Ngụy Sát uống một ngụm Vạn Niên Xuân, nhìn Tần Kim Chi trước mặt rõ ràng đã buông lỏng hơn, trong lòng cũng không biết bản thân mình đến Vương phủ lần này là đúng hay sai.
Ông cầm quân cờ trắng, đặt xuống bàn cờ.
“Nếu trong lòng ngươi đã có tính toán, vậy thì đừng nóng vội, cứ từ từ mà làm.
Lão già này cổ vẫn còn cứng, còn có thể chắn cho ngươi một chốc.”
Tần Kim Chi hạ quân đen.
“Cho dù ta sẽ g.i.ế.c sạch những kẻ cản đường ta sao?”
Ngụy Sát chăm chú nhìn bàn cờ:
“Người, ai cũng có mệnh, thành vương bại tặc.
Nếu ngươi thua, cũng đừng mong lão già ta thu xác cho ngươi.”
Ông vừa thấy một chỗ hở, đặt một quân xuống liền thắng.
Bỗng một bàn tay vung lên, hất loạn cả bàn cờ.
Ngụy Sát tức giận trừng mắt nhìn Tần Kim Chi:
“Hừ, con nhóc hỗn láo này!”
Tần Kim Chi cười rực rỡ:
“Yên tâm, ta nhất định sẽ c.h.ế.t sau lão già thối ông một bước.”
Nàng đứng dậy nhìn Ngụy Sát:
“Tiểu trù phòng nhà ta nấu được rượu nếp, có muốn nếm thử không?”
Ngụy Sát phủi phủi áo:
“Đã là cái đứa nhóc hỗn xược ngươi nhiệt tình mời, lão phu miễn cưỡng nếm một chút vậy.”
Khí tức đè nén trong n.g.ự.c bao ngày nay của Tần Kim Chi cuối cùng cũng được giải tỏa.
Ngày hôm sau, hạ triều, Tần Kim Chi không quay về cung hoàng hậu, mà đi thẳng ra khỏi cung.
Hồng công công chạy lúp xúp phía sau gọi:
“Quận chúa! Xin đợi lão nô một chút!”
Tần Kim Chi quay đầu nhìn ông ta một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.
Hồng công công càng thêm hoảng hốt, gấp rút chạy theo:
“Quận chúa! Quận chúa!”
Cuối cùng cũng đuổi kịp, ông ta thở hổn hển, nói:
“Quận chúa! Bệ hạ cho lão nô mời người đến ngự thư phòng.”
Tần Kim Chi chẳng có ý định dừng lại:
“Không đi.”
Hồng công công khó xử:
“Quận chúa, xin người đừng làm khó lão nô nữa.”
Tần Kim Chi dừng lại, nhìn ông ta:
“Không, đi!”
Rồi lập tức sải bước rời đi.
Hồng công công suýt khóc:
“Quận chúa, bệ hạ đã dặn dò rồi, bất kể thế nào lão nô cũng phải mời được người đến.”
Tính khí tiểu quận chúa này sao bỗng nhiên nổi lên thế.
Tần Kim Chi thản nhiên nói:
“Ngươi mà còn đi theo ta, ta sẽ c.h.é.m ngươi.”
Hồng công công sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất.
Người khác thì chẳng ai dám nói thế với Hồng công công, nhưng tiểu quận chúa thì nói được, làm cũng được.
Ông ta khóc lóc nhìn bóng lưng nàng.
Khi về ngự thư phòng bẩm báo, hoàng đế đập mạnh một chưởng xuống bàn.
“Con ranh này! Bảo đến là phải đến! Ngươi thay trẫm hạ thánh chỉ! Truyền nó vào cung cho trẫm!”
Hồng Đức Toàn lại mặt mày ủ rũ chạy đến Thiên Điểu ty.
Thậm chí chẳng dám dẫn theo tiểu thái giám nào, mà giấu thánh chỉ trong ngực, tự mình đi vào.
Ông ta đóng hết cửa sân, cửa phòng, rồi đi đến trước mặt Tần Kim Chi:
“Quận chúa, bệ hạ truyền người nhập cung.”
Tần Kim Chi nằm trên nhuyễn tháp giả vờ ngủ.
Nghe thấy lời ấy, nàng xoay người, đưa lưng về phía ông ta.
“Quận chúa, xin người vào cung đi, bệ hạ đã hạ chỉ rồi.”
Hồng công công cũng không dám tuyên chỉ khi tính khí Tần Kim Chi thất thường, chỉ cẩn thận đứng bên cạnh nhuyễn tháp.
Tần Kim Chi chẳng động:
“Vậy thì ngươi cứ nói lại với ông ta, Tần Kim Chi kháng chỉ, là c.h.é.m đầu hay nhốt đại lao?”
Hồng công công lo lắng vô cùng:
“Ôi quận chúa của ta ơi, bệ hạ sao có thể c.h.é.m đầu người, xin người đừng nói những lời giận dỗi này.”
Tần Kim Chi rút d.a.o găm từ trong ủng, xoẹt một cái, thánh chỉ lập tức bị cắt làm đôi.
“Về bẩm báo đi.”
Nói xong, nàng nhấc chân rời khỏi Thiên Điểu ty.
Hồng công công lén lau nước mắt trong phòng:
Mạng già của ông ta xem như xong rồi.
Hoàng đế nhìn thánh chỉ bị cắt làm đôi, giận đến run tay, chỉ vào Hồng Đức Toàn:
“Lấy gậy kỳ lân cho trẫm! Chuẩn bị xe ngự! Trẫm muốn đến Trấn Bắc vương phủ!”
