Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 134: Cho một chút giáo huấn



Hoàng Phủ Nam Phong ngẩng đầu nhìn thấy người bước vào thì cười tà mị như yêu tinh.

“Quả nhiên lừa không được ngươi.”

 

Tần Kim Chi lạnh lùng nhìn hắn:

“Hoàng Phủ Nam Lâm đến Tấn quốc chính là để cứu ngươi trở về.

Hoàng Phủ Nam Phong, ngươi quả thật không thành thật.”

 

Hoàng Phủ Nam Phong cười nhạt:

“Ngươi đoán ra từ khi nào?”

 

Tần Kim Chi ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài lồng sắt.

“Từ lúc hắn bị thẩm tra ra chính là Hoàng Phủ Nam Lâm.

Ngươi và mẫu thân hắn vốn không cùng đường.

Khi trước ta bắt được ngươi cũng là nhờ tin tức do trưởng công chúa Sở quốc truyền đến.

Cho nên, trong mắt ta, việc ngươi nói ra cái tên Hoàng Phủ Nam Lâm chẳng qua là muốn báo thù trưởng công chúa các ngươi, lấy ta làm đao.”

 

“Ngươi hiểu rõ, chỉ cần ta biết thân phận của Hoàng Phủ Nam Lâm, ta tất sẽ phát hiện ra dụng ý của ngươi.

Ta chắc chắn sẽ thả hắn, bởi ta mong Sở quốc các ngươi nội loạn.

Để ngươi dù trở về cũng không ngồi được lên vị trí kia.

Mà Hoàng Phủ Nam Lâm có thể nhân lúc hỗn loạn mà cứu ngươi ra, đoàn sứ giả chỉ là cái cớ mà thôi.

Ngươi sẽ không theo đoàn sứ giả rời đi, mà sẽ lặng lẽ quay về Sở quốc trong lúc không ai hay biết.

Như vậy, trong thời gian ngắn nhất liền có thể nắm lấy cục diện Sở quốc, thừa cơ khởi binh.”

 

“Đáng tiếc, người ngươi chọn lại quá ngu ngốc.

Mỗi một phản ứng đều như đã bị người ta sắp đặt sẵn, quá mức thuận lợi.

Thuận lợi đến nỗi, nếu ta còn không đoán ra kế hoạch của các ngươi, thì ta quả thật là ngốc c.h.ế.t rồi.”

 

Hoàng Phủ Nam Phong cười càng vui vẻ:

“Quả nhiên, vẫn là Kim Chi của ta hiểu ta nhất.”

 

Nhưng Tần Kim Chi lại lạnh lùng nói:

“Nhưng ngươi gây cho ta quá nhiều phiền phức.”

 

Nàng bước đến bên lồng sắt, mở khóa.

 

Hoàng Phủ Nam Phong sững lại, chỉ thấy Tần Kim Chi giẫm mạnh lên cổ chân hắn.

“Cho nên, ta phải dạy dỗ ngươi một chút.”

 

Tần Kim Chi rút kiếm bên hông, mạnh mẽ vung xuống mắt cá chân hắn.

 

“Áaaaaaaaaa!!!”

Hoàng Phủ Nam Phong đau đớn gào lên.

 

Tần Kim Chi đã c.h.é.m đứt gân chân trái của hắn.

Hắn biết nàng tàn nhẫn, quả nhiên không chút lưu tình.

 

Tần Kim Chi lạnh lùng hướng ra ngoài, quát:

“Vào đi.”

 

Lưu Y Y cõng một cái hòm thuốc bước vào, lẩm bẩm:

“Cửa mật thất gì mà tối om, suýt nữa té c.h.ế.t ta!”

 

Nàng nhìn thấy bên trong có một cái lồng, trong đó còn nằm một nam nhân.

Lập tức cười trêu chọc:

“Ây dô! Kích thích quá.”

 

Tần Kim Chi bất đắc dĩ:

“Nối lại gân chân cho hắn.”

 

Lưu Y Y tiến lên kiểm tra, Hoàng Phủ Nam Phong bỗng nhiên muốn chộp lấy nàng.

