“Bạc gì cơ?”
Tần Kim Chi vỗ tay.
“Ấy da da, các vị đại nhân chẳng lẽ muốn tay không bắt sói trắng à?”
Viên Chính Phong cau mày:
“Xin quận chúa đừng nói bậy.”
Tần Kim Chi mỉm cười.
“Ở đây, gọi ta là Tần thống lĩnh.
Các ngươi cũng biết, ta vốn không thích ỷ thế h.i.ế.p người.
Nếu gọi ta là quận chúa, thì phải quỳ lạy hành lễ đấy.”
Ba người sững lại, nếu xét phẩm cấp, bọn họ thật sự phải hành lễ với Tần Kim Chi.
Trong lòng một hơi nghẹn lại, không lên được cũng chẳng xuống được.
Lý Sào từng nếm qua lợi hại miệng lưỡi của nàng, ông ta mở miệng:
“Tần thống lĩnh, xin người lấy sự tồn vong của Tấn quốc làm trọng, giao người cho Hình bộ.”
Tần Kim Chi như đang suy nghĩ:
“Tồn vong của Tấn quốc?
Nếu ta nhớ không lầm, biên cương Tấn quốc vẫn là do Tần gia chúng ta giữ.
Nước bại trận vừa mới tiến kinh.
Vì sự tồn vong của Đại Tấn, Tần gia chúng ta đã c.h.ế.t sạch cả rồi.
Chỉ còn một lão già cô độc, cùng một nữ tử yếu đuối.
Lý đại nhân, một câu của ngươi liền phủi sạch công lao Tần gia chúng ta?”
Quả thật lời nào của Tần Kim Chi cũng khiến người ta không cãi được.
Đội cho hắn cái mũ xóa công thần lớn thế này, hoàng thượng sẽ nghĩ sao, dân chúng sẽ nghĩ sao?
Nhưng lão già cô độc nào lại ba quyền đánh c.h.ế.t gấu, nữ tử yếu đuối nào lại dám xông vào nhà người ta chặt mất một cánh tay?
Vương đại nhân mặt trầm xuống:
“Tần thống lĩnh, công lao Tần gia tự nhiên ở trong lòng dân, nhưng cứ treo công lao trên miệng, có phải là có ý công cao lấn chủ, không kính thiên uy?”
Tần Kim Chi phủi áo:
“Ồ? Vậy ngươi đi hỏi hoàng thượng xem, Tần gia công cao lấn chủ định xử lý thế nào, g.i.ế.c sạch cả Tần gia ta chăng?
Hay là giờ chúng ta vào cung hỏi luôn đi?”
Vương đại nhân suýt quên mất, cái tính vô pháp vô thiên của nàng vốn là hoàng thượng nuôi ra.
Hoàng thượng tuy thu lại một phần binh quyền của Tần Nghiệp.
Nhưng nếu đồn ra ý định diệt cả Tần gia, vì danh dự của người, Vương đại nhân mới thật sự là kẻ toi mạng.
Viên Chính Phong cũng xem như mở mắt với miệng lưỡi lanh lợi của Tần Kim Chi.
“Tần thống lĩnh, để nữ tử thẩm vấn, chung quy vẫn không thỏa đáng.
Thống lĩnh có điều chưa biết, bọn mật thám này rất xảo trá.
Nếu không dùng chút thủ đoạn, thấy chút máu, bọn chúng sẽ không khai đâu.”
Đúng lúc này, Hồ A Man kéo lê một cái xác người.
Trên thân kẻ đó chẳng còn mảnh da lành, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.
Dọc đường kéo lê m.á.u me loang lổ.
Ba người rùng mình kinh hãi.
Tần Kim Chi cười tươi:
“Viên đại nhân vừa nói gì thế?
Bản thống lĩnh chưa nghe rõ.”
Lý Sào nghiến răng, về mồm mép thì ba người bọn họ cộng lại cũng chẳng đấu nổi nàng.
“Tần thống lĩnh, rốt cuộc thế nào ngươi mới chịu giao người?”
Tần Kim Chi làm mặt trách móc:
“Lý đại nhân, sao tuổi mới trung niên mà trí nhớ kém vậy, ta chẳng vừa nói xong sao?
Các ngươi có thể cho ta bao nhiêu bạc?”
Ba người nhìn nhau, hóa ra nàng định bắt họ bỏ tiền chuộc người?
Thấy bọn họ đã hiểu, Tần Kim Chi cười càng rạng rỡ:
“Các ngươi chậm chạp thế, thôi thì để ta ra giá.”
Nàng giơ một ngón tay.
Lý Sào cau mày:
“Một ngàn lượng?”
Một trăm lượng nàng còn lười mở miệng.
Tần Kim Chi lắc đầu.
Viên Chính Phong lạnh mặt:
“Một vạn lượng?”
Vương đại nhân nhíu mày, tuy rằng tận một vạn lượng, nhưng bọn họ vẫn có thể lấy ra.
Dù sao công lao của vụ mật thám này còn lớn hơn một vạn lượng nhiều.
