Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 120: Người còn sống đi cáo tội ta



Tần Kim Chi cùng đoàn người đi thẳng đến Quách phủ.

Quách Nam Trân vốn là thứ nữ, từ nhỏ bị kế mẫu hành hạ.

Thế nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nàng vẫn không từ bỏ việc đọc sách.

 

Điều đó đủ để thấy nàng có tâm tính kiên định, lại vô cùng thông minh.

Đã bị thân phận này trói buộc, vậy thì Tần Kim Chi sẽ cho nàng một thân phận mới.

Một thân phận sẽ không bao giờ còn bị giam hãm nữa.

 

Thấy cánh cổng lớn của Quách phủ ầm ầm sụp xuống, Thôi Oánh chỉ biết nhắm mắt.

Xin chào, hiệp sĩ phá cổng!

 

Tần Kim Chi thậm chí còn chẳng buồn xuống ngựa, cứ thế cưỡi ngựa đi thẳng vào trong phủ.

 

Đám gia nhân Quách gia nào từng thấy cảnh tượng thế này, lập tức quát lớn:

“Các ngươi là ai? Dám phá cổng mà vào, ta phải báo quan!”

 

Thôi Oánh hít sâu một hơi rồi lạnh nhạt đáp:

“Quận chúa Kim Chi giá lâm, còn không mau mời chủ nhân các ngươi ra nghênh tiếp!”

 

Danh tiếng xấu đôi khi cũng có lợi.

 

Tên gia nhân kia nghe vậy thoáng sững người, rồi lập tức chạy vội vào trong viện.

Quận chúa Kim Chi!

Tiểu bá vương kinh thành!

Quách gia sao lại đắc tội với vị tổ tông này cơ chứ?

 

Phu thê Quách Tu Đức bước ra, trên mặt mang đầy vẻ sợ hãi.

Vị quận chúa này nổi danh khắp kinh thành.

Chọc giận nàng thì cho dù không c.h.ế.t cũng phải lột một lớp da.

Rốt cuộc là ngọn gió nào đã thổi nàng đến đây?

 

“Thần, Quách Tu Đức, cùng thê tử Tào Tú Cầm tham kiến quận chúa!”

Lúc này, Lưu Vân đang gặm một chậu cây quý hiếm, đôi phu thê đau xót mà không dám nói ra.

 

Tần Kim Chi không thèm liếc họ lấy một cái, chỉ cúi thấp cành cây để Lưu Vân gặm dễ hơn.

“Quách Nam Trân đâu?”

 

Đôi phu thê thoáng sững người, Tào Tú Cầm run sợ cất tiếng:

“Tiểu nữ đột nhiên phát bệnh, hôm nay phải nằm giường, e rằng không thể ra nghênh tiếp quận chúa.

Không biết có phải tiểu nữ đã đắc tội quận chúa?

Xin quận chúa yên tâm, đợi nó khỏi bệnh, phu thê thần nhất định sẽ đưa nó đến phủ quận chúa dập đầu tạ tội!”

 

Tần Kim Chi khẽ cười lạnh:

“Đột nhiên phát bệnh, phải nằm giường... cái cớ này ta nghe chán lắm rồi.”

 

Người trong kinh thành này thật chẳng có chút sáng tạo, lật đi lật lại cũng chỉ mỗi lý do ấy.

 

Đôi phu thê thoáng lúng túng, cố gắng chống chế:

“Quận chúa, tiểu nữ thật sự đột nhiên phát bệnh.

Phủ y nói có thể lây, không tiện gặp người.

E rằng tổn hại đến quý thể của quận chúa, mong quận chúa thứ lỗi.”

 

Tần Kim Chi cao cao tại thượng nhìn hai kẻ đó, tay chống hờ lên yên ngựa:

“Người ta muốn gặp, cho dù có c.h.ế.t rồi cũng phải đào xác lên cho ta gặp.

Đến lượt hai con cẩu nô tài các ngươi được phép làm chủ à?”

 

Mặt đôi phu thê lập tức đỏ bừng.

Tuy Quách gia không phải đại tộc chính thống, nhưng trong kinh cũng có chút danh vọng.

 

Vậy mà Kim Chi quận chúa này lại mắng thẳng mặt họ là cẩu nô tài.

Thế chẳng phải dẫm nát mặt mũi Quách gia sao?

Huống chi, tuyệt đối không thể để Quách Nam Trân gặp Tần Kim Chi.

 

“Quận chúa, xin đừng làm khó hạ quan, tiểu nữ thật sự không tiện gặp người.”

 

Nụ cười trên môi Tần Kim Chi biến mất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng hai người:

“Tìm cho ta!”

 

Đám người Hồ A Man lập tức đi thẳng vào nội viện.

 

Quách Tu Đức hoảng hốt kêu lớn:

“Quận chúa! Người định làm gì vậy?

Dù người là cành vàng lá ngọc cũng không thể ngang nhiên xông vào tư trạch của ta.

Ta đường đường là quan viên, người như vậy, ta có thể đến Ngự Sử đài cáo tội người.”

 

Nghe thế, Tần Kim Chi bật cười ha hả:

“Tốt, từ giờ, đôi phu thê các ngươi chỉ được phép có một người sống.

Kẻ sống sót thì đi Ngự Sử đài cáo tội ta.

Nói đi, ai chết, ai sống?”

 

Nàng kéo Lưu Vân tiến lại gần đôi phu thê Quách gia, một tay chậm rãi rút kiếm bên hông.

Khuôn mặt còn đang cười, nhưng mũi kiếm trong tay nàng lại tuyệt nhiên chẳng hề có ý đùa giỡn.

