Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 138: Đàm phán



Ngày hôm sau, sứ đoàn Sở quốc lại một lần nữa chỉnh sửa danh sách lễ vật, trình lên Hồng Lư Tự.

 

Lâu Chiêu đem lễ đơn giao cho Ngụy Lâm xem xét.

Ông ta vô cùng vừa ý với phong thái nho nhã, phong độ tuấn nhã của Ngụy Lâm.

Người này có tu dưỡng, toàn thân như gió xuân phảng phất, quả thực rất hợp với Hồng Lư Tự.

 

“Ngụy thiếu khanh, ngươi thấy lễ đơn mà Sở quốc vừa nộp lại thế nào?”

 

Ngụy Lâm khiêm tốn đứng một bên:

“Ngụy mỗ mới nhậm chức, việc này vẫn nên để đại nhân quyết định thì hơn.”

 

Lâu Chiêu nghe vậy càng thêm hài lòng:

“Không sao. Ta từng nghe qua chuyện của ngươi, tranh luận với cả trăm sĩ tử mà chẳng hề thua kém, quả có phong thái của phụ thân ngươi năm xưa.

Chiến tích của Ngụy đại nhân, chúng ta đều vô cùng ngưỡng mộ.

Lần đàm phán này, ngươi có suy nghĩ gì, cứ nói ra, chúng ta cùng thảo luận.”

 

Ngụy Lâm mỉm cười:

“Nếu vậy, Ngụy mỗ cũng có chút ý kiến muốn bẩm với đại nhân.”

 

Lâu Chiêu mỉm cười gật đầu.

 

“Sở quốc và nước ta giao chiến đã nhiều năm, Đại Tấn ta hao người tốn của, tổn thất nặng nề.

Đã là kẻ bại trận, tất nhiên phải bày tỏ thành ý, chỉ vàng bạc thì chưa đủ.

Theo ta, Sở quốc nên cắt đất dâng thành mới thể hiện được sự chân thành quy phục.”

 

Lâu Chiêu nghe xong liền thấy có lý.

Lễ đơn Sở quốc đưa ra chẳng khác mấy cống phẩm hằng năm của mấy tiểu quốc phụ thuộc.

Một nước bại trận, đã đầu hàng thì tất nhiên phải dâng thành mới hợp lẽ.

 

“Ngươi có nghĩ sẵn phương án nào chưa?”

 

Ngụy Lâm lấy từ trong n.g.ự.c ra một tờ danh sách, trên đó ghi tên mười mấy tòa thành.

 

Lâu Chiêu gật đầu:

“Mười mấy tòa thành này đều là nơi phồn thịnh, lấy bất kỳ tòa nào cũng đều có lợi cho Đại Tấn ta.”

 

Ông ta đưa danh sách lại cho Ngụy Lâm:

“Ngươi đã có tính toán, vậy lần đàm phán này cứ để ngươi làm chủ.

Yên tâm, những người khác trong Hồng Lư Tự đều sẽ hỗ trợ ngươi.”

 

Ngụy Lâm nheo mắt, khẽ cười:

“Ngụy mỗ tuyệt không phụ lòng tin của đại nhân.”

 

Phía Sở quốc, sứ đoàn do Tề Thiên Hành dẫn đầu đã đợi từ lâu.

Họ thấy người ngồi ở vị trí chủ tọa phía Tấn quốc là một nam tử trẻ tuổi, trong lòng thầm nghĩ cuộc đàm phán này e sẽ rất dễ dàng.

 

Dù sao thì, mấy vị lão thần thường cố chấp, kẻ trẻ tuổi kinh nghiệm nông cạn, dễ nói chuyện.

 

Ngụy Lâm ôn hòa mỉm cười, nói với các sứ thần Sở quốc:

“Chư vị đại nhân, chúng ta đã bàn bạc rồi.

Lễ đơn mà quý quốc đưa ra, thành ý chưa đủ.”

 

Lâu Chiêu nghe xong, càng thêm vừa ý.

Phong thái nho nhã, khí độ đại quốc.

 

Tề Thiên Hành cũng không bất ngờ, mỉm cười đáp:

“Nếu vậy, xin Tấn quốc cho biết cần bổ sung những gì?”

 

Ngụy Lâm nheo mắt:

“Đại nhân đã sảng khoái như thế, Ngụy mỗ đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

 

Nói đoạn, hắn lấy từ n.g.ự.c ra một danh sách.

 

Tề Thiên Hành hơi sững sờ.

Theo lẽ thường, đôi bên phải qua lại vài vòng mới đưa ra yêu cầu, để dò xét giới hạn của nhau, bảo vệ lợi ích lớn nhất của quốc gia.

Song nghĩ lại, đối phương còn trẻ, chắc chưa từng đàm phán quốc sự bao giờ, chẳng hiểu sự đời cũng là lẽ đương nhiên.

 

Ngụy Lâm đưa danh sách cho Tề Thiên Hành.

 

Tề Thiên Hành mở ra, thấy toàn tên các thành trì của Sở quốc, đang định hỏi thì đã nghe giọng điệu dịu dàng của Ngụy Lâm vang lên:

“Đại Tấn chúng ta muốn mười lăm tòa thành này để thể hiện thành ý quy hàng của Sở quốc.”

 

Bên cạnh, Lâu Chiêu đang uống trà, nghe xong phun thẳng ra ngoài, ho sặc sụa quay đầu nhìn Ngụy Lâm.

