Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 145:  Vung tay ném vạn lượng vàng



Ngụy Lâm đem thư của Tề Thiên Hành đến Trấn Bắc vương phủ, lại được báo là quận chúa không có ở phủ, nàng đã đi xem gánh hát nổi tiếng nhất Kinh thành.

 

Ngay khi bước vào, liền thấy lầu hai đang rải lá vàng xuống sân khấu.

Những lá vàng rơi như tuyết, không ngừng rơi xuống.

Dù là người trên sân khấu hay khán giả dưới lầu đều choáng ngợp trước màn phung phí bạc vàng ấy.

 

Tin Tần Kim Chi đã “vung tay ném vạn lượng vàng” để thưởng cho Diệu Đường Xuân trên Hòa Xuân Đài nhanh chóng truyền đi.

 

Vệ Lâm lên lầu hai, thấy Tần Kim Chi ngồi trên lan can, đúng lúc Diệu Đường Xuân hành lễ kết thúc, nàng đổ cả một thúng lá vàng lên sân khấu.

 

Mọi người trên sân khấu cũng không nhịn được mà nhìn lên Tần Kim Chi.

Một khuôn mặt xinh đẹp không thể tả, lại ngồi lì trên lan can như thế.

Diệu Đường Xuân chỉ thấy tim mình bỗng nhiên nóng lên.

 

Ngụy Lâm nhìn sân khấu đầy lá vàng, mỉm cười nói:

“Biết thế này, Ngụy mỗ cũng nên đi hát một phen.”

 

Tần Kim Chi không đứng dậy, dựa vào cột trụ ăn hoa quả.

“Màn kịch của ngươi còn hay hơn hắn.”

 

Ngụy Lâm đưa thư trong tay cho Tần Kim Chi.

“Phái đoàn Sở quốc muốn gặp cửu hoàng tử.”

 

Tần Kim Chi nhận thư, nhìn lướt qua một cái.

“Cũng đúng, ngươi đã ép họ đến bước này.”

 

Vệ Lâm mỉm cười:

“Dù sao cũng là chuyện quận chúa giao cho.”

 

Lúc ấy, bên dưới bỗng vang lên tiếng ồn ào.

 

“Bảo Diệu Đường Xuân ra uống với bổn thiếu gia thì có gì không được, bổn thiếu gia đã ném bao nhiêu bạc lên người hắn rồi!”

 

Tiểu sai của Hòa Xuân Đài vội kéo người đó lại:

“Hà thiếu gia! Chúng ta còn phải diễn suất sau, làm sao ra uống cùng ngài được?

Chúng ta cũng phải nghĩ đến những khán giả khác chứ.”

 

Hà thiếu gia kia liền tát vào mặt tiểu sai.

“Ta nói hắn ra uống với ta thì hắn phải ra!

Thứ hạ lưu lại dám giả vờ cái gì!”

 

Thị vệ bên cạnh lập tức ập vào đ.ấ.m đá tiểu sai.

Chủ gánh hát đứng bên cạnh lo lắng nói:

“Hà thiếu gia! Xin ngài bình tĩnh, giờ thật sự không thể cho Diệu Đường Xuân uống rượu, nếu say thì màn sau làm sao hát tiếp?”

 

Hà thiếu gia đá vào bụng ông ta:

“Sao? Gặp được kẻ có tiền hơn là quay mặt à?

Nghe cho rõ, nếu hôm nay Diệu Đường Xuân không ra, ta sẽ phá gánh hát này của ngươi!”

 

Tần Kim Chi nhìn xuống, nhíu mày:

“Vân Tước.”

 

Vân Tước nghe vậy liền nhảy xuống, một phát đá vào bụng Hà thiếu gia kia.

Người bị đá bay ra mấy mét. Cả rạp hát im phăng phắc.

 

Hà thiếu gia là nhi tử của lễ bộ thượng thư, hắn kết giao với thập ngũ hoàng tử.

Ngày thường, hắn đã quen cái thói làm càn ở Kinh thành.

 

Giọng Tần Kim Chi từ trên cao truyền xuống:

“Chặt hai ngón tay hắn.”

 

Hà thiếu gia lập tức hét lớn:

“Tần Kim Chi! Ngươi dám!”

 

Tần Kim Chi cười khinh bỉ.

Hóa ra hắn đã biết là nàng, lại cố tình muốn hạ nhục nàng?

Khi binh quyền Tần gia đã giảm đi một phần, thật sự là đủ loại quỷ ma dám leo lên đầu nàng.

 

Tần Kim Chi ngồi thẳng dậy, thu chân lại, tay chống lên gối.

“Ở kinh thành này, có điều gì mà Tần Kim Chi ta không dám?”

 

Vân Tước quật mấy tên tay sai vây quanh ngã lăn dưới đất, sau đó rút dao, cắt hai ngón tay của tên Hà thiếu gia kia.

“Aaaaaaaa!!!”

 

Diệu Đường Xuân quay lại sân khấu, thấy nữ tử trên lầu ấy mang nét mặt đầy tự tin, ngang ngược.

 

“Tần Kim Chi! Đợi đó! Tần gia ngươi xong đời rồi!

Ta sẽ đi báo với điện hạ! Để điện hạ g.i.ế.c ngươi!”

 

Tần Kim Chi cười khẩy:

“Nói mộng gì vậy, Vân Tước, ném hắn ra cho ta.”

 

Vân Tước bước đến túm cổ áo Hà thiếu gia, rồi lao người ném ra ngoài.

