Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 133: Thả Mồi Câu Cá



Tần Kim Chi nghe Thôi Oánh kể sinh động dáng vẻ Hoàng Phủ Nam Lâm bị dọa cho ngây ngốc thì thấy cũng an lòng.

“Nay lá gan ngươi đúng là lớn hơn không ít.”

 

Thôi Oánh hất mái tóc dài:

“Gần mực thì đen thôi.”

 

Có điều, lần này Hoàng Phủ Nam Lâm lại vô tình trở thành thu hoạch ngoài dự liệu.

Tần Kim Chi đoán, Hoàng Phủ Nam Lâm chắc là lén chạy đến.

Chẳng ai từng gặp hắn, cũng chẳng ai biết thân phận hắn.

Thành ra căn bản không có khả năng bại lộ.

 

Nếu không phải vì Hoàng Phủ Nam Phong, e rằng hắn đã cùng sứ đoàn quay về Sở quốc rồi.

Tên điên Hoàng Phủ Nam Phong này quả thật có chút bản lĩnh.

Bị giam lâu như thế, vậy mà vẫn nắm được hành tung của Hoàng Phủ Nam Lâm.

Hắn là muốn chặt đứt đường lui của cô ruột mình, hay là muốn lấy cớ mặc cả?

 

“Đi, đi xem thử tên Hoàng Phủ Nam Lâm này.”

 

Mắt Thôi Oánh sáng rực:

“Còn thẩm vấn nữa không?

Vài ngày trước ta có xin Lưu Y Y ít đan hoàn bổ khí huyết, cho hắn nuốt hai viên, để hắn ngất xỉu thì chẳng hỏi được gì.”

 

Đúng là dù Diêm Vương có đến cũng phải nhường đường cho hai người này.

Tần Kim Chi bật cười, sải bước đi trước.

 

Vừa bước vào lao ngục, đã thấy sắc mặt Hoàng Phủ Nam Lâm vẫn trắng bệch.

Thấy Thôi Oánh, hắn liền mắng:

“Độc phụ! Hắc liên hoa! Tưởng đâu ngươi là danh môn khuê tú, hừ, ta phi!”

 

Thôi Oánh nhún vai, hỏi người bên cạnh:

“Cái bao chuột kia còn không?”

 

Nghe vậy, mắt Hoàng Phủ Nam Lâm thoáng khựng lại, sau đó gào to:

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

 

“Ồ.”

 

Tần Kim Chi ngồi xuống đối diện hắn:

“Hoàng Phủ Nam Lâm, ta từng gặp ngươi rồi.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm sững lại, liền nghe nàng nói tiếp:

“Là Hoàng Phủ Nam Phong đã bán đứng ngươi.”

 

Nhìn dáng vẻ khó tin kia, Tần Kim Chi bật cười:

“Ngươi có biết một trong những mục đích sứ đoàn Sở quốc đến Tấn, chính là để đổi lấy Hoàng Phủ Nam Phong không?”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm chăm chăm nhìn nàng:

“Ngươi rốt cuộc là ai, sao ngươi biết những chuyện này?”

 

Tần Kim Chi đứng lên, tiến lại gần:

“Hoàng Phủ Nam Phong ở trong tay ta.”

 

Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Lâm đầy vẻ không dám tin.

Việc Hoàng Phủ Nam Phong bị bắt giữ vốn là bí mật.

Bên ngoài ai cũng đều nghĩ hắn trọng thương hôn mê sau đại chiến.

Chỉ có số ít người biết, Hoàng Phủ Nam Phong là bị người Tấn bắt đi.

Không ngờ hắn lại nằm trong tay nữ tử này.

 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

 

Tần Kim Chi ngắm gương mặt đang dần trở nên ngưng trọng của hắn, ý cười càng đậm.

“Ta họ Tần. Họ này, sau này sẽ ở trên lá đại kỳ đầu tiên giẫm nát Sở quốc các ngươi.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm trừng chằm chằm nàng:

“Ngươi là cháu gái của Tần Nghiệp!”

 

Ánh mắt Tần Kim Chi lướt qua những vết thương trên thân hắn, thầm nghĩ, Thôi Oánh quả thực không phải loại người giỏi tra khảo.

“Ta có thể thả ngươi.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm kinh hãi nhìn nàng.

 

Tần Kim Chi chậm rãi nói:

“Hoàng Phủ Nam Phong là hoàng tử được Sở đế sủng ái nhất, tài năng vượt xa các hoàng tử khác.

Mẫu thân ngươi lại ủng hộ đại hoàng tử, vì thế mới tiết lộ tung tích của Hoàng Phủ Nam Phong, khiến hắn rơi vào tay ta.

Hoàng Phủ Nam Phong vì đoạn tuyệt đường lui của mẫu ngươi, liền bán đứng tung tích của ngươi cho ta.

Tính ra, ta lại trở thành kẻ hưởng lợi lớn nhất.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm chỉ thấy nữ tử trước mắt nguy hiểm khôn lường.

Ngay cả kẻ độc ác chẳng khác gì rắn độc như Hoàng Phủ Nam Phong cũng bị nàng bắt được.

Không ngờ trong đó còn có cả bàn tay mẫu thân hắn.

 

Tần Kim Chi phất tay:

“Cởi trói cho hắn.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm kinh ngạc:

“Ngươi thật muốn thả ta?”

 

Tần Kim Chi ngồi xổm trước mặt hắn:

“Hoàng Phủ Nam Phong về lại Sở quốc là chuyện tất yếu.

Ta sợ các hoàng tử khác đấu không lại hắn.