“Được, một vạn lượng, ta đưa ngươi một vạn lượng, ngươi giao người cho chúng ta.”
Cứ lấy người ra trước, rồi ba người sẽ bàn cách chia sau.
Tần Kim Chi cười tinh nghịch:
“Một vạn lượng, một người.”
“Cái gì?”
Ba người đồng loạt đứng bật dậy, mặt đầy giận dữ.
“Tần thống lĩnh, ngươi dám đùa giỡn chúng ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Kim Chi bật cười, người ngả sang một bên, tay chống cằm:
“Các ngươi cũng xứng?”
Câu này chẳng khác gì nhục mạ tận xương tủy.
Ý nàng chính là: Ngay cả tư cách bị nàng đùa giỡn họ cũng không có.
Lý Sào nhìn gương mặt cười rạng rỡ của nàng, nhận ra nàng hoàn toàn không đùa.
“Tần thống lĩnh thật sự muốn như vậy?”
Tần Kim Chi chẳng thèm liếc mắt:
“Ba vị đại nhân, mau đi xoay tiền đi.
Những mật thám này là hàng quý hiếm, chẳng lẽ các ngươi nghĩ chỉ có ba người các ngươi muốn à?”
Trong triều nhiều thế lực, không thiếu kẻ muốn có những mật thám này.
Nàng đâu có dọa suông.
Lý Sào trầm giọng:
“Nếu vậy, Lý mỗ cáo từ.”
Vương đại nhân còn đang cân nhắc một vạn lượng mua một mật thám có đáng hay không, thì thấy Lý Sào đã bỏ đi.
Ông ta cùng Viên Chính Phong liếc nhau:
“Tần thống lĩnh, xin cho hai ta về nghĩ lại.”
Tần Kim Chi đưa tay chỉ ra cửa:
“Ta đợi tin lành.”
Người đi hết, Thôi Oánh từ sau bước ra:
“Ta thật sự đã đánh giá cao bọn họ, đúng là chẳng cần mặt mũi.”
Tần Kim Chi đứng lên:
“Gọi toàn bộ Thiên Điểu Vệ tập hợp.”
Tất cả Thiên Điểu Vệ tập trung ở thao trường.
Tần Kim Chi đứng trên đài cao trước mặt bọn họ.
“Đêm nay sẽ có người đến cướp ngục.
Phàm kẻ nào xông vào đại lao Thiên Điểu ty, không để sót một tên!”
Hồ A Man rút đôi rìu lớn chà vào nhau.
Âm thanh kim loại va chạm khiến cả thao trường sục sôi.
Tần Kim Chi nói xong, vỗ vai Thôi Oánh:
“Đêm nay giao cho ngươi.”
Thôi Oánh ngạc nhiên:
“Ngươi không ở lại trấn thủ?”
Tần Kim Chi ngáp:
“Hai ta một người ở lại là đủ.
Hơn nữa, mai ta còn có việc.”
Thôi Oánh tò mò:
“Chuyện gì vậy, có thể dẫn ta theo không?”
Việc Tần Kim Chi làm, chuyện nào cũng kích thích.
Nàng giờ bắt đầu thấy nghiện cái cảm giác ngày nào tim cũng phải ngừng mấy nhịp.
Tần Kim Chi nhấc cằm Thôi Oánh:
“Lên triều!”
Thiên Điểu Vệ lập ra vốn để bảo vệ hoàng thượng.
Mà hoàng thượng lên triều, tự nhiên cũng phải có Thiên Điểu Vệ bên cạnh.
Từ ngày mai, Tần Kim Chi có thể quang minh chính đại bước vào triều đình.
Ngày hôm sau.
Khi các đại thần vào cung, chỉ thấy một bóng dáng vô cùng nổi bật.
Một thân Phi Điểu phục màu đen, khoác trên người Tần Kim Chi càng thêm khí khái.
Sau lưng là hai thanh bảo kiếm giao nhau, khiến người khác có cảm giác chớ đến gần.
Trong đám đông, còn có một vị đại lão khó gần đang chắp tay sau lưng đi vào đại điện.
Tần Kim Chi nhanh chân đi đến bên Ngụy Sát:
“Lão đầu, nghe nói mấy hôm nay trong điện ngươi oai phong lắm hả?”
Ngụy Sát hừ một tiếng:
“Con nhóc ranh, ngươi đến đây làm gì?”
Tần Kim Chi dửng dưng:
“Lên triều chứ sao! Tổng thống lĩnh Thiên Điểu Vệ, phụ trách bảo vệ an nguy của hoàng thượng.”
“Chậc chậc chậc!”
Ngụy Sát mặt đầy chán ghét:
“Ngươi chính là mối nguy lớn nhất của hoàng đế nhà ngươi đấy!”
Họa tinh còn đòi bảo vệ người khác.
Tần Kim Chi tiến lên nhìn chằm chằm Ngụy Sát.
Ngụy Sát lập tức quát:
“Nhìn cái gì?”
Tần Kim Chi cười hì hì:
“Nếu hoàng tổ phụ thực sự gặp nguy hiểm, ta sẽ ném lão đầu ngươi ra làm khiên cản địch!”