Lời nhị hoàng tử phi vừa dứt, đã khiến những người khác lập tức lộ rõ vẻ khinh thường.
Ngay cả trong mắt Đức phi cũng thoáng qua một tia tức giận.
Quả nhiên là nữ nhi quan nhỏ, thật chẳng thể lên nổi mặt bàn!
Nhị hoàng tử phi nhìn dáng vẻ mọi người cũng biết họ khinh rẻ mình.
Trong số các hoàng tử phi, chỉ có nàng không xuất thân từ thế gia.
Phụ thân cũng chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm.
Thế nhưng nhị hoàng tử phi chẳng hề lộ ra chút xấu hổ nào, chỉ mỉm cười nhìn Tần Kim Chi.
Tần Kim Chi khẽ sờ mũi, quả thật nhị hoàng tử phi này đã dụng tâm tìm hiểu sở thích của hoàng tổ mẫu.
Nàng nhìn sang nhị hoàng tử phi:
“Cũng thú vị đấy, chỉ có điều, cả buổi thọ yến mà chỉ toàn hí kịch tạp kỹ thôi sao?”
Thưởng một vở kịch thì cũng thú vị, giúp tiêu khiển.
Nhưng nếu cả buổi thọ yến đều là tạp kỹ, chẳng khác nào hạ thấp thân phận hoàng hậu.
Nghe vậy, nhị hoàng tử phi đáp lại không kiêu ngạo, không tự ti:
“Đương nhiên không phải.
Thần thiếp chuẩn bị cho hoàng hậu nương nương là tiết mục 'Hữu Phượng Lai Nghi'.”
“Hữu Phượng Lai Nghi, phượng chẳng đậu thì không phải ngô đồng.
Ý nghĩa tốt lành, cát tường.
Cũng tượng trưng cho tôn nghiêm cùng quyền uy của hoàng hậu.”
Tần Kim Chi nghe vậy liền nhìn nàng bằng con mắt khác.
Đức phi thấy Tần Kim Chi tỏ vẻ hài lòng cũng liếc nhìn nàng dâu này một cái.
Quả là biết cách xoay xở.
Tần Kim Chi uống cạn chén canh ngọt:
“Vậy thì để nhị hoàng tử phi lo liệu thọ yến lần này đi.”
Nhị hoàng tử phi mỉm cười duyên dáng:
“Đa tạ quận chúa.”
Sắc mặt Thục phi và Hiền phi dài ngoẵng.
Vốn tưởng sẽ bàn bạc nửa ngày, ai ngờ Tần Kim Chi lại quyết định ngay như vậy.
Khách sáo vài câu, họ liền dẫn các hoàng tử phi khác rời đi.
Đúng lúc ấy, hoàng hậu được Lưu Y Y dìu bước ra:
“Sao chỉ còn Đức phi và nhị hoàng tử phi vậy?”
Tần Kim Chi đứng dậy đỡ lấy cánh tay còn lại:
“Không được chọn, giận dỗi bỏ đi rồi.”
Đức phi cười nói:
“Quận chúa thật biết nói đùa.
Nhưng vị cô nương này trông có vẻ xa lạ.”
Hoàng hậu nghe vậy cũng chẳng giấu giếm:
“Con khỉ nhỏ này thương tiếc bệnh cũ của ta, đặc biệt tìm đại phu đến điều dưỡng.
Thật không ngờ, bệnh cũ của ta đã khỏi bảy tám phần rồi.”
Lưu Y Y lập tức tiến lên hành lễ:
“Lưu Y Y tham kiến Đức phi nương nương.”
Sự kinh ngạc trên mặt Đức phi không phải giả.
Hoàng hậu cùng bệ hạ chinh chiến nhiều năm.
Thân mang bệnh cũ mà ngay cả Thái y viện cũng không có cách nào.
Vậy mà tiểu cô nương này lại có bản lĩnh như thế!
Bà quan sát hoàng hậu, thấy sắc mặt hồng nhuận, hơi thở cũng vững hơn nhiều.
Xem ra tiểu cô nương này quả thực có bản lĩnh.
Đức phi vốn tưởng bệ hạ nói hoàng hậu khỏe hơn chỉ là cái cớ, không ngờ lại là thật.
Ánh mắt bà thoáng qua một tia thâm ý.
Nhị hoàng tử phi nghe thấy y thuật của Lưu Y Y cao siêu như thế, trong mắt cũng lóe lên một tia khác lạ.
Đức phi đứng dậy nói:
“Chúc mừng hoàng hậu nương nương, hỉ chúc hoàng hậu nương nương.
Nay long thể khang kiện, đúng là trời cao phù hộ.”
Dạo gần đây tâm trạng hoàng hậu không tệ, cũng sẵn sàng mỉm cười với Đức phi:
“Để nhị hoàng tử phi lo liệu thọ yến lần này, quả là làm khó nàng.
Sau này ta sẽ để bệ hạ ban thưởng cho lão nhị thật hậu hĩnh.”
Đức phi cười đáp:
“Hoàng hậu nương nương nói vậy thật khách khí, đây vốn là việc của đám vãn bối nên làm.”
Đến giờ ngọ, hoàng hậu giữ Đức phi và nhị hoàng tử phi lại dùng bữa trưa.
Sau đó, hoàng hậu cùng Đức phi chuyện trò trong phòng, còn bảo nhị hoàng tử phi đi tìm Tần Kim Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này Tần Kim Chi đang cùng Phi Yến, Lưu Y Y và vài tiểu cung nữ đá cầu.