Một khi hắn đăng cơ, chẳng mấy chốc sẽ cùng Tấn ta binh đao tương kiến.

Ngươi về nói với mẫu thân ngươi, ân tình trước kia ta xem như đã trả.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm nhìn nàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi muốn Sở quốc nội loạn?”

 

Tần Kim Chi cười rạng rỡ:

“Tại sao không?”

 

Nàng chẳng hề che giấu ý đồ thật sự.

Sở quốc nội loạn, Tấn quốc tất có thể nhân cơ nghỉ ngơi dưỡng sức.

 

“Cho hắn một con ngựa.”

 

Tần Kim Chi đứng trên cao nhìn xuống Hoàng Phủ Nam Lâm:

“Bảo mẫu ngươi, để đại hoàng tử kia nhanh tay một chút.

Ngày mai sứ đoàn sẽ vào cung yết kiến.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm gượng đứng lên, liếc Tần Kim Chi đầy thâm ý, rồi lại trừng Thôi Oánh một cái đầy oán độc.

 

Hai người nhìn bóng lưng hắn cưỡi ngựa rời đi.

Thôi Oánh tiếc nuối:

“Sao không dùng hắn đổi chút đồ gì mới rồi hãy thả.

Ta còn muốn dựng thêm một nhà lao nữa cơ.”

 

Khóe môi Tần Kim Chi bỗng nhếch lên một nụ cười quỷ dị:

“Truyền lệnh triệu toàn bộ Thiên Điểu Vệ, bao vây phủ Trấn Bắc Vương!”

 

Thôi Oánh kinh hãi:

“Ngươi đúng là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng a!”

 

Thôi Oánh tuy không rõ Tần Kim Chi rốt cuộc đã bày trò gì.

Nhưng nhìn biểu tình kia liền hiểu, nàng đang thả mồi câu cá.

 

Hôm ấy, Trấn Bắc Vương phủ bị tập kích quy mô lớn.

Thích khách ùn ùn kéo đến.

Tiết Hoài Nghĩa chống đỡ càng lúc càng vất vả.

Hắn đã phát tín hiệu cầu viện, nhưng viện binh vẫn cần thời gian.

Kẻ địch kéo đến quá đông.

 

Đúng lúc ấy, Tần Kim Chi dẫn Thiên Điểu Vệ đến nơi.

Hồ A Giao rút song chùy từ sau lưng, Hồ A Man vung đại song riều xông thẳng vào đám thích khách.

 

Tần Kim Chi tung người đứng lên lưng Lưu Vân, giương cung Càn Khôn nhắm thẳng một thân ảnh linh hoạt giữa đám thích khách.

Mũi tên phá không, xuyên ngay bắp chân kẻ kia.

 

Nàng vung tay.

Bốn người Vân Tước từ trên trời giáng xuống.

Tên kia quả thực thân thủ phi phàm, dù bị thương vẫn có thể cầm cự đánh với cả bốn người.

Vân Cẩm bất ngờ đá mạnh vào bắp chân trúng tên, khiến thân hình hắn chúi về phía trước, vội vàng lùi lại.

 

Nào ngờ, đó chính là lúc Vân Cẩm chờ đợi:

“Ăn Hám Thiên quyền của ta!”

 

Nắm đ.ấ.m mang sức mạnh khủng khiếp giáng thẳng xuống đầu.

Kẻ kia ngã vật xuống đất.

 

Các thích khách khác cũng lần lượt bị bắt.

 

Tần Kim Chi quay sang tỷ muội họ Hồ:

“Đem tất cả giải về Thiên Điểu ty.”

 

Sau đó nàng xuống ngựa, bước đến bên kẻ vừa bị Vân Cẩm đánh ngất.

Kẻ ấy mặt bịt kín, ánh mắt dần tỉnh khỏi cơn choáng.

 

Nụ cười Tần Kim Chi đầy châm chọc:

“Hoàng Phủ Nam Lâm, ngươi lại bị bắt rồi.”

 

Thôi Oánh ló đầu ra từ góc tường:

“Hắn võ công cao như vậy?

Lần trước hắn cố ý để bị bắt!”

 

Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Lâm u ám:

“Ngươi sớm đã biết ta sẽ đến Trấn Bắc Vương phủ đánh cắp quân phòng đồ?”

 

Tần Kim Chi bật cười ha hả:

“Hoàng Phủ Nam Phong ở đây, tất nhiên ngươi phải đến Trấn Bắc Vương phủ.

Ngươi xưa nay luôn trung thành với hắn.”

 

Hoàng Phủ Nam Lâm lặng im một hồi, sau đó khóe môi nhếch lên cười:

“Chẳng trách cửu ca ta dặn đối phó ngươi nhất định phải cẩn thận.

Ngươi quả thực thông minh.”

 

Tần Kim Chi gật đầu:

“Có điều, ngươi lại hơi ngốc.”

 

Thôi Oánh bực bội chen lời:

“Ta đã nói mà! Sao dễ dàng để ta tra ra thế!

Ta đã thấy có gì đó sai rồi!”

 

Tần Kim Chi vỗ vai nàng:

“Lần này ngươi tha hồ mà tra xét.

Đem hắn về Thiên Điểu ty.”

 

Đợi mọi người rời khỏi Trấn Bắc Vương phủ, Tần Kim Chi dặn dò Tiết Hoài Nghĩa:

“Kiểm đếm thương vong, an bài cho gia quyến người chết.”

 

Sau đó, nàng bước vào mật thất giam giữ Hoàng Phủ Nam Phong.