Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 137: Sao xứng làm người



Trong kinh thành xưa nay vẫn có lời đồn, không ít quyền quý thích nuôi dưỡng ấu đồng.

Chỉ là từ khi Đại Tấn khai quốc, triều đình đã ban lệnh cấm rõ ràng.

Một khi phát hiện, sẽ bị trừng phạt nặng nề.

Thành ra, trên danh nghĩa, sự việt ấy đã biến mất.

 

Lần đầu tiên Tần Kim Chi nhìn thấy ấu đồng, chính là đệ đệ của Thẩm Lưu Doanh.

Một thiếu niên dung mạo cực kỳ tuấn mỹ.

Phụ thân của Thẩm Lưu Doanh đem hắn tặng cho những đại nhân vật thích ấu đồng để đổi lấy tài nguyên.

Không chỉ như vậy, tiểu nương của Thẩm Lưu Doanh cũng giống thế, bị nuôi nhốt trong hậu viện Thẩm gia.

Mỗi ngày đều có những nam nhân khác nhau ra vào phòng.

 

Nếu không phải Thẩm Lưu Doanh được chọn tiến cung, nàng cũng khó thoát kiếp nạn.

Theo lời tiểu nương của Thẩm Lưu Doanh, loại phụ thân như vậy không chỉ có một.

 

Khi Tần Kim Chi nhìn thấy trên thân thể các thiếu gia tiểu thư Trịnh gia đều mang những vết thương giống hệt Trịnh Thất, nàng không sao kiềm chế được mà bật cười điên cuồng.

Âm thanh ấy giống như lệ quỷ sắp đến.

 

Tần Kim Chi rút một thanh kiếm của thị vệ, bước đến trước mặt Trịnh Hồng Văn.

“Có ai ngờ được, Trịnh gia, một gia tộc thư hương, nơi có đại nho đương thế, lại chính là một ổ dâm loạn!”

 

Tần Kim Chi nâng kiếm lên:

“Ngươi sao xứng làm người?”

 

Dứt lời, nàng liền một kiếm đ.â.m vào hạ thể của Trịnh Hồng Văn.

Ông ta đau đến nỗi mắt trợn nứt toác.

 

Thì ra đây mới là mục đích thật sự của Trịnh Thất.

Nàng dùng cái c.h.ế.t của chính mình để đổi lấy sự thân bại danh liệt của Trịnh gia.

Dùng cái c.h.ế.t của mình, để cứu tất cả những người đang bị giam cầm trong ma quật này.

 

Tần Kim Chi xoay mạnh thanh kiếm trong da thịt Trịnh Hồng Văn.

“Đau lắm phải không?

Khi Trịnh Thất c.h.ế.t chắc cũng chính là cảm giác này.

Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu.”

 

Nàng rút kiếm ra, kéo lê trên đất, phát ra tiếng rít chói tai, đi đến trước mặt Trịnh phu nhân.

 

Trịnh phu nhân đã sợ hãi đến mức quỳ rạp, dập đầu liên tục:

“Xin quận chúa tha mạng, xin quận chúa tha mạng!”

 

Tần Kim Chi cúi đầu nhìn bà ta, giọng nói như ma quỷ thì thầm:

“Ta đoán, trong đám người này hẳn chẳng có đứa trẻ nào là do ngươi sinh ra.

Vậy hài nữ của ngươi hiện ở đâu?”

 

Trịnh phu nhân càng thêm hoảng loạn:

“Xin quận chúa tha mạng, chúng đều vô tội, chúng hoàn toàn không biết gì cả!”

 

Thanh kiếm chậm rãi đ.â.m vào lòng bàn tay Trịnh phu nhân.

Bà ta đau đến suýt ngất đi, nhưng chỉ không ngừng kêu:

“Xin quận chúa tha mạng!”

 

Tần Kim Chi nhìn bà ta với vẻ mỉa mai:

“Ngươi xem, nhi tử nhi nữ của chính mình thì biết đau xót.

Sao lại có thể hạ nhục người khác như thế?”

 

“Đem toàn bộ người Trịnh gia áp giải về Thiên Điểu ty.”

 

Nàng nhìn Trịnh Hồng Văn mồ hôi đầm đìa, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn nàng.

