Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 123: Thế Giới Hoang Đường



Tần Kim Chi bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Yến.

“Nói xem, làm dâu hoàng gia thì điều quan trọng nhất là gì?”

 

Phi Yến một tay ôm ngực, một tay đưa ngón cái và ngón trỏ đặt dưới cằm.

Đôi mắt nàng híp lại: 

“Ta biết rồi! Là bối cảnh!”

 

Tần Kim Chi ra vẻ ngạc nhiên, cười nói:

“Sao mấy ngày không gặp mà đã thông minh ra nhiều thế rồi?”

 

Phi Yến đắc ý đợi Tần Kim Chi khen mình.

 

Tần Kim Chi khoác tay lên vai nàng: 

“Nhưng đó là chuyện khi chưa gả vào hoàng gia mới cần cân nhắc, đã gả vào rồi thì quan trọng nhất đương nhiên là hoàng tự.”

 

Phi Yến bừng tỉnh: 

“À! Nhị hoàng tử phi cùng nhị hoàng tử thành thân đã nhiều năm mà chưa có tiểu hoàng tôn, cho nên nàng mới muốn Lưu Y Y cho nàng một đứa con.”

 

Tần Kim Chi khẽ xuỵt một tiếng, nghe thì thấy sai sai, nhưng nghĩ kỹ cũng chẳng có gì là sai.

 

Phi Yến quay đầu hỏi:

“Vậy sao quận chúa không để Lưu Y Y trực tiếp bắt mạch cho nhị hoàng tử phi?

Như vậy nhị hoàng tử phi còn nợ người một nhân tình.”

 

Tần Kim Chi nhìn Phi Yến bật cười.

“Phi Yến của ta đúng là đã lớn rồi, còn biết thu nhân tình nữa.

Nhưng bổn quận chúa lại thích cái dáng vẻ người ta phải đến cầu ta hơn.”

 

Phi Yến nghe vậy liền sáng mắt:

“Quận chúa uy vũ!”

 

Con cái, bất kể thường dân hay vương tôn công tử đều là điều trọng yếu nhất.

Không thế thì sao lại có câu: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại.”

(Trong ba tội bất hiếu thì không có con nối dõi là tội lớn nhất.)

 

Không có con nối dõi, nữ tử ở nhà chồng sẽ chịu đủ bẽ bàng và khổ sở.

Rõ ràng chuyện sinh con là của cả hai, nhưng chẳng hiểu vì sao lại chỉ đổ lỗi lên đầu nữ tử.

 

Tần Kim Chi từng tra xét, nhị hoàng tử và nhị hoàng tử phi thành thân nhiều năm không có con.

Nhưng Đức phi lại không giống những bà mẹ chồng khác, không đi tìm danh y cho con dâu. 

Bà chỉ thêm chán ghét thân phận xuất thân thấp hèn của nhị hoàng tử phi.

 

Mà nhị hoàng tử giờ đã xuống tay chuẩn bị tranh ngôi vị thái tử, việc có con chính là đại sự hàng đầu.

Thế nhưng hai người lại tỏ ra dửng dưng.

 

Vậy chỉ có một khả năng:

Việc nhị hoàng tử phi không có con, Đức phi cũng đã biết rõ nội tình.

 

Chỉ cần Lưu Y Y bắt mạch cho nhị hoàng tử phi, tất cả sẽ sáng tỏ.

Việc nhị hoàng tử phi hôm nay chủ động cầu chẩn vốn nằm trong dự liệu của Tần Kim Chi.

 

Cái thế giới này thật kỳ quái.

 

Người tốt làm trăm việc thiện, chỉ cần một việc ác là bị gắn mác kẻ xấu.

Kẻ ác làm trăm việc xấu, chỉ cần một việc thiện liền được ca ngợi là “lãng tử quay đầu”.

 

Cái gọi là “buông d.a.o đồ tể, lập địa thành Phật”, đúng là chó má.

 

Bất quá, Tần Kim Chi lại thích cái kiểu luận điệu cổ hủ này, bởi nó giúp nàng dễ dàng đạt được mục đích.

Dù sao, trong mắt người khác, nàng vốn đã là kẻ ác tận xương tủy.

 

Chỉ cần mỉm một nụ cười, thiên hạ liền tự bào chữa hộ nàng:

“Nhìn xem, kỳ thực nàng là người tốt.”

 

Hoang đường, nhưng thú vị.

 

Đến khi hoàng hậu truyền ngự thiện phòng dâng cơm, Lưu Y Y và nhị hoàng tử phi mới từ gian phòng phía sau bước ra.

 

Sắc mặt nhị hoàng tử phi vẫn bình thường, nhưng đôi mắt hơi đỏ và bước chân loạng choạng đã bán đứng sự hoảng loạn của nàng.

 

Tần Kim Chi nằm trên xích đu trong viện, khóe môi khẽ nhếch, khép mắt lại.

Đúng như nàng đoán.

 

Khi dùng bữa, nhị hoàng tử phi đã khôi phục bình tĩnh, đứng hầu bên cạnh, dâng món cho hoàng hậu và Đức phi.

 

Đức phi đối với sự cung kính của nàng vẫn rất vừa lòng.

Loại khiêm cung này, ở những thiên kim cao môn khác căn bản không thể có.

 

Hoàng hậu cũng không mở miệng bảo nàng nghỉ ngơi, chuyện mẹ chồng nàng dâu, bà không xen vào.

Ngược lại, Tần Kim Chi ôm bát nhỏ, ăn rất ngon lành.

 

Sau bữa trưa, Đức phi dẫn nhị hoàng tử phi cáo lui.