 

Ngụy Lâm mỉm cười, đưa khăn tay cho ông:

“Lâu đại nhân, cẩn thận.”

 

Cả phòng đàm phán tĩnh lặng như tờ, đến hơi thở cũng nghe rõ.

 

Tề Thiên Hành có cảm giác như mười mấy cái tát giáng xuống đầu, nhịn không nổi mà bật thốt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tấn quốc các ngươi điên rồi sao?”

 

Mười lăm tòa thành???

Thế thì lấy luôn cả Sở quốc đi cho xong!

 

Sứ đoàn Sở quốc lập tức bùng nổ phẫn nộ:

“Tấn quốc các ngươi có ý gì?”

“Đúng là sư tử ngoạm mồi, quá mặt dày vô sỉ!”

“Mười lăm tòa thành! Sao không nói thẳng là lấy cả kinh đô Sở quốc luôn đi!”

 

Ngụy Lâm vẫn ung dung lắng nghe tiếng quát giận dữ.

Phía Hồng Lư Tự, các đại nhân đưa mắt nhìn nhau.

Chuyện này có phải quá đáng quá rồi không?

 

Ngụy Lâm đặt chén trà xuống, vẫn mỉm cười:

“Nước bại trận, vốn dĩ phải thế.”

 

Tề Thiên Hành hít sâu một hơi:

“Ngụy đại nhân, Sở - Tấn giao chiến bao năm, ngài chẳng lẽ muốn chiến hỏa lại bùng lên sao?”

 

Ngụy Lâm mặt không đổi:

“Nếu không phải các ngươi đầu hàng, chiến hỏa đã sớm cháy thẳng vào kinh đô Sở quốc rồi.”

 

Đối diện, sứ đoàn đập bàn:

“Ngươi dám sỉ nhục Sở quốc chúng ta sao?

Sở quốc chúng ta thiết kỵ hàng vạn, nào phải nơi các ngươi muốn đánh vào là đánh vào được.”

 

Ngụy Lâm nhấp trà:

“Nhưng các ngươi đã đầu hàng.”

 

“Biên phòng Sở quốc kiên cố, các ngươi đánh hơn mười năm vẫn không phá nổi, còn dám nói lời cuồng vọng ấy, chẳng sợ thiên hạ chê cười ư!”

 

“Nhưng các ngươi đã đầu hàng.”

 

“Nếu không phải các ngươi hèn hạ, dùng cửu hoàng tử chúng ta để uy hiếp, chúng ta đâu ký thư hàng này.”

 

Ngụy Lâm cười càng sâu:

“Ồ, không chỉ đầu hàng, tướng soái các ngươi còn bị bắt sống nữa.”

 

Tề Thiên Hành sắc mặt tối sầm:

“Ngụy đại nhân, xem ra ngài không có chút thành ý đàm phán nào.”

 

Ngụy Lâm khẽ lắc đầu:

“Đại nhân đa nghi rồi.

Ta rất chân thành muốn mười lăm tòa thành này.”

 

Mấy lão thần phía Tấn quốc từ lúc hắn mở miệng đến giờ đều cố nhịn cười.

Cái gọi là “chân thành” của hắn… đúng là cũng chẳng sai.

 

Sắc mặt Tề Thiên Hành lạnh hẳn:

“Nếu ngài đã không muốn thương lượng, vậy chúng ta cũng chẳng còn gì để nói.”

 

Nói rồi, đám sứ thần Sở quốc liền định đứng dậy bỏ đi.

Lâu Chiêu có chút hoảng hốt. 

Sao đàm phán lại thành ra đổ vỡ thế này?

 

Ngụy Lâm vẫn thản nhiên:

“Đã vậy, chắc hẳn các vị cũng không muốn đón cửu hoàng tử về đâu.

Một cửu hoàng tử dụng binh như thần, nếu trở về nhất định sẽ thành đại họa cho Tấn quốc ta.

Lấy mười lăm tòa thành đổi lấy sự mất mát một nhân tài kiệt xuất của Sở quốc, cũng xem như sòng phẳng.”

 

Mắt Lâu Chiêu trợn tròn, tim đập thình thịch.

Ông ta sao lại nghĩ nhi tử Ngụy Sát sẽ là người hiền lành?

Đúng là đầu óc bị lừa đá rồi!

 

Sắc mặt Tề Thiên Hành u ám.

Cửu hoàng tử tài năng kiệt xuất, vốn là người được chọn làm thái tử, lại sinh ra là tướng tài thiên bẩm.

Chuyến đi này của sứ đoàn Sở quốc, mục đích duy nhất chính là đưa cửu hoàng tử về nước.

 

Thế mà tên Ngụy Lâm này, mở miệng liền đòi mười lăm tòa thành!

Vì cửu hoàng tử, Tề Thiên Hành cố nén giận, chuẩn bị ngồi xuống thương lượng tiếp.

 

Ai ngờ Ngụy Lâm lại thu danh sách về:

“Nếu các vị không muốn bàn, vậy để ngày mai rồi nói tiếp.”

 

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Lâu Chiêu:

“Lâu đại nhân, chúng ta đi thôi.”

 

Mấy lão thần kia lập tức đi theo, bước nhanh như bay, sợ chậm một chút thì bị nước bọt sứ đoàn Sở quốc b.ắ.n vào mặt.

 

Tề Thiên Hành nghẹn khí ngay cổ, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tức đến mức tung một cước đá lật cả ghế.