Hồng Đức Toàn cuống quýt ngăn cả:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bệ hạ! Thế này không được đâu!”
Tiểu quận chúa làm hoàng đế tức đến mức phải đích thân đi đ.á.n.h người.
Hoàng đế nổi giận, đi đi lại lại trong phòng:
“Con nhãi này, tính khí càng ngày càng lớn! Thật sự là không xem ai ra gì nữa rồi!”
Hồng công công ủ rũ:
Chẳng phải là chính bệ hạ sủng ái ra như thế sao.
Hoàng đế nhìn thánh chỉ bị c.h.é.m đôi:
“Cầm thứ này, đi Tiêu Phong điện!”
Trong lòng Hồng công công rất muốn nói:
Bệ hạ, người chẳng phải đang tự tìm tức giận sao.
Hoàng đế tức khí hùng hổ đến Tiêu Phong điện.
Lúc ấy Lưu Y Y đang giúp hoàng hậu xông thuốc.
“Ngươi nhìn xem tôn nữ tốt của ngươi!
Giờ tính khí còn to hơn cả trời!”
Hoàng đế ném mảnh thánh chỉ rách nát lên nhuyễn tháp cạnh hoàng hậu.
Lưu Y Y liếc một cái, trong lòng càng thêm kinh hãi cái lá gan to bằng trời của Tần Kim Chi.
Ngay cả thánh chỉ cũng dám cắt nát.
Hoàng hậu không mở mắt:
“Tôn nữ ta tự nhiên cùng một tính với ta.
Không vừa mắt thì cứ c.h.é.m cả hai bà cháu ta đi, khỏi phải chướng mắt nữa.”
Hoàng đế bật dậy:
“Bà nói cái gì thế! Toàn là bà chiều chuộng nó hư hỏng!
Lần này trẫm nhất định phải dạy dỗ nó một trận ra trò!”
Hoàng hậu thản nhiên:
“Người là thiên tử, muốn dạy dỗ ai thì dạy, cần gì phải nói với bà lão này.”
Hoàng đế tức mà chẳng dám đập phá đồ trong cung hoàng hậu, hầm hầm nói:
“Ngươi truyền chỉ, bảo nó vào cung cho trẫm!”
Hoàng hậu chẳng thèm để ý.
Hoàng đế nhìn sang Phi Yến đang nép một bên:
“Ngươi, ngươi đi! Đi truyền con nhãi đó vào cung cho trẫm!”
Phi Yến bĩu môi, đi đến cạnh hoàng hậu.
Hoàng hậu mở mắt, trừng ông:
“Đừng có đến Tiêu Phong điện của ta giở thói cáu bẳn, phụ tử các ngươi đúng là cùng một dạng, cút, cút, cút!
Đừng có làm chướng mắt ta!”
Nói rồi, bà dẫn cung nhân rời đi.
Hoàng đế run tay chỉ vào bóng lưng hoàng hậu:
“Giận c.h.ế.t trẫm mất thôi!”
Chẳng ai chịu nghe ông cả!
Nhưng người tức gần c.h.ế.t cũng không chỉ mình hoàng đế.
Sứ giả Sở quốc suýt nữa bị Ngụy Lâm làm cho tức phun bọt mép.
Không biết hôm nay đám người Tấn quốc ăn nhầm cái gì.
Hôm qua mấy lão già kia còn ngoan ngoãn như gà, hôm nay suýt nữa đứng cả lên bàn, chỉ thẳng mặt bọn họ mà đòi hỏi.
Họa vô đơn chí, độc tử của trưởng công chúa Sở quốc cũng rơi vào tay Tấn quốc.
Tề Thiên Hành thở hổn hển nhìn Ngụy Lâm:
“Ngụy đại nhân, Tấn quốc các người nhất định phải làm vậy sao?”
Ngụy Lâm nheo mắt nhìn ông ta:
“Tự nhiên là vậy.”
Tề Thiên Hành hít sâu:
“Chuyện này quan hệ trọng đại, chúng ta không thể quyết định.
Chúng ta yêu cầu gặp cửu hoàng tử một lần, sau khi gặp mới có thể đưa ra quyết định.”
Ngụy Lâm khẽ cười:
“Đàm phán chưa có kết luận thì các ngươi sẽ không gặp được vị cửu hoàng tử này.
Bất quá, Tề đại nhân có thể viết thư, ta sẽ chuyển lời hộ.”
Tề Thiên Hành trừng mắt:
“Không được, Tề mỗ nhất định phải gặp cửu hoàng tử.”
Ngụy Lâm gật đầu:
“Vậy Tấn quốc chúng ta vẫn muốn mười lăm tòa thành!”
Mấy lão già Lâu Chiêu đã sẵn sàng nghênh chiến.
Tề Thiên Hành chưa từng thấy qua kẻ nào khó nhằn đến vậy.
Không văng tục lấy một câu nào, mà vẫn có thể làm người ta tức chết.
Ông ta hít sâu một hơi:
“Lấy giấy bút!”
Quan hầu một bên lập tức dâng bút mực giấy nghiên.
Tề Thiên Hành liếc Ngụy Lâm một cái, rồi cắm cúi viết lia lịa.
Ngụy Lâm mỉm cười, thong thả rót thêm trà cho đám lão nhân Lâu Chiêu.
Đám người này xưa nay chưa từng cãi nhau sảng khoái đến thế.
Tuy hơi thô lỗ, nhưng thật sự sảng khoái!