Huệ và Quách Nam Trân là ngươi cố ý chọn ra!”

 

Trong số mười tám nữ tử ấy, có vài người tài học cũng chẳng kém.

Nhưng Tần Kim Chi chỉ chọn đúng hai người này.

Nghĩa là ngay từ đầu, nàng đã tính toán rồi.

Sớm biết gia tộc họ sẽ cản trở.

 

Hoàng đế đích thân ban quan chức, Tần Kim Chi lại thân chinh đi “cướp người”.

Thanh thế lớn đến thế.

 

Tất cả đều đang nói cho thiên hạ biết:

Chỉ cần ngươi có năng lực, dám tranh, dám đoạt.

Dám phá bỏ trói buộc của thế đạo này.

Thì Tần Kim Chi, sẽ trở thành lá bài tẩy lớn nhất của ngươi!