“Cứ yên tâm, những việc ngươi làm ta nhất định sẽ công khai rõ ràng cho thiên hạ biết.

Ta muốn ngươi cùng kẻ đứng sau lưng ngươi, thân bại danh liệt, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục!”

 

Lưu Y Y căm phẫn nhìn đôi phu thê ngã quỵ dưới đất:

“Súc sinh! Còn không bằng cầm thú!”

 

Khi trở về Thiên Điểu ty, nghe tin về Trịnh gia, đôi mắt Thôi Oánh đỏ bừng.

“Ta vốn kính trọng Trịnh tế tửu đến vậy, ông ta lại là loại cầm thú đội lốt người này!”

 

Nàng còn nhớ rõ bóng dáng Trịnh Thất, một con người sống động như thế, lại phải chịu cảnh ngộ bi thảm đến vậy.

 

Tần Kim Chi mặt mày u ám:

“Điều tra! Tất cả quan viên từng có liên hệ với Trịnh phủ, không bỏ sót một ai.

Ngoài ra, tra xem đích tử và đích nữ của Trịnh Hồng Văn hiện ở đâu.”

 

Thôi Oánh cũng nghiêm nghị đáp:

“Rõ!”

 

Tần Kim Chi viết một chữ “Trịnh” thật to trên giấy.

Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi Oánh:

“Trịnh Hồng Văn và Đức phi có quan hệ thế nào?”

 

Thôi Oánh ngẫm nghĩ:

“Họ đều xuất thân từ Ứng Dương Trịnh thị, tính ra, Đức phi còn phải gọi Trịnh Hồng Văn một tiếng biểu huynh.”

 

Khóe môi Tần Kim Chi cong lên nụ cười tàn nhẫn.

Vị nhị hoàng thúc này quả thật tham vọng quá lớn.

 

Lôi kéo quan viên, thủ đoạn tốt nhất chính là nữ sắc và ngân lượng.

Kỹ nữ thấp hèn, chỉ biết múa may lả lơi.

Những quyền quý giả nhân giả nghĩa ấy liền hướng ánh mắt về phía những nữ tử có gia thế không hiển hách nhưng tài hoa hơn người.

Bởi chỉ như thế mới xứng với cái bộ dạng người mà chẳng ra người của bọn chúng.

 

Nhưng thử hỏi, có ai bì kịp tài danh cái thế của một tế tửu đức cao vọng trọng?

Mối liên hệ trong cung của Trịnh Hồng Văn hẳn chính là vị Đức phi họ Trịnh kia.

 

Hộ bộ thượng thư Trịnh Văn Bá đã bị bắt giam vì tham ô.

Sự tình đến nước này, ngược lại càng rõ ràng minh bạch.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Kim Chi đứng dậy rời đi, trên chữ “Trịnh” ban nãy đã cắm sừng sững một con d.a.o găm.

 

Nàng đến nhà lao giam giữ người Trịnh gia.

“Ngày mai, ta sẽ dâng tấu chương về tội trạng của Trịnh Hồng Văn.

Ai nguyện ý đứng ra chỉ chứng hắn, bước ra.”

 

Người Trịnh phủ đưa mắt nhìn nhau.

Lời vừa dứt đã có một cô bé dắt tay một cậu bé bước ra.

“Ta nguyện ý!”

 

Trịnh Hồng Văn giận dữ gầm lên:

“Ta là phụ thân của ngươi!”

 

Ánh mắt cô bé lại càng căm hận:

“Phụ thân có từng xem chúng ta là nhi nữ của người chưa?

Khi ngươi đem chúng ta đi tặng kẻ khác, ta mới chỉ mười tuổi!”

 

Trịnh Hồng Văn rống lên:

“Ta sinh ngươi, nuôi ngươi, mọi thứ của ngươi đều do ta làm chủ!

Vì cơ nghiệp trăm năm của Trịnh thị, vậy có đáng gì!”

 

Cô bé không nhìn ông ta nữa:

“Phụ thân, ngươi đã không còn nhân tính rồi.”

 

Có người đứng ra, lần lượt cũng có vài người tiến lên.

Nhưng phần còn lại đều đứng yên bất động.

Ngần ấy năm bị tra tấn, họ đã quên mất cách phản kháng.

