Những ngày này, Tần Nghiệp thật sự ăn ngon ngủ yên, Kim Chi đã trở mặt với lão già kia rồi.
Lần này tôn nữ chính là của riêng ông.
Kết quả, đến ngày thứ ba thì lại thấy hoàng hậu với gương mặt giận dữ và hoàng đế mặt hơi sưng xuất hiện ở Trấn Bắc vương phủ.
Hoàng hậu vội vã lao thẳng đến viện của Tần Kim Chi.
Hoàng đế mặt lạnh, nhưng bước chân thì chẳng chậm lại chút nào.
Tần Nghiệp bị phớt lờ hoàn toàn.
Ông nhớ rõ, đây là Trấn Bắc vương phủ mà.
Khi đế hậu đến viện của Tần Kim Chi, bên trong vẫn vô cùng nhàn nhã.
Tần Kim Chi đang nằm trên xích đu, bên cạnh đầy tỳ nữ hầu hạ, trái cây thơm ngát.
Hoàng hậu vừa bước vào liền kêu:
“Cháu ngoan của ta!
Sao con lại tháo khóa trường mệnh xuống?”
Người trong viện lập tức quỳ xuống hành lễ.
Tần Kim Chi mở mắt:
“Hoàng tổ mẫu, sao người lại xuất cung rồi?”
Hoàng hậu lấy ra cái khóa trường mệnh đã được sửa chữa:
“Còn không phải vì con sao, đến cái này cũng dám tháo, mau đeo vào!”
Tần Kim Chi ngoảnh đầu:
“Có đeo hay không cũng vậy thôi, c.h.ế.t sớm đỡ phải làm chướng mắt người khác.”
Hoàng đế giận đến mức bước lên phía trước:
“Ngươi nghe xem, nghe xem! Nó đang nói cái gì vậy?”
Hoàng hậu trừng mắt với hoàng đế.
Nếu hôm nay không phải bà vào tẩm điện của hoàng đế, nhìn thấy cái khóa trường mệnh đặt trên bàn, bà cũng chẳng biết Tần Kim Chi đã tháo nó xuống.
Năm đó vị cao tăng kia đã vạn lần dặn dò, ngoài lúc thay khóa hàng năm thì tuyệt đối không thể tháo xuống.
Hoàng hậu tức giận mắng hoàng đế một trận, vội vã mang khóa trường mệnh đến Trấn Bắc vương phủ.
Hoàng hậu dịu giọng:
“Đừng so đo với cái lão già kia, ông ta cũng chỉ có tác dụng này thôi.
Nghe lời hoàng tổ mẫu, mau đeo vào.”
Tần Kim Chi ngẩng cổ:
“Ta cũng chẳng phải thân sinh của các người, mang nổi vật quý giá này sao?”
Hoàng đế tức đến mức muốn đánh:
“Cái gì mà không phải thân sinh?
Ngày mai ngươi liền ghi tên vào gia phả hoàng thất, đổi họ thành Tiêu cho ta!”
Ngoài viện, Tần Nghiệp đang nghe lén, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Có thể đổi họ sao???
Ông liền cảm thấy lão già kia thật vô liêm sỉ.
Tần Kim Chi cười lạnh:
“Thôi miễn, ta không chịu nổi.”
Hoàng hậu nóng ruột:
“Đứa nhỏ ngoan, đừng chấp lão già kia, đừng để tổ mẫu đau lòng, mau đeo vào.”
Cảnh này mà để đám hoàng tử công chúa thấy, chắc chắn sẽ khiến họ ghen tị đến phát điên.
Hoàng đế ở bên cũng lo lắng, những lời vị cao tăng kia nói cứ vang mãi trong tai mấy ngày nay.
Kết quả, đứa nhỏ này mấy ngày liền không chịu vào cung.
Nhỏ thì bướng, già thì cũng bướng.
Hoàng hậu bất ngờ đập bàn:
“Tất cả quỳ xuống cho ta!”