 

Lưu Y Y kéo Tần Kim Chi ra một góc, hạ giọng đầy hứng khởi:

“Ngươi đoán xem, hôm nay ta bắt mạch cho nhị hoàng tử phi phát hiện được gì?

Bí mật kinh thiên động địa!”

 

Tần Kim Chi nghiêng đầu nhìn nàng:

“Nàng bị người ta hạ tuyệt tử dược?”

 

Lưu Y Y lập tức thu nụ cười lại,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao ngươi biết?”

 

Tần Kim Chi nhướng mày,

“Không thế thì sao ta phải bảo ngươi bắt mạch cho nàng, ta có tốt bụng vậy à?”

 

Lưu Y Y quay đầu, quả nhiên!

Hôm nay Tần Kim Chi ngoan ngoãn quá mức, nàng còn tưởng đổi tính rồi.

Hóa ra, chuyện lạ tất có quái!

 

Bất quá, Lưu Y Y vẫn nói:

“Phải nói, kẻ hạ dược thật sự rất độc ác.

Loại tuyệt tử dược này tổn hại cơ thể nữ tử cực nặng, mạch tượng nhìn không ra.

Một khi uống vào thì không chỉ vô sinh mà còn đoản mệnh.

Ta vừa bắt mạch liền hoảng hốt, nếu không gặp ta, nhiều nhất trong vòng một năm, nàng sẽ c.h.ế.t lặng lẽ không ai hay.”

 

Nghe xong, Tần Kim Chi cười lạnh, nhị hoàng tử tính toán quả thật khéo.

Mọi thứ vừa vặn đến mức hoàn hảo.

 

“Có thể chữa không?”

 

Lưu Y Y lắc đầu:

“Nếu hai năm trước gặp ta thì còn có hy vọng.

Nhưng giờ thân thể nàng đã cạn kiệt, ta nhiều lắm cũng chỉ kéo dài thêm được một năm.”

 

Tần Kim Chi gật đầu, như thế cũng đã đủ.

 

“Còn giọng của Vân Tước, vẫn chưa thể chữa sao?”

 

Lưu Y Y có chút tiếc nuối:

“Loại Bích Lạc chi độc này không biết rốt cuộc do ai nghiên cứu ra.

Ta thử bao nhiêu lần, nhưng giọng của Vân Tước hoàn toàn không phản ứng.”

 

Tần Kim Chi vỗ vai nàng,

“Thứ độc này truyền lại đã hơn trăm năm, đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ được.”

 

Lưu Y Y gật đầu,

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng chữa khỏi giọng cho Vân Tước.”

 

Chữa khỏi giọng cho Vân Tước, cũng đồng nghĩa với việc không còn xa để trị tận gốc Bích Lạc chi độc trên người Tần Kim Chi.

 

Tần Kim Chi rời cung trở về phủ.

Ba ngày tiếp theo, Thiên Điểu ty chật kín người, khắp nơi toàn kẻ dự khảo thí.

 

Hôm ấy, khi Tần Kim Chi đến Thiên Điểu ty, ở cổng lại có một thân ảnh lấp ló ngó vào trong.

Người kia nghe tiếng vó ngựa, quay đầu nhìn, vừa thấy nàng mặt liền mừng rỡ:

“Quận chúa!”

 

Tần Kim Chi nhìn thiếu nữ trước mắt chỉ cảm thấy quen mắt.

Một lát sau mới mở miệng:

“Trịnh Thất?”

 

Trịnh thất tiểu thư nghe vậy liền gật đầu liên hồi như gà mổ thóc.

 

Hôm đó đến Trịnh phủ là buổi tối, lại thêm Trịnh Thất hóa trang như quỷ.

Nàng hoàn toàn khác hẳn với thiếu nữ tươi sáng trước mặt, Tần Kim Chi không nhận ra ngay.

 

Trịnh Thất có chút do dự nhìn Tần Kim Chi.

Vị Kim Chi quận chúa này tính khí thất thường, nàng không biết việc đến tìm có chọc giận người hay không.

 

Nhưng chuyện này nàng buộc phải làm, đành đánh cược một phen.

Ngồi đợi suốt ba ngày, cuối cùng cũng gặp được Tần Kim Chi.

 

Tần Kim Chi xuống ngựa:

“Mấy hôm nay ta vốn định đi tìm ngươi, vào đi.”

 

Mặt Trịnh Thất khẽ vui mừng, quận chúa từng nói sẽ tìm nàng vài hôm sau.

Như vậy, thoại bản mới viết hẳn đã được quận chúa xem qua.

Nói thế tức là ân điển quận chúa hứa ban…

 

Trịnh Thất lập tức theo sát bước nàng.

Trong Thiên Điểu ty người đông tấp nập, không ai chú ý đến sự xuất hiện của Trịnh Thất.

Hai người đi vào thư phòng của Tần Kim Chi.

 

Trịnh Thất dè dặt hỏi:

“Quận chúa, thoại bản mới của ta, người có hài lòng không?”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Rất tốt.”

 

Trịnh Thất quả thực có chút bản lĩnh, văn tài cực cao.

Thoại bản mới do nàng viết đã gây chấn động kinh thành, khiến danh tiếng “Đào Hoa Nữ Hiệp” vang dội.

 

Trịnh Thất thở phào nhẹ nhõm, sau đó càng thêm cẩn trọng:

“Vậy còn ân điển mà quận chúa đã nói…”

 

Tần Kim Chi nhìn nàng,

“Bổn quận chúa nói được làm được.

Nói đi, ngươi muốn gì?”

 

Trịnh Thất lập tức quỳ xuống dập đầu:

“Xin quận chúa ba ngày sau, hãy thu nhặt t.h.i t.h.ể của Trịnh Thất!”