Trên đại điện, tất cả các đại thần nhìn thấy Tần Kim Chi đứng bên cạnh hoàng đế thì lập tức nghị luận ầm ĩ.
“Kim Chi quận chúa sao lại xuất hiện ở đây?
Nữ tử xuất hiện trên triều đường, còn ra thể thống gì nữa.”
“Đúng vậy, chẳng phải là làm càn hay sao?
Bệ hạ cũng quá sủng ái nàng ta rồi!”
Không ít đại thần đều lộ vẻ bất mãn.
Tần Kim Chi liếc nhìn Ngụy Sát, lão đầu lập tức quay mặt sang chỗ khác.
Con rùa con này vừa nãy còn muốn đem ông ra làm khiên thịt ném đi, ông mới không thèm giúp nàng nói.
Tần Kim Chi cạn lời, lão đầu này đúng là bụng dạ hẹp hòi.
Đỗ Trọng bước lên một bước:
“Bệ hạ, đại điện là nơi bệ hạ cùng bá quan nghị luận triều chính, sao có thể dung nạp nữ tử lên điện được?”
Tần Kim Chi nhìn sang Đỗ Trọng:
“Dám hỏi Đỗ thượng thư, lúc Thiên Điểu Vệ được thành lập, dụng ý ban đầu là gì?”
Đỗ Trọng nhìn gương mặt Tần Kim Chi, trong lòng như có ngọn lửa nghẹn lại.
“Tất nhiên là để bảo hộ sự an nguy của bệ hạ.”
Tần Kim Chi khẽ nhướng mày:
“Vậy ra Đỗ thượng thư là cố tình gây sự?
Đỗ thượng thư, lần trước đã nói với ông rồi, đừng quậy phá nữa, đây đang là buổi triều nghị.”
Nàng đường đường là thống lĩnh Thiên Điểu Vệ, đứng ở đây đương nhiên là để bảo vệ an toàn cho bệ hạ.
Ông đã biết rồi còn hỏi làm gì.
Tim Đỗ Trọng lại dấy lên cơn đau thắt từng hồi.
Không ít đại thần nghe lời Tần Kim Chi suýt chút nữa cũng bật cười, còn có vài kẻ âm thầm may mắn vì bản thân chưa mở miệng.
Đỗ Trọng hít sâu một hơi:
“Đã vậy, quận chúa có mặt ở đây thì việc bàn giao mật thám Sở quốc cũng nên sớm giải quyết.”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Bàn giao? Bàn giao cho ai?
Bàn giao cho Đỗ thượng thư ngươi sao?”
Đỗ Trọng vừa định mở miệng, khóe mắt đã thấy Ngụy Sát bày ra vẻ chuẩn bị nghênh chiến.
Thật sự rất muốn cùng lão già kia đánh một trận!
“Tất nhiên không phải lão thần.
Chỉ là chuyện mật thám quan hệ trọng đại, mà Thiên Điểu ty căn cơ còn nông, phải giao cho người chuyên môn xử lý mới đúng.”
Tần Kim Chi giả vờ hồ nghi:
“Không biết Đỗ thượng thư có nhân tuyển nào?”
Đỗ Trọng lập tức cảnh giác, hôm nay sao Tần Kim Chi lại dễ nói chuyện đến vậy?
Ông ta bước lên một bước:
“Thần đề nghị, nên giao cho Khu Mật viện tiếp nhận.”
Khu Mật viện à.
Khóe môi Tần Kim Chi cong lên nụ cười.
Khu Mật viện vốn là chưởng quản văn thư, phân chính quân quyền, chủ sự cơ mật quân sự, biên phòng cùng điều động binh lực.
Chỉ là từ khi khai quốc đến nay, quân quyền luôn nằm trong tay Tần gia.
Hoàng đế cũng không bãi bỏ Khu Mật viện, nhưng Khu Mật viện vì vậy trở thành chức vị rảnh rỗi.
Quân quyền chính là trọng tâm bất biến của một quốc gia.
Đỗ Trọng một lòng muốn thu hồi binh quyền Tần gia, mà binh quyền thu về tất nhiên sẽ do Khu Mật viện nắm giữ.
Nắm được Khu Mật viện, chẳng khác nào nắm cả binh quyền của Tấn quốc.
Đỗ Trọng quả thật đã sớ tính toán.
Tần Kim Chi mỉm cười tươi tắn:
“Đề nghị của Đỗ thượng thư thật sự rất hay.”
Đỗ Trọng chau mày, sao tiểu quận chúa này lại dễ nói chuyện thế?
Chuyện lạ tất có quái!
“Có điều…”
Đỗ Trọng lập tức trừng mắt, ông ta biết ngay mà.
“Người muốn tranh giành mật thám thật sự quá nhiều.
Nếu ta trực tiếp giao cho Khu Mật viện, e rằng không công bằng với những vị đại nhân đã đến thương lượng với ta.
Huống hồ, ta đã đáp ứng với Đại Lý tự Viên đại nhân, Tuần Thành ty Vương đại nhân, còn cả Hình bộ Lý đại nhân rằng sẽ ưu tiên cân nhắc ba vị này.
Không bằng Đỗ thượng thư hãy cùng ba vị đại nhân thương nghị một phen.
Ngồi xuống bàn bạc xong rồi hãy quyết định rốt cuộc do ai tiếp nhận những mật thám này.”
Không ít đại thần nhìn thấy dáng vẻ ung dung của Tần Kim Chi thì có chút ngờ vực.
Tiểu quận chúa hôm nay chẳng phải là người rất biết thông cảm hay sao.
Nhưng ba vị vừa bị điểm danh thì sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm qua, bọn họ phái người đi cướp ngục, vậy mà không một ai sống sót.