Tần Kim Chi lập tức quỳ xuống đất.
Đám tỳ nữ trong viện sợ đến mức nhắm chặt mắt.
Bị dọa c.h.ế.t khiếp, ngay cả hoàng đế cũng quỳ xuống!!!
Hoàng hậu trực tiếp tháo lấy vòng cổ vàng của Tần Kim Chi xuống, rồi treo khóa trường mệnh lên.
“Còn dám tháo nữa, lão nương đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”
Tần Kim Chi không dám nói gì, hoàng đế bên cạnh lại vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Hoàng hậu lập tức chỉ tay mắng hoàng đế:
“Nói nó mà không nói ngươi sao?
Lần sau hai ông cháu các ngươi còn dám tháo khóa trường mệnh này, thì hoàng đế hoàng hậu gì cũng c.h.ế.t hết đi, chẳng ai cần sống cả!”
Tần Kim Chi liếc nhìn hoàng đế, cười khẩy một tiếng.
Hoàng đế thừa dịp hoàng hậu không chú ý liền tát mạnh vào người nàng:
“Con ranh, dám tháo nữa thì lão tử đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”
Hoàng hậu chỉ vào cả hai:
“Quỳ cho ta một canh giờ, để ghi nhớ cho kỹ!”
Hoàng đế nhìn hoàng hậu, ông là hoàng đế cơ mà?
Quỳ một canh giờ thì còn ra thể thống gì?
Đúng lúc này, Tần Nghiệp chậm rãi bước vào, mặt đầy vẻ hả hê:
“Tẩu tẩu, phạt hay lắm!”
Hai người này, khắp thiên hạ cũng chỉ có hoàng hậu là quản được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng hậu nhìn Tần Nghiệp, lại càng tức giận:
“Ngươi làm tổ phụ kiểu gì vậy?
Việc lớn như tháo khóa trường mệnh mà cũng không biết?
Ngươi cũng quỳ xuống cho ta!”
Tần Kim Chi phá lên cười, chỉ vào Tần Nghiệp đang quỳ cạnh hoàng đế:
“Hahahahahaha!”
Hoàng đế cũng hả hê:
“Đáng đời!”
Tần Nghiệp gãi đầu, thấy có gì đó không đúng.
Hoàng hậu ngồi trước mặt ba người:
“Ta nói cho ba người các ngươi biết, lần sau còn xảy ra chuyện thế này, lão nương không tha cho các ngươi!”
Đế hậu xuất cung là việc lớn, chẳng bao lâu sau cả hai liền rời đi.
Để lại một ông một cháu trợn mắt nghiến răng.
“Lão già này vừa đến là lão tử liền xui xẻo.”
Tần Nghiệp lầm bầm rồi bỏ đi.
Tần Kim Chi lại không ngờ hoàng đế và hoàng hậu vì nàng mà chịu xuất cung.
Chỉ là, điều này cũng có nghĩa, hoàng đế sẽ không còn bảo vệ Minh Vương nữa.
Hươu c.h.ế.t về tay ai, còn phải xem bản lĩnh của mỗi người.
Tần Kim Chi tâm trạng vui vẻ:
“Đi tìm một thợ may chuyên làm y phục cho vũ cơ đến đây.”
Vân Cẩm mặt đầy nghi hoặc:
“Quận chúa muốn mặc sao?”
Tần Kim Chi thở dài:
“Ngày mai ta sẽ hầm con Lam Lam của ngươi cho ngươi bồi bổ não.”
Vân Cẩm bĩu môi, như thể treo một bình dầu trên đó.
Tần Kim Chi vươn vai:
“Đi tìm vài tên tiểu tư, tắm rửa sạch sẽ cho Hoàng Phủ Nam Phong.”
Ngụy Lâm đã gửi thư đến, Sở quốc đồng ý dùng Phong Lao Quan để đổi Hoàng Phủ Nam Phong.
