Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 150: Biển cả dung nạp trăm sông



Yến tiệc trong cung vừa bắt đầu, sứ đoàn Sở quốc đã vội vàng bẩm với hoàng đế:

“Bệ hạ, nay hai nước ta đã đạt thành hiệp nghị, chẳng hay có thể để chúng thần rước cửu hoàng tử trở về không?”

 

Hoàng Phủ Nam Anh cùng Hoàng Phủ Đại đều nóng lòng nhìn chằm chằm hoàng đế.

Hoàng đế khẽ vuốt mũi, cửu hoàng tử Sở quốc vốn bị Tần Kim Chi giữ trong tay, chuyện này ông cũng mới biết gần đây.

 

Ông liếc qua chỗ ngồi vẫn còn trống của Tần Kim Chi, chau mày:

Nha đầu này sao còn chưa đến.

 

“Các vị vội gì, chẳng lẽ là sợ trẫm giữ lại cửu hoàng tử của các vị hay sao?”

 

Đang nghĩ ngợi, ngoài điện chợt vang lên tiếng Tần Kim Chi.

Một thân cung trang hoa lệ, mặc trên người nàng hợp đến mức hoàn mỹ.

Tần Kim Chi nhấc chân bước vào đại điện.

 

Hoàng Phủ Nam Anh cùng Hoàng Phủ Đại vừa thấy Tần Kim Chi liền như gà trống xù lông.

 

Hoàng Phủ Nam Anh mặt đầy châm chọc:

“Quả nhiên là đại quốc, ngay cả nữ tử cũng có thể thượng triều, lại còn ngao du ngoài phố.

Khác hẳn nữ tử Sở quốc ta, từ nhỏ đã gia giáo nghiêm cẩn, ngay cả ra đường cũng phải đội mũ che.

Huống hồ, sao có thể để nam nữ ngồi cùng một chỗ?”

 

Vì đây là yến chiêu đãi ngoại thần, trên tiệc không có nữ quyến.

Duy chỉ có Tần Kim Chi là nữ tử xuất hiện.

 

Tần Kim Chi nghiêng đầu, thần sắc cổ quái liếc Hoàng Phủ Đại:

“Ngươi là nam nhân à?”

 

Hoàng Phủ Đại sững sờ, gằn giọng:

“Ngươi nói bậy gì thế?”

 

Tần Kim Chi lại càng ngạc nhiên nhìn nàng ta:

“Vừa rồi hắn cứ lải nhải cái gì mà nam nữ không ngồi chung chỗ, bổn quận chúa còn tưởng ngươi cũng là nam nhân cơ.”

 

Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Anh lập tức trầm xuống.

 

Quần thần Tấn quốc đều mang vẻ hả hê nhìn sứ giả Sở quốc.

Dẫu trong lòng họ cũng chẳng ủng hộ nữ tử thượng triều, nhưng lúc này ai lại đi vạch trần Tần Kim Chi chứ.

 

Tần Kim Chi thật sự nghĩ không thông.

Thiên hạ chẳng qua chỉ có hai loại người, nam nhân và nữ nhân.

Ấy vậy mà một số nam nhân cứ thích lấy thân phận nữ tử ra hạ thấp, áp chế.

Thân phận nam nhân khiến bọn họ ngạo mạn, vô lễ, tự cho mình cao quý.

Tựa hồ đã quên rằng, mẫu thân, tỷ muội, nhi nữ của họ cũng đều là nữ tử.

 

Hoàng Phủ Nam Anh thậm chí còn muốn lấy cái gọi là gia phong giáo dưỡng ra chèn ép Tấn quốc.

Nhưng rõ ràng ruột thịt của hắn, Hoàng Phủ Đại kia vẫn ngồi ngay bên cạnh.

 

Tần Kim Chi bừng tỉnh:

“A, bản quận chúa hiểu rồi.

Thì ra huynh muội các ngươi bất hòa, hắn muốn sỉ nhục ngươi, bảo ngươi không có giáo dưỡng.”