“Ngủ đi cho ta.”

 

Lưu Y Y lập tức lấy từ tay áo ra một nắm bột, ném thẳng vào mặt hắn.

Hoàng Phủ Nam Phong lập tức ngất lịm.

 

Lưu Y Y kiêu ngạo nói:

“Còn dám xem thường cô nãi nãi ta à.”

 

Vừa rồi hắn chắc chắn định bắt nàng để uy h.i.ế.p Tần Kim Chi.

Nhưng nàng từng thấy sóng to gió lớn rồi.

 

Lưu Y Y cúi xuống xem xét vết thương, không khỏi thán phục:

“Tay ngươi quả thật vững, vết cắt gọn ghẽ, vừa khéo ta chưa từng tự tay nối loại gân bị cắt này.”

 

Vừa nói, nàng vừa mở hòm thuốc, lấy ra ngân châm.

 

Tần Kim Chi ngồi sang một bên:

“Chỉ cần dùng được là được.”

 

Nếu không vì Hoàng Phủ Nam Phong còn hữu dụng, nàng đã phế cả tứ chi của hắn rồi.

 

Tần Kim Chi nhìn Lưu Y Y bận rộn, liền nói:

“Ngày mai đi cùng ta một chuyến đến Trịnh phủ.”

 

Lưu Y Y lập tức cảnh giác:

“Trịnh phủ có người c.h.ế.t à?”

 

Lần trước khám nghiệm tử thi, nàng nôn ói cả một ngày.

 

Tần Kim Chi thấy dáng vẻ này của nàng thì bật cười:

“Yên tâm, ta tìm cho ngươi một trợ thủ rồi.”

 

Lưu Y Y bĩu môi, cái gì mà yên tâm, nàng mới chẳng yên tâm chút nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày hôm sau, đoàn sứ giả vào cung bái kiến.

Hoàng Phủ Nam Anh đi cùng đoàn sứ giả vào cung.

 

Sứ giả đồng loạt quỳ lạy, chỉ riêng Hoàng Phủ Nam Anh vẫn ngạo nghễ đứng một bên.

Hắn nhìn về phía hoàng đế Tấn quốc, chợt thấy bên cạnh hoàng đế là Tần Kim Chi.

 

“Là ngươi!”

 

Hoàng Phủ Nam Anh tức giận chỉ tay vào nàng:

“Người này ngang nhiên chặn đoàn sứ giả Sở quốc ta, còn dám lớn tiếng đòi g.i.ế.c sạch chúng ta.

Bệ hạ chẳng lẽ không nên cho Sở quốc một lời giải thích sao?

Hay Tấn quốc vốn không muốn ký kết minh ước hữu hảo với Sở quốc?”

 

Hoàng đế nghe xong liền cười ha hả:

“Nó là tôn nhi của trẫm, bị trẫm nuông chiều quen rồi, tính tình có hơi bướng bỉnh, thập tứ hoàng tử chớ để bụng.”

 

Hoàng Phủ Nam Anh hoàn toàn không ngờ hoàng đế lại nói như vậy.

Ngươi gọi việc nàng muốn g.i.ế.c cả sứ đoàn của ta chỉ là tính tình bướng bỉnh ư?

 

Ánh mắt Tần Kim Chi lười nhác rơi lên gương mặt hắn, khóe môi lại khẽ nhếch thành một nụ cười châm biếm.

 

“Bệ hạ, đây là ý gì? 

Là xem thường Sở quốc chúng ta sao?”

 

Quả nhiên, nụ cười kia của Tần Kim Chi khiến Hoàng Phủ Nam Anh càng thêm tức giận.

 

Quần thần Tấn quốc nghe vậy liền quát:

“Sứ giả Sở quốc các ngươi vào thành mà không xuống ngựa, đó lại là ý gì?”

 

Kim Chi quận chúa tuy kiêu ngạo, nhưng đây rõ ràng là vì giữ thể diện cho Tấn quốc.

Nếu đoàn sứ giả Sở quốc trực tiếp cưỡi ngựa vào thành, tôn nghiêm Tấn quốc đặt ở đâu.