Sáng nay, trước cổng Thiên Điểu ty còn treo xác thuộc hạ của họ để thị chúng.
Tần Kim Chi thấy ba người sắc mặt khó coi thì nụ cười càng sâu:
“Có điều, các vị nên nhanh tay một chút.
Đêm qua, đồng đảng của những mật thám kia muốn cướp ngục.
Tất cả đã bị Thôi phó sứ dẫn Thiên Điểu Vệ g.i.ế.c sạch.
Trong ngục, đám mật thám tưởng có người muốn diệt khẩu, đã có kẻ chịu không nổi mà bắt đầu khai ra rồi.
Nếu chậm thêm nữa, cho dù giao mật thám cho các vị thì cũng chẳng còn tác dụng gì.”
Chúng thần trên triều sắc mặt khác nhau.
Đã bắt đầu khai ra rồi, nếu bọn chúng đem tất cả khai sạch, vậy thì những kẻ phí hết tâm tư để tranh đoạt còn có ý nghĩa gì?
Nhưng rốt cuộc đám người cướp ngục kia là mật thám khác của Sở quốc, hay là người của vị đại nhân nào trong triều phái đi thì khó nói.
“Cứ theo lời quận chúa.”
Dù sao, ai thuyết phục được quận chúa thì những mật thám đó tự nhiên sẽ do người đó tiếp nhận.
Huống hồ, đã có kẻ bắt đầu giao thiệp với nàng rồi.
Tần Kim Chi mỉm cười rạng rỡ nhìn đám người dưới điện:
Thật nhiều bạc!
Hoàng đế thấy thế liền hỏi:
“Chư khanh còn có chuyện gì muốn tấu trình không?”
“Bệ hạ, thần có việc khải tấu.”
Chỉ thấy một lão đầu trông hiền hòa bước ra:
“Bệ hạ, sứ đoàn Sở quốc đã vào kinh, Hồng Lư Tự đã an bài bọn họ tại dịch trạm, đợi sứ đoàn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ vào cung bái kiến.”
Người này chính là Hồng Lư tự khanh Lâu Chiêu.
Hoàng đế gật đầu:
“Chuyện này giao cho Hồng Lư Tự ngươi giám sát, chớ để xảy ra sơ suất, sinh thêm biến cố.”
Lâu Chiêu đáp:
“Thần tuân chỉ.”
Lúc này Ngụy Sát bước lên:
“Bệ hạ, chức Hồng Lư tự thiếu khanh để trống đã lâu, thần muốn tiến cử một người.”
Hồng Lư tự chủ quản ngoại bang, nghi lễ triều hội.
Những năm qua Tấn quốc vẫn giao chiến cùng các nước.
Ngoại trừ những quốc gia phụ thuộc thì không có đại quốc nào sang Tấn.
Bệ hạ lại miễn trừ phần lớn thuế khóa, để tránh phô trương lãng phí nên nghi lễ lớn cũng hiếm hoi.
Bởi vậy Hồng Lư Tự vẫn chỉ có một vị khanh.
Hoàng đế mỉm cười:
“Ái khanh xưa nay vẫn tinh mắt chọn người, không biết muốn tiến cử ai?”
“Ngụy Lâm.”
Chư thần xôn xao bàn luận, Ngụy Lâm là ai?
Lại có thể khiến Ngụy Sát mở miệng tiến cử.
Ngụy Sát chẳng hề che giấu:
“Nhi tử ta.”
Mọi người đều sững sờ, không ngờ Ngụy Sát lại thẳng thắn tiến cử chính con mình.
“Ngụy đại nhân, e rằng điều này không ổn cho lắm.”
Ngụy Sát hỏi lại:
“Có gì không ổn?
Tiến cử hiền tài không tránh thân sơ, kẻ có năng lực thì giữ chức, hay là ngươi có người giỏi hơn để tiến cử?”
Mắt Lâu Chiêu sáng rực.
Cái tên Ngụy Lâm, ông ta từng nghe qua.
Ở Vĩnh An lâu từng khẩu chiến trăm nho sinh mà không hề thất thế.
Hồng Lư Tự phụ trách mọi việc ngoại giao.
Mà lần này sứ đoàn vào Tấn tất nhiên sẽ dính dáng đến đàm phán.
Nghe nói Ngụy Lâm học thức không tồi, như vậy chẳng phải rất thích hợp sao.
Điều quan trọng nhất: Hắn là nhi tử của Ngụy Sát!
Nếu không phải vì miệng lưỡi Ngụy Sát quá độc, dễ khiến hai nước tái khởi chiến hỏa, ông đã muốn dâng tấu xin bệ hạ để Ngụy Sát kiêm nhiệm thêm chức rồi.
Cái gọi là di truyền khó mà nói rõ, có thể biện luận cùng trăm nho sinh mà không thua, tài ăn nói hẳn phải kinh người.
“Bệ hạ! Thần tin tưởng phẩm hạnh của Ngụy đại nhân.
Nếu chỉ vì tránh hiềm thân thích mà bỏ qua một nhân tài, đó mới là tổn thất của Đại Tấn.”
Trong mắt Tần Kim Chi lóe lên nụ cười, xem ra cơn gió kia đã như ý thổi đến tai Lâu Chiêu rồi.
Đỗ Trọng thật sự không chịu nổi dáng vẻ đắc ý của Ngụy Sát.
“Ngụy Lâm vốn vô danh, sao có thể đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như vậy?
Hồng Lư Tự liên quan đến bang giao, hệ trọng vô cùng, xin bệ hạ nghĩ kỹ.”
Ngụy Sát cuối cùng cũng nghiêng mắt liếc Đỗ Trọng một cái:
“Vậy thì để ta đi?”