Triều sáng, gương mặt Hoàng thượng như muốn nở hoa.
“Tần thống lĩnh quả nhiên là trời sinh dị tài!
Thiên Điểu ty vừa mới lập đã một mẻ bắt gọn nội gián Sở quốc, quả thật là trời giúp Đại Tấn ta!”
Quần thần trong triều ai cũng đều nghi hoặc.
Một kẻ ăn chơi như Tần Kim Chi sao lại có thể may mắn bắt được nội gián?
Nhưng chuyện bắt được nội gián lại là công lao cực lớn.
Không ít người, mắt đã lóe lên toan tính.
Đỗ Trọng bước ra tâu:
“Bệ hạ, quận…
Tần thống lĩnh dẫn Thiên Điểu Vệ bắt được nội gián Sở quốc quả là đại công.
Nhưng việc thẩm vấn lại vô cùng trọng yếu.
Thiên Điểu ty vừa thành lập, nhiệm vụ chính là bảo vệ bệ hạ.
Việc thẩm tra nên giao cho người chuyên trách.
Thần phụng nghị!”
Bắt giữ là một chuyện, thẩm vấn lại là chuyện khác.
Chỉ cần moi được tin tức, công lao tất nhiên thuộc về người thẩm vấn.
Ngay lúc ấy, Thôi thừa tướng bước lên:
“Bệ hạ, nội gián đã do Tần thống lĩnh dẫn Thiên Điểu Vệ bắt giữ.
Phần thẩm vấn tiếp theo tất nhiên cũng nên do Thiên Điểu ty đảm nhiệm.
Nếu chuyển sang tay người khác, e rằng dân chúng sẽ chê triều đình lòng dạ hẹp hòi.”
Ông ta theo hoàng thượng bao năm, hiểu rõ lòng vua khó lường.
Hơn nữa người ta đổ m.á.u bắt được, mà quan trên vừa mở miệng đã muốn đoạt công.
Lại thêm nhi nữ ông ta cũng ở trong Thiên Điểu ty, tất nhiên không thể để Đỗ Trọng cướp mất.
Đỗ Trọng cười nhạt:
“Thôi thừa tướng đây chẳng phải vì sợ chôn vùi công lao của nhi nữ sao?
Thẩm vấn nội gián trọng đại thế nào, sao có thể giao cho một đám nữ nhân?
Thôi thừa tướng chớ vì tư tâm mà làm hỏng đại sự, làm hại đất nước.”
Thôi thừa tướng chưa kịp đáp, đã thấy Ngụy Sát xắn tay áo.
Ông ta liền khẽ cười, lùi một bước.
Ngụy Sát tiến lên, ngẩng đầu nhìn Đỗ Trọng, cất giọng đọc thơ châm biếm:
“Chuột có da mà người không biết liêm sỉ, không biết liêm sỉ sao còn chưa chết?
Chuột có răng mà người không biết điểm dừng, không biết điểm dừng thì c.h.ế.t đi thôi!
Chuột có thân mà người không biết lễ nghĩa, không biết lễ nghĩa thì c.h.ế.t cho rồi!”
Đỗ Trọng giận tím mặt:
“Ngụy Sát! Ngươi dám hỗn xược!”
Ngụy Sát liếc nhìn Hoàng thượng:
“Bệ hạ không cho thần chửi tục, vậy thần dùng lời văn nhã.
Thế mà lão già này còn bảo thần vô lễ.
Đã vậy… xin thứ thần vô lễ.”
Ông trừng mắt mắng thẳng:
“Đồ mặt dày, thấy công là muốn cướp!
Thích cướp thế sao không làm cướp đi?
Chỉ biết ganh ghét người khác, thứ phế vật!
Việc trọng đại sao ngươi không tự đi bắt? Hay là ngươi sợ chết?
Nữ nhân thì sao? Ngươi chẳng do nữ nhân sinh ra à?
Nói nữ nhân hại nước, vậy ngươi nạp thiếp nhiều thế làm gì?
Còn để nhi nữ đi làm tiểu thiếp, thế chẳng phải ngươi mới là kẻ hại nước sao?”
Đỗ Trọng ôm ngực, run rẩy thở dốc:
“Ngươi… ngươi… thật là hạ tiện vô cùng!
Nếu ngươi không ngậm miệng, ta sẽ xin bệ hạ trị tội ngươi!”
Ngụy Sát lại tiến thêm bước nữa:
“Ngươi dám xin tội ta? Ngươi còn mơ muốn làm quốc trượng sao?
Dám ỷ thế h.i.ế.p người, ta tấu hặc cho ngươi c.h.ế.t không toàn thây!”
Đỗ Trọng tức đến thở hồng hộc.
Ngụy Sát còn quát:
“Sao? Nói không lại thì giả vờ phát bệnh à?
Ngươi c.h.ế.t đi! Chết ngay bây giờ!
Chết rồi ta còn đốt giấy cho ngươi!”