Ngày mai trong cung sẽ mở yến tiệc, Hoàng Phủ Nam Phong cũng sẽ được giao trả cho Sở quốc.
Nhưng Tần Kim Chi lại biết một bí mật của Hoàng Phủ Nam Phong.
Bí mật này, ngay cả người Sở quốc cũng không biết.
Mẫu thân của Hoàng Phủ Nam Phong không phải hoàng hậu Sở quốc, mà là một vũ cơ.
Hoàng thất xem trọng nhất là huyết thống cao quý, có một mẫu thân xuất thân vũ cơ là đả kích chí mạng đối với Hoàng Phủ Nam Phong.
Chỉ là, vì hoàng hậu Sở quốc không có con, hắn lại được hoàng đế sủng ái nhất, nên mới được ghi vào dưới danh nghĩa hoàng hậu.
Ai bảo Tần Kim Chi trời sinh ác độc.
Rơi vào tay nàng, xem như hắn xui xẻo.
Nỗi nhục nhã như thế này, Hoàng Phủ Nam Phong, hắn sẽ phải nhớ thật kỹ.
Ngày hôm sau, trong cung mở tiệc chiêu đãi sứ thần Sở quốc.
Đám người Tề Thiên Hành đều ngóng trông cửu hoàng tử.
Tiêu Triệt lại nhìn chằm chằm vào chỗ trống của Tần Kim Chi.
Hôm đó, hắn tìm đến nhị ca, kết quả bị nhị ca tát cho một cái.
“Là ai cho ngươi cái lá gan động vào Tần Kim Chi?
Ngươi có biết nếu nàng ta xảy ra chuyện, phụ hoàng nhất định sẽ đổ nghi ngờ lên đầu ta không?”
Tiêu Triệt ôm mặt:
“Nhị ca, ta là muốn giúp ngươi.
Việc của Trịnh gia chính vì có Tần Kim Chi mà trở nên nghiêm trọng, nếu nàng ta xảy ra chuyện, việc của Trịnh gia cũng sẽ tự nhiên lắng xuống.”
Tiêu Uẩn c.h.ử.i thẳng mặt hắn:
“Đồ ngu! Hoàng hậu xem Tần Kim Chi như con ngươi trong mắt, chưa nói đến việc ngươi để Hà Kỳ ám sát nàng ta giữa phố, bản thân ngươi còn để lộ mặt, chẳng phải dễ dàng tra ra ta sao?
Ngươi tưởng người trong Kinh thành này đều là kẻ ngốc à?”
Ánh mắt Tiêu Triệt tối sầm:
“Ta cũng không ngờ con nhóc điên ấy ngay cả công tử nhà thượng thư cũng dám giết.”
Tiêu Uẩn mặt đầy tức giận:
“Công tử nhà thượng thư thì là cái thá gì?
Tần Kim Chi gây xung đột với hoàng tử công chúa còn ít sao?
Ngay cả răng của Tiêu Xuyên nàng ta cũng đ.á.n.h gãy, phụ hoàng còn chẳng nói gì.
Nếu không phải Kỷ Vân kéo ngươi chạy nhanh, giờ ngươi đã có cùng kết cục với Hà Kỳ rồi.”
Tiêu Triệt không dám tin:
“Nàng ta còn dám g.i.ế.c cả hoàng tử?”
Tiêu Uẩn hừ lạnh:
“Nàng ta có gì mà không dám.”
Những ngày này, hắn xoay sở trong Kinh thành, phát hiện rất nhiều chuyện đều vòng về cái tên Tần Kim Chi.
Con nhóc điên này, tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài!
Tiêu Uẩn nhìn Tiêu Triệt:
“Tóm lại, sau này ngươi tránh xa nàng ta ra một chút.
Việc của Hà Kỳ, ngươi đi tạ lỗi với nàng ta đi, đừng để nàng ta để mắt đến ngươi, làm hỏng việc của ta!”
Trong mắt Tiêu Triệt lóe lên vẻ hung ác:
“Ta biết rồi, nhị ca.”