Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 127: Đổi đôi sư tử đá



“Ta nói cho các ngươi biết!

Mau thả người dân Sở quốc chúng ta ra!

Nếu không đừng trách bản công chúa phá nát nơi rách nát này của các ngươi!”

 

Hoàng Phủ Đại vung roi, định xông thẳng vào.

Thiên Điểu Vệ ở cửa tuy ngăn cản, nhưng không dám thật sự làm nàng ta bị thương.

 

Hiện nay Sở quốc và Tấn quốc đang có ý định kết thông gia.

Vị công chúa này theo sứ đoàn cùng đến, biết đâu chính là đối tượng hòa thân.

 

Quận chúa có thể dám vả mặt cả sứ đoàn vì nàng có thân phận tôn quý, phía sau lại có bệ hạ chống lưng.

Nhưng bọn họ thì khác. Nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ không thể gánh nổi trách nhiệm.

 

Hoàng Phủ Đại thấy mọi người chỉ thủ chứ không đánh, liền cười khẩy:

“Người Tấn quốc các ngươi đều là lũ hèn hạ đê tiện, không thả người thì đừng trách ta không khách khí.”

 

Nàng ta vung roi quất tới.

 

Đám người lập tức tránh ra, một cái vỏ kiếm bị ném lên.

Roi quấn lấy vỏ kiếm, còn chưa kịp thu về thì đã bị một bàn chân đạp chặt.

 

Roi bị kéo căng, Tần Kim Chi dùng một chân khác mạnh mẽ móc một cái.

Hoàng Phủ Đại theo quán tính bị kéo lảo đảo về phía trước.

 

Tần Kim Chi xoay người, tung một cước đá thẳng vào bụng nàng ta.

Người kia lập tức phun máu, ngã nhào xuống đất.

 

“Dừng tay!

Ngươi dám thương tổn thất công chúa của chúng ta, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Đám thị vệ của Hoàng Phủ Đại xông lên.

 

Tần Kim Chi lạnh mắt nhìn Hoàng Phủ Đại đang gắng gượng bò dậy:

“Ồn ào. Giết!”

 

Sau lưng nàng liền xuất hiện một bóng người to lớn.

Hồ A Man vung hai cái riều lớn xông thẳng vào đám thị vệ, c.h.é.m g.i.ế.c như bổ dưa thái rau.

Chỉ trong nháy mắt, hơn mười cái đầu đã lăn xuống đất.

 

Hoàng Phủ Đại không tin nổi người Tấn quốc thật sự dám g.i.ế.c người của sứ đoàn.

 

“Không! Dừng tay! Bản công chúa là thất công chúa Sở quốc Hoàng Phủ Đại!

Ngươi muốn để Sở quốc chúng ta phá thành Tấn quốc các ngươi sao?”

 

Tần Kim Chi giẫm mạnh lên n.g.ự.c nàng ta.

 

Nàng nhìn về phía dân chúng đang vây xem:

“Gây chuyện trước cửa Thiên Điểu ty, g.i.ế.c không tha!”

 

Ánh mắt nàng lại quét sang Thiên Điểu Vệ:

“Chút việc nhỏ này cũng xử lý không xong, tất cả Thiên Điểu Vệ trực hôm nay, phạt nửa tháng bổng lộc!”

 

Đám Thiên Điểu Vệ bị phạt lập tức đồng thanh:

“Thuộc hạ lĩnh phạt!”

 

Có người ủ rũ, cũng có kẻ lại hiểu ra dụng ý của Tần Kim Chi.

Trời có sập thì cũng có quận chúa chống lưng, bọn họ chỉ cần làm tốt phận sự của mình.

Hôm nay bị phạt là bởi vì chưa giữ được thể diện của Thiên Điểu ty.

 

Hoàng Phủ Đại muốn gạt chân nàng ra nhưng không nhúc nhích được chút nào.

 

Tần Kim Chi nhìn nàng ta như nhìn rác rưởi:

“Nước bại trận mà cũng dám hò hét?”

 

Hoàng Phủ Đại trừng mắt đầy oán độc:

“Ngươi dám thương tổn bản công chúa, bản công chúa nhất định sẽ băm ngươi thành muôn mảnh!”

 

Khóe môi Tần Kim Chi cong lên, chân lại đè mạnh hơn:

“Lớn tiếng một chút, ta nghe không rõ.”

 

Hoàng Phủ Đại gầm lên:

“Ta nhất định sẽ lột da róc xương ngươi, khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây!”

 

Theo tiếng gào cuối cùng, nàng ta lại phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Một đoạn xương n.g.ự.c bị Tần Kim Chi giẫm gãy!

 

Tần Kim Chi bật cười:

“Thật ngoan! Người đâu, đem công chúa ngoan ngoãn này nhốt chung với lũ gian tế Sở quốc.

Mấy cái xác kia trả về cho sứ đoàn, nói với bọn họ, muốn chuộc lại thất công chúa thì mang tiền đến chuộc.”

 

Hồ A Man nghe vậy liền nói:

“Ta đã nói mà, sao mí mắt trái cứ giật liên hồi.

Thống lĩnh, lấy tiền chuộc đổi đôi sư tử đá đi, đôi kia chẳng oai phong gì cả.”

 

Nói xong, nàng ta một tay xách thẳng Hoàng Phủ Đại lên.

 

Dân chúng xôn xao bàn tán về cảnh tượng đẫm m.á.u này.

Ai nấy đều nói tiểu quận chúa bá đạo ngang ngược, xem mạng người như cỏ rác.