 

Hoàng Phủ Nam Anh hoảng hốt nhìn sang Hoàng Phủ Đại:

“Thất muội, ta không có, muội đừng nghe nàng ta nói nhảm.”

 

Hoàng Phủ Đại mặt đỏ bừng:

“Ngươi đừng hòng ly gián tình cảm huynh muội chúng ta!”

 

Dù biết rõ Tần Kim Chi cố ý chia rẽ, trong lòng nàng ta vẫn khó chịu.

 

Tần Kim Chi tươi cười:

“Ha, nhìn qua đã biết rồi. Nhưng Tấn quốc ta đường đường là đại quốc, biển cả dung nạp trăm sông, Sở quốc các ngươi có muốn cũng chẳng học nổi.”

 

Hoàng Phủ Nam Anh hừ lạnh:

“Những chuyện ô nhục môn phong thế này, Sở quốc chúng ta khinh, chẳng buồn làm!”

 

Tần Kim Chi mỉm cười nhìn hắn:

“Ngón tay kia đã nhận được chưa?”

 

Hoàng Phủ Nam Anh sững lại.

Ngón tay? Là ngón tay của cửu ca!

Hắn giận dữ bật dậy:

“Cửu ca đang ở trong tay ngươi?”

 

Lần trước, hắn thấy sứ đoàn mang về hai ngón tay, suýt chút nữa đã cầm kiếm xông đến tìm Tần Kim Chi tính sổ, may là sứ đoàn ngăn cản.

Nếu là kẻ khác, còn có thể xem xét đến bang giao hai nước, nhưng Tần Kim Chi chính là tôn nữ của Tần Nghiệp, kẻ kia lại hận Sở quốc thấu xương.

 

Kết cục của Hoàng Phủ Đại, họ đâu phải không thấy.

Ai dám chắc lần này nàng không mở miệng đòi thêm hai mươi vạn lượng bạc chuộc người?

 

Văn vỏ bá quan cùng các hoàng tử dự tiệc lúc này cũng chợt tỉnh ngộ.

Thì ra cửu hoàng tử Sở quốc nằm trong tay Tần Kim Chi!

Thế thì hắn ắt đã khổ sở chẳng ít.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không ít người trong lòng bắt đầu ngẫm nghĩ:

Vì sao cửu hoàng tử lại rơi vào tay nàng?

 

Hoàng Phủ Đại cũng giận dữ quát:

“Mau giao cửu ca của ta ra đây!”

 

Tần Kim Chi cười dữ tợn:

“Được thôi.”

 

Nàng vỗ tay, lập tức có người khiêng vào một chiếc lồng sắt phủ vải đỏ.

Mọi người đều ngơ ngác, chẳng hiểu vị quận chúa này lại giở trò gì.

 

Hoàng đế thấy nụ cười quái dị trên mặt nàng, mí mắt giật liên hồi.

Nha đầu này lại sắp gây họa rồi!

 

Tần Kim Chi cầm theo bình rượu, đi đến bên lồng, đột ngột giật phăng tấm vải đỏ.

 

Bên trong là một nam tử mặc vũ y đỏ rực, hai mắt bịt vải đỏ, trước n.g.ự.c rộng mở, nửa người dựa vào song sắt.

Dẫu bị che mắt, vẫn lộ ra dung mạo tuấn mỹ phi phàm.

Có vẻ người bên trong đã hôn mê.

 

Chúng nhân Sở quốc ngây ra một thoáng, sau đó lại đồng loạt phẫn nộ.

Người bị nhốt như súc sinh trong lồng kia chính là cửu hoàng tử của bọn họ.

Không chỉ bị giam, còn bị ép khoác lên xiêm y vũ cơ, sỉ nhục tột cùng!

 

“Ngươi dám nhục nhã cửu hoàng tử Sở quốc chúng ta như thế?

Bệ hạ, đây chính là lễ nghi đãi khách của Tấn quốc sao?”

 

Tề Thiên Hành giận đến run người, mắt trừng như muốn nứt ra.