Vung tay áo một cái, ông hừ lạnh:
“Công lao của đám nhỏ mà cũng muốn cướp.”
Thôi thừa tướng khép mắt, lòng hả hê.
Hoàng thượng lúc này mới mở miệng hòa giải:
“Hai vị ái khanh, đừng để mất hòa khí. Có gì cứ từ từ mà nói.”
Ngụy Sát làm nhiều người mất mặt.
Nhưng công lao thẩm vấn nội gián quá hấp dẫn, lập tức có quan khác dâng tấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Sào nói:
“Bệ hạ, việc này quan hệ trọng đại, tuyệt không thể xem như trò trẻ con.
Phải giao cho Hình bộ, đây vốn là chức trách thẩm tra của Hình bộ.”
Lại có người phản bác:
“Không đúng, đó là nội gián Sở quốc, phải giao cho Đại Lý Tự mới thỏa đáng!”
Người lên tiếng chính là Viên Chính Phong, Đại Lý Tự khanh vừa được phục chức.
Người khác lại chen lời:
“Đã bị bắt ngay trong kinh thành, tất nhiên nên giao cho Tuần Thành ty!”
Đỗ Trọng trừng Ngụy Sát:
Sao bọn họ cũng tranh, mà ngươi không mắng?
Ngụy Sát nhắm mắt, như muốn viết sau gáy:
Lão tử chỉ muốn mắng mình ngươi thôi.
Hoàng thượng giả vờ khó xử:
“Các khanh nói đều có lý.
Nhưng xét cho cùng, nội gián do Thiên Điểu ty bắt giữ.
Nếu trẫm trực tiếp tước quyền thẩm vấn của họ thì cũng không hay.
Thế này đi, ai muốn thẩm vấn thì cứ đến hỏi Tần thống lĩnh.
Néu nàng đồng ý giao người, trẫm tuyệt không dị nghị!”
Quần thần nhìn nhau.
Cũng tốt, chỉ cần vài lời ngon ngọt, mấy tiểu cô nương ấy sẽ giao người thôi.
“Chúng thần tuân chỉ!”
Hoàng thượng mỉm cười trong đáy mắt.
Người đã đồng ý để họ đi “xin người”, còn xin được hay không thì đâu phải do người.
Hừ, đã bao năm, để bọn họ nếm thử mùi vị của tiểu ma đầu kia mới phải.
Ngụy Sát nhìn thần sắc Hoàng thượng cũng khoái chí:
Cuối cùng không phải chỉ mình ta chịu thiệt dưới tay con quỷ nhỏ ấy nữa rồi.
...
Tại Thiên Điểu ty, mọi người reo hò vang dội.
Việc lớn đầu tiên của họ chính là bắt được nội gián Sở quốc!
Nhiều người ban đầu chỉ xem nơi đây là nơi tránh nạn, nào ngờ nay thật sự lập nên công lớn.
Cảm giác hả hê, ngẩng cao đầu, khó mà diễn tả.
Thôi Oánh nhìn danh sách nội gián, lắc đầu không ngớt:
“Bảo sao ngươi xây cả nhà lao bằng huyền thiết, hóa ra đám phạm nhân đầu tiên lại quan trọng thế này.”
Tần Kim Chi gõ ngón tay lên bàn:
“Nội gián Sở quốc tuyệt đối không chỉ có chừng này.
Chỉ cần tập trung thẩm vấn một tên trọng yếu là đủ, bọn còn lại nếu không mở miệng thì giết.”
Thôi Oánh chỉ vào mình:
“Ta đi thẩm vấn?”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Ngươi tưởng chức phó sứ chỉ là để uống trà, đọc văn kiện thôi à?”
Thôi Oánh bĩu môi:
“Ta chỉ sợ thiếu kinh nghiệm làm hỏng việc thôi.”
Tần Kim Chi đứng lên:
“Thẩm vấn thì có gì khó, không nói thì cứ đ.â.m vài d.a.o vào tay chân, đau mà không chết.
Còn không, chặt đi một thứ gì đó, sợ gì hắn không mở miệng.”
Thôi Oánh gật gù, giơ ngón cái:
“Học được rồi, ta đi ngay.”
Nói xong nàng đứng dậy, chợt có thuộc hạ báo tin:
“Tần thống lĩnh, không ổn!
Có người đến gây sự trước cổng Thiên Điểu ty!”
Thôi Oánh trợn mắt:
“Trong kinh thành này lại có kẻ dám đến gây chuyện ở địa bàn của Kim Chi quận chúa sao?”
Tần Kim Chi lạnh mặt:
“Việc nhỏ này mà cũng không giải quyết nổi, ta còn cần các ngươi làm gì?”
Thuộc hạ bối rối:
“Thuộc hạ bất tài… chỉ là người đó thân phận đặc biệt, chúng thuộc hạ không dám động vào.”
Thôi Oánh vội hỏi:
“Là ai?”
“Thất công chúa Sở quốc, Hoàng Phủ Đại!”