Trịnh phu nhân vội vàng giải thích:
“Phủ y nói, tiểu Thất mắc bệnh lao phổi, có thể lây truyền.
Quận chúa là thân ngọc ngà, nếu chẳng may nhiễm bệnh lao phổi, Trịnh phủ chúng thần không gánh nổi tội này.”
Lúc này, Lưu Y Y bước xuống xe:
“Lao phổi đâu có lây sang người khác, hơn nữa, bệnh lao phổi là chứng bệnh kéo dài, không ai đột ngột phát bệnh mà qua đời cả.”
Trịnh phu nhân vẫn bình tĩnh nói:
“Vị cô nương này có lẽ không biết sự lợi hại của lao phổi, thần phụ cũng chỉ là vì nghĩ cho quận chúa.”
Lưu Y Y bật cười khinh miệt:
“Ta hành y nhiều năm, bệnh nhân lao phổi ta chữa khỏi chẳng ít thì nhiều cũng phải tám mươi đến hơn trăm người.
Ngươi nói xem, ta có biết rõ sự lợi hại của nó hay không?”
Đôi phu thê này vừa nhìn đã thấy có điều mờ ám, bịa ra lời dối trá vụng về để qua loa gạt người.
Sắc mặt Trịnh phu nhân tái nhợt, không ngờ Lưu Y Y lại là một đại phu.
Tần Kim Chi từ trên cao nhìn xuống hai người:
“Các ngươi dám lừa bản quận chúa?”
Trịnh phu nhân vội vàng:
“Thần phụ không dám! Thần phụ thực sự chỉ nghĩ cho quận chúa.”
Tần Kim Chi lạnh nhạt:
“Tránh ra!”
Thị vệ Trấn Bắc Vương phủ nghe lệnh, lập tức tiến lên một bước, dọa Trịnh phu nhân suýt ngã ngồi xuống đất.
Trịnh Hồng Văn vội đỡ lấy bà ta, dịu giọng:
“Quận chúa đối với tiểu Thất tình thâm nghĩa trọng.
Nếu đã vậy, mời quận chúa.”
Trịnh phu nhân còn muốn nói gì đó nhưng bị Trịnh Hồng Văn ấn chặt tay, trao ánh mắt ra hiệu.
Sau đó ông ta đích thân đứng dậy dẫn đường.
Tần Kim Chi mang theo đoàn người rầm rộ tiến vào một linh đường nhỏ.
Trịnh Hồng Văn giải thích:
“Hôm nay sự việc xảy ra đột ngột, chưa kịp chuẩn bị linh đường cho tiểu Thất, chỉ có thể bày tạm như vậy.”
Cả linh đường, không có lư hương thắp nhang.
Không có lò than đốt giấy tiền.
Chỉ là một sân nhỏ phủ vải trắng sơ sài.
Trịnh Hồng Văn cho người đưa đến một lư hương.
Tần Kim Chi đi quanh linh đường một vòng.
Trịnh phu nhân bất an dõi theo từng cử động của nàng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Kim Chi quét đến chiếc quan tài:
“Mở quan!”
“Quận chúa định làm gì vậy?”
Giọng Trịnh phu nhân trở nên sắc nhọn.
Tần Kim Chi nhìn thẳng vào bà ta:
“Bản quận chúa đã đến đây, tất nhiên phải gặp Trịnh Thất lần cuối.
Trịnh phu nhân sao lại kích động như thế?”
Trịnh phu nhân vội đáp:
“Người đã khuất, nên được yên nghỉ, quận chúa lúc này khai quan, chẳng phải là quấy nhiễu linh hồn tiểu thất sao?”
Ý lạnh trong mắt Tần Kim Chi khiến Trịnh phu nhân không khỏi rùng mình.
“Ngươi định cản ta?”
Trong lòng Trịnh phu nhân chửi thầm:
Đồ tiện nhân này, c.h.ế.t rồi mà cũng không chịu yên, còn rước về một ôn thần tai họa.
Trịnh Hồng Văn khẽ ấn tay Trịnh phu nhân.
“Quận chúa muốn gặp tiểu Thất lần cuối, chúng ta nào có lý do ngăn cản.”
Vân Tước bước lên, một cước hất tung nắp quan tài.
Tần Kim Chi đi đến bên quan tài.
Di dung đã được chỉnh sửa qua, so với ba ngày trước khi gặp Tần Kim Chi, gương mặt kia không khác mấy.
Toàn thân bị quấn chặt kín kẽ.
Trịnh phu nhân căng thẳng cực độ, nhìn chằm chằm Tần Kim Chi.
Trịnh Hồng Văn bình tĩnh hơn, đứng sang một bên, không quá lo lắng như thê tử mình.
Lưu Y Y bước đến, cau mày.
Bệnh lao phổi là chứng hư hao, người c.h.ế.t vì lao phổi đều do tinh huyết cạn kiệt kéo dài đến chết.
Nhưng vị tiểu thư Trịnh gia này lại hoàn toàn không giống người mắc chứng lao phổi.
Sắc mặt này trái lại càng giống mất m.á.u mà chết.
Lưu Y Y vươn tay chạm đến thân thể Trịnh Thất trong quan tài.
Trịnh phu nhân hét lớn:
“Ngươi định làm gì?”
Ngay cả Trịnh Hồng Văn cũng có phần hoảng loạn, không ngờ nữ tử này dám động vào thi thể.
Hắn không ngăn Tần Kim Chi mở quan vì nghĩ họ chắc hẳn sẽ không dám tra xét kỹ lưỡng.
“Quận chúa, đây là ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người nói mình là bằng hữu của tiểu nữ, muốn đến điếu tế.
Sao vừa vào đã khai quan, còn định kinh động t.h.i t.h.ể con ta?