 

Tần Kim Chi phá lên cười:

“Đãi khách? Hắn là tù binh, là con tin, là kẻ dưới trướng bản quận chúa.

Đương nhiên ta phải sỉ nhục hắn, bằng không thì ta bắt hắn về để làm gì?”

 

Câu nói ấy khiến đối phương nghẹn họng, nhất thời chẳng tìm ra lời phản bác.

 

Hoàng Phủ Nam Anh trừng mắt nhìn Tấn đế, lửa giận bừng bừng:

“Bệ hạ, đây là thái độ của Tấn quốc đối với bang giao Sở quốc sao?

Chúng ta đã đáp ứng mọi điều kiện, ngài lại dung túng nữ nhân điên cuồng này làm nhục cửu ca của ta.”

 

Tần Kim Chi khinh miệt liếc hắn:

“Sao cái tên này mãi chẳng ghi nhớ được gì thế nhỉ?”

 

Nói rồi, nàng liền rút d.a.o găm nơi hông, đ.â.m thẳng vào vai Hoàng Phủ Nam Phong.

 

“Bản quận chúa từng nói, đối diện hoàng đế nước ta, phải quỳ mà nói chuyện.”

 

Hoàng Phủ Nam Anh lập tức muốn lao lên:

“Ta g.i.ế.c ngươi!”

 

Sứ đoàn Sở quốc vội ngăn cản:

“Cửu điện hạ còn trong tay nàng ta, thập tứ điện hạ hãy bình tĩnh!

Nàng ta chỉ muốn sỉ nhục Sở quốc ta mà thôi!”

 

Tề Thiên Hành đã sớm đoán rằng hôm nay chẳng yên bình, chỉ không ngờ nữ nhân kia lại dùng cách này nhục nhã Sở quốc.

 

Ông ta tiến lên một bước, hành lễ:

“Bệ hạ, Phong Lao Quan là trọng địa quân sự của Sở quốc, vì tình hữu nghị, Sở quốc chúng ta đã hai tay dâng tặng.

Nay, quận chúa lại nh.ụ.c m.ạ cửu hoàng tử, chẳng phải muốn phá vỡ bang giao hai nước sao?”

 

Lời ấy cực kỳ nghiêm trọng.

Một khi quan hệ tan vỡ, chiến hỏa lại bùng, Tần Kim Chi chính là tội nhân.

 

Nhưng nàng xưa nay hoang đường quen thói, ở Kinh thành làm trò quái gì cũng không có ai lấy làm lạ.

Chớ nói người Sở quốc, ngay cả người Tấn quốc nàng cũng động thủ không nể nang.

Huống hồ, trừ hai ông cháu Tần gia, cả nhà  bọn họ đều đã c.h.ế.t trận nơi biên thùy chống Sở.

Nàng không thừa dịp sứ giả tiến kinh mà g.i.ế.c sạch, đã là quá nể mặt rồi.

 

Hoàng đế vội hòa giải:

“Tôn nữ bị ta nuông chiều quá đỗi, các vị chớ để bụng.

Kim Chi, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

 

Người Sở nghe hoàng đế thản nhiên lảng sang chuyện khác, ai nấy đều cứng họng.

Đây là xem bọn họ chẳng ra gì sao?

 

Tần Kim Chi rút d.a.o găm ra, người trong lồng khẽ chau mày.

Nàng khẽ cười, rưới rượu lên vết thương của Hoàng Phủ Nam Phong.

 

Hoàng Phủ Đại thét lớn:

“Ngươi làm gì vậy?”

 

Rượu hòa cùng m.á.u loang ra, thấm qua lớp áo mỏng, tình cảnh giữa đại điện ngột ngạt kỳ lạ, lại lộ vẻ mập mờ.

 

Rượu cạn, Tần Kim Chi cúi gần lồng sắt:

“Còn giả vờ bất tỉnh? Vậy ta lại đ.â.m ngươi thêm mấy nhát nữa nhé.”