Phi Yến vô tình đá mạnh, cầu liền bay thẳng đến trước mặt nhị hoàng tử phi.
Nhị hoàng tử phi theo bản năng giơ chân đá ngược lại.
Phi Yến kinh ngạc kêu lên:
“Ồ, nhị hoàng tử phi cũng biết đá cầu à!”
Nhị hoàng tử phi chợt nhận ra có chút thất lễ, vội bước lên:
“Thật thất lễ, mong quận chúa thứ tội.”
Tần Kim Chi lại chẳng biểu lộ gì lớn:
“Trong viện hoàng tổ mẫu không có nhiều quy củ thế đâu.
Có muốn cùng chơi không?”
Nhị hoàng tử phi hơi bất ngờ.
Trước đây nàng chưa từng gặp riêng vị quận chúa này, chỉ từng thấy qua ở các yến tiệc trong cung.
Ấn tượng luôn là phô trương, ngạo mạn, tùy tiện, vô lễ.
Thế nhưng trong rất nhiều lần, nàng lại đều ra mặt bảo vệ hoàng hậu.
Chỉ là quá ngang ngược nên người ta chỉ nhớ phần xấu tính.
Nhưng hôm nay tiếp xúc gần, tính cách của Tần Kim Chi lại có phần khác với tưởng tượng.
Thấy nhị hoàng tử phi còn ngẩn người, Phi Yến chạy đến:
“Nhị hoàng tử phi, cùng chúng ta chơi đi.
Yên tâm, trong cung hoàng hậu nương nương sẽ chẳng ai trách ngươi đâu.”
Hoàng gia tức phụ vốn phải đoan trang, điềm đạm, ung dung trầm ổn.
Từ ngày gả cho nhị hoàng tử, hễ khác đi một chút đều không được cho phép.
Thế nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, rõ biết là không đúng, nhưng khi Phi Yến kéo tay, nàng lại thật sự nhập cuộc.
Ở trong cung hoàng hậu, dáng vẻ của Tần Kim Chi khác hẳn bên ngoài.
Chẳng khác gì những thiếu nữ đồng trang lứa khác.
Chỉ có một điều khác biệt: Nàng thật sự rất xinh đẹp.
Ánh mắt mất đi tia dữ dằn, trở nên sáng long lanh, nụ cười cũng ngọt ngào.
Mọi người chơi một hồi rồi cùng ngồi nghỉ trong đình hóng mát.
Lưu Y Y và Phi Yến tranh nhau nhét quả lệ chi vào miệng. (trái vải)
Nhị hoàng tử phi thấy vậy cũng che miệng cười.
Đã lâu rồi nàng chưa từng được thoải mái như vậy.
Lưu Y Y cũng phát hiện nhị hoàng tử phi liên tục đưa mắt nhìn về phía nàng.
Lưu Y Y có chút ngượng ngập, sờ mặt hỏi Phi Yến:
“Son môi của ta có bị lem không?”
Phi Yến nghiêm túc nhìn:
“Không có, nhưng mà hôm nay chân mày của tỷ vẽ hơi đậm đấy.”
Lưu Y Y trừng to mắt, lập tức nhìn sang Tần Kim Chi:
“Thật không? Ta vẽ nửa ngày mới xong đấy!”
Tần Kim Chi buồn cười, khẽ nâng cằm ra hiệu nàng nhìn sang Phi Yến.
Lưu Y Y quay đầu lại, thấy đúng lúc nàng vừa hỏi Tần Kim Chi, Phi Yến đã nhét hết quả vào miệng.
Bị bắt quả tang, Phi Yến che miệng cười hì hì.
Với chuyện ăn uống, Phi Yến quả là có đầu óc riêng!
Lưu Y Y hừ một tiếng, quay sang nhị hoàng tử phi:
“Nhị hoàng tử phi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ ta có gì không ổn?”
Nhị hoàng tử phi nhìn thoáng sang Tần Kim Chi, do dự hồi lâu rồi mới mở miệng:
“Quận chúa, vừa rồi nghe nói vị Lưu cô nương này y thuật cao siêu, không biết có thể mời nàng bắt mạch cho ta hay không?”
Nếu không có việc vui chơi lúc nãy, nàng vạn lần cũng chẳng dám mở lời.
Nhưng nàng cảm nhận được, Tần Kim Chi không phải kẻ thực sự ngang ngược vô lễ.
Mà vị Lưu cô nương này lại do Tần Kim Chi đưa vào cung, muốn mời nàng chuẩn bệnh, vẫn cần quận chúa gật đầu.
Tần Kim Chi thản nhiên quay sang Phi Yến:
“Tìm một gian phòng yên tĩnh, đưa nhị hoàng tử phi và Lưu Y Y qua đó.”
Nhị hoàng tử phi lập tức vô cùng cảm kích:
“Đa tạ quận chúa.”
Làm dâu hoàng thất, đột nhiên mở lời nhờ một người xa lạ xem bệnh, hẳn là vì ẩn chứng đeo bám nhiều năm.
Tần Kim Chi không hề tò mò chuyện riêng, còn cân nhắc giúp nàng giữ kín.
Quả nhiên, không thể nhìn người chỉ qua vẻ bề ngoài.
Nhị hoàng tử phi cùng Lưu Y Y đi rồi, Phi Yến chạy lon ton trở lại.
Nàng tinh quái hỏi:
“Quận chúa, sao người biết nhị hoàng tử phi sẽ tìm Lưu cô nương bắt mạch?”