 

Kiếm kề sát, chỉ còn cách hai người vài tấc.

Nụ cười ấy khiến phu thê Quách Tu Đức lạnh thấu xương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lời kế tiếp của nàng càng khiến tim gan hai người như vỡ nát.

“Đếm đến ba, nếu các ngươi không chọn được, thì cả hai đều chết.”

 

Thân thể đôi phu thê run bần bật, nỗi sợ hãi bao trùm.

Tần Kim Chi thật sự xem thường vương pháp đến mức này.

Xông vào phủ quan, mở miệng liền đòi mạng người.

 

Ngay khoảnh khắc đôi phu thê còn đang đờ ra, đã nghe tiếng Tần Kim Chi hô:

“Ba!”

 

...!!!!

Không phải phải đếm đến ba sao?

 

“Ta chọn bà ta chết!”

“Ta chọn hắn chết!”

 

Ngay lập tức, cả hai cùng chỉ tay vào đối phương.

Trong mắt toàn là oán độc.

 

Tần Kim Chi bật cười càng vui vẻ:

“Phu thê vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đến thì mạnh ai nấy bay.

Hai người mới đúng là tuyệt phối!

Một đôi trời sinh thế này, bản quận chúa sao nỡ chia cắt?

Thôi thì cùng tiễn hai ngươi xuống âm phủ, làm phu thê quỷ nhé, thế nào?”

 

“Quận chúa tha mạng! Tha mạng!”

Cả hai nào còn để ý thể diện gì nữa, chỉ biết quỳ xuống dập đầu cầu xin.

 

Đúng lúc ấy, giọng Hồ A Man vang lên:

“Quận chúa! Đã tìm thấy người rồi!”

 

Chỉ thấy một nữ tử tóc tai rối loạn, mắt đỏ hoe, được Hồ A Man dìu ra.

“Quận chúa, đôi cẩu tặc này dám năm hoa đại trói nàng trên giường, nào có bệnh tật gì đâu!”

(năm hoa đại trói: trói kiểu phạm nhân, hai tay ép sát người, trói ra sau lưng)

 

Tần Kim Chi nheo mắt nhìn Quách Nam Trân:

“Hôm nay ngươi không đến Thiên Điểu ty báo danh, là do bọn họ ngăn cản?”

 

Quách Nam Trân chưa từng gặp Tần Kim Chi.

Nhưng ở kinh thành ai chẳng biết, Thiên Điểu ty hiện nay nằm trong tay vị quận chúa này.

 

Nàng lập tức quỳ xuống:

“Dân nữ Quách Nam Trân bái kiến quận chúa.

Hôm nay ta đã chuẩn bị đến Thiên Điểu ty báo danh.

Nhưng kế mẫu không phân trắng đen, liền trói ta lại, không cho ta đi.”

 

Quách Nam Trân từ nhỏ đã chịu sự hành hạ của Tào Tú Cầm.

Mụ ta còn toan tính đem nàng gả cho tên cháu ngốc làm kế thất.

 

Mà hôn sự của nữ nhi hậu viện đều do kế mẫu định đoạt.

Thiên Điểu ty chính là con đường sống cuối cùng của nàng.

 

Không ngờ, nàng thật sự vượt qua khảo hạch, còn được bệ hạ ban chức.

Có chức quan, nàng sẽ có thể tự chủ hôn sự, không còn chịu sự khống chế nữa.

 

Thế nhưng, khi phụ thân nàng biết tin lại chẳng hề vui mừng.

Trong mắt ông ta chỉ có ghen ghét, oán độc.

 

Một nữ tử nho nhỏ lại cùng phẩm cấp với ông ta.

Sau này cả kinh thành đều sẽ cười chê Quách Tu Đức không bằng chính nhi nữ.

Bởi vậy, việc Tào Tú Cầm trói nàng lại, hoàn toàn là do Quách Tu Đức mặc nhiên đồng ý.

 

Tần Kim Chi cười đầy hứng thú:

“Quách phu nhân, lá gan của ngươi cũng to thật.”

 

Tào Tú Cầm vội vàng kêu lên:

“Quận chúa tha mạng! Không liên quan đến thần phụ!

Tất cả đều do lão gia sai khiến! Chính lão gia bắt ta trói Nam Trân lại.

Lão gia nói, chỉ cần hôm nay Nam Trân không đến, sau này dù có đi Thiên Điểu ty cũng sẽ bị bãi chức vì thất trách.”

 

Quách Tu Đức lập tức vung tay, tát thẳng vào mặt Tào thị:

“Độc phụ! Còn dám nói bậy! Quận chúa, tất cả đều là bà ta tự ý làm chủ!

Bà ta sợ tiểu nữ có chức quan thì sẽ thoát khỏi khống chế, nên mới trói lại, không cho đi làm quan.”

 

Tào Tú Cầm bao năm được nuông chiều, lần đầu bị đánh, lập tức lao vào cào xé Quách Tu Đức:

“Quách Tu Đức! Ngươi còn là người sao?

Rõ ràng là ngươi ghen tị với chính nhi nữ của mình!”

 

Nghe vậy, trên mặt Quách Nam Trân hiện đầy vẻ châm chọc.

Người ta thường nói hậu viện âm hiểm khó dò.

Nhưng phụ thân nàng lòng dạ vốn rõ ràng, chẳng qua chỉ giả vờ mắt điếc tai ngơ mà thôi.

 

Tần Kim Chi quay sang Quách Nam Trân:

“Quách đô sự, ngươi thấy hai kẻ này nên xử trí thế nào?”