Các nước khác sẽ nhìn Tấn quốc thế nào?

 

Hoàng Phủ Nam Anh hừ lạnh:

“Thì sao nào?

Bản hoàng tử ở đế đô Sở quốc cũng tùy ý cưỡi ngựa, đâu có nhiều quy củ như Tấn quốc các ngươi!”

 

Hắn đem việc cưỡi ngựa vào thành địch, quy kết là thói quen của mình.

 

Sứ giả Sở quốc vội vàng lên tiếng:

“Bệ hạ, chúng ta không biết quy củ Tấn quốc, tuyệt không có ý mạo phạm.

Lần này đến là để ký minh ước hữu hảo, đưa cửu hoàng tử hồi quốc, đây là lễ đơn của chúng ta.”

 

Ở nơi đất địch, không nên sinh thêm chuyện.

Tốt nhất là nhanh chóng đón cửu hoàng tử trở về, sau đó hãy tính tiếp.

 

Không ngờ vị quận chúa này lại có địa vị tôn quý như thế, đường đường nữ tử mà lại có thể đứng trong đại điện Tấn quốc.

 

Các đại thần trong triều bắt đầu xôn xao.

Cái gì cửu hoàng tử?

Chẳng phải cửu hoàng tử Sở quốc đã bị Trấn Bắc Vương đánh trọng thương hôn mê sao?

Lần này Sở quốc chẳng phải đến ký thư hàng sao?

 

Tần Kim Chi không để Hồng Đức Toàn đi, nàng tự mình bước đến trước mặt sứ giả, lấy lễ đơn trong tay hắn.

 

Nàng cúi đầu lật xem:

“Đây không phải minh ước hữu hảo.”

 

Sứ giả sững người, liền thấy Tần Kim Chi ngẩng đầu, nở nụ cười mỉa:

“Là thư hàng!”

 

Sắc mặt sứ giả Sở quốc lập tức trầm xuống, nàng ta quả thực chẳng buồn giữ thể diện cho Sở quốc chút nào.

 

Hoàng Phủ Nam Anh lập tức quát:

“Tấn quốc các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ mới thắng được trận này, còn dám sỉ nhục Sở quốc chúng ta!

Người Tấn quốc các ngươi đều vô sỉ thế sao?”

 

Tần Kim Chi nhíu mày, ngay trước ánh mắt chấn động của mọi người, nàng đá Hoàng Phủ Nam Anh quỳ rạp xuống đất.

 

Sứ đoàn Sở quốc giận dữ:

“Ngươi làm gì vậy?”

 

Bọn họ định xông lên.

 

Tần Kim Chi rút kiếm kề ngay lên cổ Hoàng Phủ Nam Anh:

“Ta ghét nhất kẻ lắm mồm.

Còn nữa, gặp hoàng đế nước ta, phải quỳ.”

 

Nàng ném lễ đơn vào mặt vị sứ giả đứng đầu:

“Nếu Sở quốc các ngươi chỉ có thể mang đến chừng này, thì người kia, ta sẽ giết.”

 

“Ngươi dám! Ngươi dám động đến cửu ca ta, đại quân Sở quốc sẽ giẫm nát Tấn quốc các ngươi!”

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Ồ? Ngươi đoán xem ta có dám không?”

 

Nụ cười trên môi nàng càng đậm, mũi kiếm trong tay đã ấn sâu vào cổ Hoàng Phủ Nam Anh.

 

Sứ đoàn Sở quốc không ngờ vị quận chúa này lại ngang ngược như vậy.

Sắc mặt bọn họ đều u ám, sự việc đã đến mức này mà hoàng đế Tấn quốc vẫn không lên tiếng.

Nói không phải được ông ngầm cho phép, ai tin được chứ?

 

Vị sứ thần từng chủ động dâng ngân phiếu cho Tần Kim Chi vội vàng nói:

“Nếu quý quốc không hài lòng với lễ đơn, chúng ta về nước sẽ thương nghị lại, nhất định sẽ đưa ra một kết quả thỏa đáng.

Chỉ là không biết, có thể cho chúng ta được gặp cửu điện hạ hay không?”