Tiểu sai Hà phủ vội chạy theo.

 

Hà thiếu gia đỏ mắt:

“Về phủ gọi người, bao vây Hòa Xuân Đài!”

 

Tần Kim Chi vô tư quay sang nhìn Diệu Đường Xuân:

“Tiếp tục hát đi.”

 

Trong rạp hát chỉ còn lác đác vài hàng ghế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay khi Vân Tước ra tay, mọi người đã rời khỏi đó.

Nhiều người chỉ nghe danh Tần Kim Chi nhưng chưa từng thấy mặt nàng.

Đã biết là nàng thì ai dại gì ở lại, họ sợ bị vạ lây, chạy còn không kịp.

 

Diệu Đường Xuân gật nhẹ đầu, ra sau thay đồ.

Màn hát này, hắn chỉ hát cho một người.

 

Vân Tước mang hai ngón tay lên lầu.

 

Tần Kim Chi thu chân vào:

“Đưa cái này cho phái đoàn Sở quốc.”

 

Ngụy Lâm lấy chiếc khăn tay gói hai ngón tay ấy lại.

“Ngụy mỗ hiểu.”

 

Tần Kim Chi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:

“Đã đến thì cùng ngồi xem một lát.”

 

Ngụy Lâm ngoan ngoãn ngồi xuống, nhâm nhi loại trà một ấm trăm lượng, mỉm cười xem hát.

 

Đúng lúc Diệu Đường Xuân hát đến phần hấp dẫn nhất, Hà thiếu gia dẫn theo trăm mấy tên tay sai xông vào.

Hai ngón tay đã được băng lại, hắn chỉ vào Tần Kim Chi, giận dữ:

“Giết cho ta!”

 

Diệu Đường Xuân vội nói:

“Hà thiếu gia, mọi chuyện đều vì ta mà ra, ta xin chịu trách nhiệm bồi thường!”

 

Hà thiếu gia nhìn hắn:

“Ngươi cũng chạy không thoát, đợi ta g.i.ế.c nàng ta xong, xem ta xử ngươi thế nào!”

 

Trên mặt Diệu Đường Xuân là nỗi lo cho Tần Kim Chi.

 

Khi đám tay sai lao lên lầu, bỗng vang một tiếng ngáp to, như vừa tỉnh ngủ.

Theo đó là tiếng vũ khí kéo lê trên sàn.

 

Hồ A Man và Hồ A Giao vừa đi vừa giãn gân cổ bước ra từ phía sau bình phong.

“Lão Tần, xem vở này thật đã tai quá, lâu lắm mới ngủ ngon như vậy.”

 

Hồ A Man khoác hai cái rìu lớn trên vai:

“A tỷ, lâu rồi chưa thi đấu, xem hôm nay ai c.h.é.m được nhiều hơn!”

 

Hồ A Giao xoa cây thương trên tay, cười ha hả:

“Được, ta cũng muốn vậy!”

 

Nói rồi, hai người lao vào đám đông.

 

Tần Kim Chi nhìn Diệu Đường Xuân:

“Ngươi, tiếp tục hát đi.”

 

Diệu Đường Xuân thở phào, ra hiệu cho nhạc công.

Trống lại nổi lên, đám tay sai Hà phủ từng người ngã xuống, máu chảy la liệt.

 

“Mười chín!”

“Hai mươi ba!”

“Hai mươi bảy!”

“Ba mươi lăm!”

Mùi m.á.u tràn ngập khán đài.

 

Hà thiếu gia nhìn những cái xác tay sai rơi rụng, sắc mặt dần tái nhợt.

Khi cái xác cuối cùng bị ném ra ngoài, vở diễn của Diệu Đường Xuân khép màn.

 

Hồ A Giao liếc Hồ A Man, cười:

“A Man, ta thắng rồi!”

 

Tần Kim Chi chỉ vào Hà thiếu gia dưới sàn:

“Vẫn còn một người nữa, ai g.i.ế.c được hắn, lát nữa ta mời uống rượu Bách Hoa.”

 

Hà thiếu gia tái mét:

“Phụ thân ta là lễ bộ thượng thư! Ngươi dám g.i.ế.c ta?”

 

Đột nhiên hai bóng lớn xuất hiện trước mặt hắn: rìu và thương vung đến.

Bỗng có tiếng roi quật, Hà thiếu gia bị kéo lùi.

 

“Kim Chi, sao lại nổi giận lớn thế.”

 

Một nam tử khoác long bào thêu gấm, tay cầm quạt ngọc xương đi vào, bên cạnh còn có một nữ tử cầm roi.

 

“Hắn làm phiền ngươi sao?

Hoàng thúc thay hắn tạ lỗi với ngươi.”

 

Người đến chính là thập ngũ hoàng tử, Tiêu Triệt.

 

Tần Kim Chi tỏ vẻ thờ ơ:

“Được, ngươi thay hắn quỳ xuống khấu đầu một cái cho ta đi.”

 

Tiêu Triệt sắc mặt tối sầm.

“Hỗn láo!”

 

Nữ tử bên cạnh Tiêu Triệt vung roi quất về phía Tần Kim Chi.

Hồ A Giao vung thương chặn roi, Hồ A Man lấy rìu bổ đôi chiếc roi.

 

Nụ cười của Tần Kim Chi nở rộ:

“Bây giờ, ta muốn g.i.ế.c hai người, thập ngũ thúc, ngươi định bảo vệ ai?”