Nhưng… thật hả giận!

 

Một công chúa nước địch mà dám ngang ngược ở Tấn quốc bọn họ.

Chỉ có quận chúa mới trị được bọn chúng.



 

Thôi Oánh nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Tần Kim Chi, liền đi đến nhà lao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến gian có một nam nhân bị trói trên giá hình, toàn thân đã bị đánh đến da nát thịt rách.

 

Thấy Thôi Oánh đột nhiên xuất hiện, hắn ta vậy mà còn nở nụ cười:

“Ở Tấn quốc này còn có mỹ nhân xinh đẹp như vậy, nhà ở đâu, đã có hôn phối chưa?”

 

Thôi Oánh trầm ngâm, không đáp.

Nàng đi đến bàn đặt hình cụ, chọn một con dao, múa vài nhát vào không khí rồi quay lại trước mặt hắn.

 

“Tiểu mỹ nhân, nam nhân Tấn quốc các ngươi c.h.ế.t hết rồi sao?

Sao lại để nữ nhân ra ngoài…”

 

Lời chưa dứt, cánh tay hắn truyền đến cơn đau xé thịt!

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy Thôi Oánh đang chậm rãi đ.â.m d.a.o vào cánh tay mình.

 

Đúng vậy, là chậm rãi!

 

Hắn cảm nhận rõ ràng từng tấc đau đớn.

Một lát sau, lưỡi d.a.o xuyên sang phía bên kia.

Thôi Oánh sức nhỏ, phải xoay xoay vài lần mới đ.â.m thủng.

 

Mắt nàng sáng rực.

Trước kia khi hành hiệp trượng nghĩa, kiếm trong tay nàng chỉ dùng để phòng thân, hiếm khi gây thương tích cho ai.

 

Thì ra đ.â.m xuyên qua da thịt lại là cảm giác như vậy!

Nàng rút d.a.o ra, rồi lại nhằm vào cánh tay kia.

 

“Áaaaaaaa!!!”

 

Con d.a.o lại chậm rãi xuyên qua.

Lần này có chút kinh nghiệm hơn.

 

Rút d.a.o ra, ánh mắt nàng lại nhìn xuống đùi hắn.

 

Nam nhân hét lớn:

“Đại tỷ! Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Ngươi hỏi đi!

Ngươi cứ cầm d.a.o đ.â.m đâm đ.â.m thế này, ngươi là đồ biến thái sao?”

 

Thôi Oánh giật mình:

“Ngươi kêu to thế làm gì?”

 

Nàng có chút ngượng ngùng gãi mũi.

Vì quá chú tâm, nàng chỉ nhớ lời Tần Kim Chi dặn là cứ đ.â.m vào tứ chi.

 

“Ngươi tên gì?”

 

Nam nhân vừa đau vừa giận:

“Ta không có kêu to!”

 

Thôi Oánh tức giận:

“Ta hỏi ngươi tên gì!”

 

Hắn thở dốc:

“Nam Lâm.”

 

Thôi Oánh lấy từ trong n.g.ự.c ra một danh sách, gật gật đầu rồi hỏi liền một tràng:

“Sở quốc các ngươi có bao nhiêu mật thám ở Tấn quốc?

Nhiệm vụ của các ngươi là gì? Liên lạc thượng cấp thế nào?

Ngươi chịu mệnh lệnh của ai trong Sở quốc?”

 

Nam Lâm thở hổn hển, hỏi ngược lại:

“Đây là lần đầu ngươi thẩm vấn phạm nhân đúng không?

Hỏi một đống như thế, ta biết trả lời câu nào trước?”

 

Thôi Oánh hơi lúng túng:

“Ngươi làm sao biết?”

Sau đó nàng trừng mắt:

“Ngươi không muốn nói à?”

 

Ánh mắt nàng lại dừng ở đùi hắn.

 

Nam Lâm tức tối nhắm chặt mắt:

“Bao nhiêu mật thám ở Tấn quốc ta cũng không rõ, nhiệm vụ của bọn ta là trộm bản đồ phòng thủ quân sự, liên lạc của ta trong lúc bị bắt đã c.h.ế.t rồi, ta chỉ là tên tép riu, cũng chẳng biết thượng cấp là ai.”

 

Thôi Oánh lại hỏi:

“Ngoài kinh thành, mật thám ở nơi khác liên lạc với nhau bằng cách nào?”

 

“Đều là do người liên lạc dẫn mối, bọn ta ở dưới không biết những mật thám khác là ai.”

 

Trên mặt Thôi Oánh thoáng hiện vẻ không nỡ:

“Các ngươi xa quê hương như vậy cũng không dễ dàng, có nhớ nhà không?”

 

Nam Lâm nhìn gương mặt đầy thương xót của nàng, trong mắt hiện lên ý cười:

“Tất nhiên là nhớ, chỉ là bọn ta thân phận thế này, làm gì có sự lựa chọn.”

 

Thôi Oánh đặt d.a.o xuống, ngồi xổm bên chân hắn:

“Đúng vậy, nào có sự lựa chọn, con người ta vốn không thể chọn số mệnh của mình.”

 

Nhìn thiếu nữ bên chân than thở, gương mặt non nớt tràn đầy u sầu.

 

Nam Lâm hỏi:

“Tiểu thư, ngươi đ.â.m ta hai nhát mà ta còn chưa bi thương như ngươi.

Ngược lại giống như ta bắt nạt ngươi vậy.”

 

Thôi Oánh chống cằm, ngây ngô hỏi:

“Sở quốc trông thế nào? Có vui không?”