 

Huống hồ, Trịnh Hồng Văn là tế tửu Quốc Tử Giám, sau lưng lại có Đức phi, cho dù bệ hạ biết được cũng chưa chắc sẽ xử tử ông ta.

 

Tần Kim Chi nhìn đám người thờ ơ, lạnh lùng cười một tiếng:

“Nguyện ý thì sang một gian lao khác.”

 

Thiên Điểu Vệ lập tức áp giải những người đó sang nơi khác.

 

Chỉ nghe Tần Kim Chi nói:

“Những kẻ không nguyện ý, g.i.ế.t hết!”

 

Trong chốc lát, cả gian lao náo loạn, tiếng thét vang trời:

“Vì sao phải đối xử với chúng ta thế này?”

“Chúng ta cũng là nạn nhân!”

“Chúng ta sai ở đâu?”

 

Nhưng đao của Thiên Điểu Vệ c.h.é.m xuống không hề do dự.

 

Tần Kim Chi nhìn những thân người lần lượt ngã xuống đất.

“Trịnh Thất vốn có thể không chết. Nàng là vì muốn cứu các ngươi.

Đã không thể khiến nàng toại nguyện, vậy thì xuống dưới bầu bạn với nàng đi.”

 

Lúc này Vân Cẩm bước vào:

“Quận chúa, người người cần đã mang đến.”

 

Tần Kim Chi dửng dưng nhìn t.h.i t.h.ể đầy đất:

“Cho bọn họ vào.”

 

Vân Cẩm dẫn bọn họ tiến vào.

Là bảy tám lão thái giám.

 

Tần Kim Chi ném cho một người trong số đó một bình sứ:

“Cặp phu thê kia giao cho các ngươi.

Nếu sắp không còn hơi thở, thì cho uống một viên.”

 

Ánh mắt đám người lập tức lóe lên tà quang:

“Tuân lệnh!”

 

Chỉ một câu nói, bọn họ đã hiểu ngay hàm ý.

Đây đều là những lão thái giám trong cung, thủ đoạn tra tấn khiến người sống chẳng bằng chết.

 

Khóe môi Tần Kim Chi khẽ nhếch, nụ cười lạnh lẽo không chút nhiệt độ:

“Ta sẽ không để các ngươi chết, cũng không để các ngươi sống.”

 

Nói xong, nàng xoay người rời đi, phía sau vang vọng những tiếng gào thét thảm thiết.

 

Cái đám quyền quý ô uế sa lầy trong bùn nhơ này…

Chính là căn bệnh trầm kha mà ngàn năm lịch sử để lại.

Nàng sẽ từng bước một thanh trừ sạch sẽ.

 

Tần Kim Chi chưa từng cho rằng dã tâm là từ mang nghĩa xấu.

Nhưng dã tâm như thế này thì thật khiến người ta ghê tởm.

 

Đã muốn ngồi lên ngôi vị kia đến vậy.

Thì nàng càng phải khiến hắn không được như ý.

 

Sau khi trở về Trấn Bắc Vương phủ, Tần Kim Chi đóng cửa phòng thật lâu.

Một lúc sau, nàng cầm một bài vị bước ra.

Đặt nó trong một tiểu từ đường.

 

Trên đó chỉ có năm chữ:

“Trịnh Minh Tư chi vị.”

 

*(Minh: ánh sáng - Tư: suy nghĩ, tâm tư...

Minh Tư: Nghĩa là cô gái có nội tâm sáng rõ, suy nghĩ sáng suốt, tư tưởng minh triết.

Hoặc có thể hiểu: Tâm tư nhớ về ánh sáng của cô gái đó)

(Khi ở Trịnh gia, chữ "Thất" trong tên nàng chỉ là con số, dùng để đánh dấu món hàng.

Đối với Tần Khim Chi, nàng là con người, là người mang ánh sáng.)

(Tên lúc ở Trịnh gia chỉ có 2 từ là Trịnh Thất, nàng là con gái thứ 7, gọi là Trịnh thất tiểu thư.

Mình thấy đặt tên qua loa quá nên thêm "Tư", nhưng giờ thấy hợp lý, món hàng mà, người ta đâu có chú tâm đâu.

Mình sẽ sữa lại những chương trước cho đúng luôn ạ)