Nếu quận chúa không thành tâm, xin hãy lập tức rời đi!
Trịnh phủ ta cùng người trong cung vẫn có chút giao tình.
Nếu quận chúa dám động đến di thể của tiểu nữ, cho dù liều mạng, ta cũng sẽ vào cung cầu thánh thượng phân xử công bằng!”
Tần Kim Chi nhếch môi cười lạnh, nhìn ông ta:
“Trịnh tế tử sao phải căng thẳng như vậy, hay là trong lòng có quỷ?
Chuyện tố cáo trước ngự án, ta là người quen thuộc nhất.
Ngươi không cần liều mạng, một lát nữa bản quận chúa sẽ tự đưa ngươi nhập cung.
Nhưng hiện tại, ta nghi ngờ cái c.h.ế.t của Trịnh Thất có ẩn tình.
Người đâu, đưa t.h.i t.h.ể nàng ta ra ngoài.
Khám nghiệm!”
Trịnh phu nhân thét lên, lao đến:
“Không được!”
Vân Tước vung chân đá bà ta sang một bên.
Trịnh Hồng Văn cũng giận dữ:
“Các ngươi thật quá quắt! Ta muốn gặp thánh thượng!”
Tần Kim Chi mỉm cười quái dị nhìn đôi phu thê này:
“Hôm nay, không ai được ra khỏi Trịnh phủ.”
Nàng quay đầu căn dặn thị vệ Trấn Bắc Vương phủ:
“Bao vây Trịnh phủ lại cho ta.”
Trịnh Hồng Văn giận dữ chỉ thẳng vào nàng, quát:
“Ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Tần Kim Chi nhếch môi, tỏ vẻ khó chịu:
“Ồn ào.”
Vân Tước tiến lên, một cước đá ngã Trịnh Hồng Văn xuống đất, nhét vải chặn miệng ông ta.
Thị vệ lập tức khiêng t.h.i t.h.ể Trịnh Thất ra, dùng vải trắng che kín xung quanh.
Bạch Quyên Quyên cùng Lưu Y Y đi vào.
Mới bắt đầu, Lưu Y Y đã đỏ hoe mắt, chạy ra ngoài:
“Các ngươi… rốt cuộc đã làm gì nàng ấy?”
Tần Kim Chi thấy Lưu Y Y gần như thất thố thì bước vào.
Bạch Quyên Quyên cũng là lần đầu thấy t.h.i t.h.ể thê thảm đến thế.
Nàng lau nước mắt trên mặt.
Hai người tháo bỏ y phục trên người Trịnh Thất.
Trên thân thể trắng muốt lộ ra những vết bầm tím ghê rợn, dấu roi chồng chất, vết cũ chưa lành lại thêm vết mới.
Quan trọng hơn, đây không phải thương tích do hình phạt, mà là dấu vết bị hành hạ trong chuyện phòng the gây ra.
Vết thương trên người Trịnh Thất đủ chứng minh nàng đã chịu sự ngược đãi này suốt một thời gian dài.
Và chỉ những chỗ bị quần áo che kín mới có thương tích.
Ngực, eo còn in hằn vô số dấu răng đỏ tươi, hiển nhiên mới xuất hiện gần đây.
Không ít cô nương được Tần Kim Chi bí mật cứu ra từ Thiên Hương Lâu cũng từng mang trên thân những vết thương tương tự.
Một thiếu nữ thanh bạch như Trịnh Thất sao có thể mang những dấu vết nhục nhã ấy?
Mắt Tần Kim Chi dần dâng lên cơn giận ngút trời.
“Khám! Ta muốn biết nàng c.h.ế.t như thế nào!”
Bạch Quyên Quyên và Lưu Y Y vừa đỏ mắt vừa bắt đầu khám nghiệm.
Tần Kim Chi nhìn gương mặt trắng bệch của Trịnh Thất.
Trịnh Thất không sợ chết, cũng không sợ mang tiếng c.h.ế.t oan quỷ ám.
Hôm nay, chỉ cần nguyên nhân cái c.h.ế.t của nàng được công khai, cả Trịnh phủ e là sẽ thân bại danh liệt.
Nàng đến cầu xin Tần Kim Chi thu thập di thể, là muốn hủy diệt Trịnh phủ.
Điều gì đã khiến nàng dùng cái c.h.ế.t của bản thân để hủy diệt chính gia môn mình?
Phản ứng của phu thê Trịnh gia càng chứng minh họ biết rõ nội tình cái c.h.ế.t của Trịnh Thất.
Tần Kim Chi bước ra, nhìn Trịnh phu nhân run rẩy cùng Trịnh Hồng Văn phẫn nộ.
“Người đâu, gọi tất cả người Trịnh gia đến đây.”
Chẳng mấy chốc, toàn bộ Trịnh gia đã bị tập trung lại.
Danh tiếng của Trịnh Hồng Văn vốn vô cùng tốt.
Không ngờ trong phủ lại có đến mấy chục tiểu thiếp.
Ai nấy đều xinh đẹp.
Các thiếu gia tiểu thư Trịnh gia cũng đều tuấn tú, khả ái.
Giọng Tần Kim Chi lạnh lẽo:
“Nữ nhân vào nội đường, nam nhân đứng bên ngoài.”
Người Trịnh gia nhìn thấy đao kiếm sắt lạnh trong tay thị vệ thì run bần bật.
Thấy lão gia cùng Trịnh phu nhân bị đè cho quỳ xuống, họ nào dám phản kháng.
Một lát sau, Lưu Y Y đỏ mắt bước đến thì thầm vào tai Tần Kim Chi.
Giọng nói của Tần Kim Chi vang lên, mang theo sát ý:
“Tất cả, cởi bỏ y phục!”