Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 154:



Tần Kim Chi chậm rãi ngồi trở lại ghế.

“Hắn giờ còn lo thân mình chưa xong, ngươi còn chưa biết sao?

Hắn đã được phong vương rồi, sắp tới sẽ phải rời kinh về đất phong, tức là đã bị đuổi khỏi kinh thành.”

 

Trịnh Văn Bá còn chưa kịp hoàn hồn sau câu nói trước của Tần Kim Chi, lại tiếp tục chấn động bởi tin phong vương này.

 

Nhị hoàng tử lại có thể bị phong vương như thế?

Chẳng lẽ việc bọn họ âm thầm mưu tính đã bị bệ hạ phát hiện?

 

Tần Kim Chi nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Nói thật cho ngươi biết, ngươi sống không nổi đâu, nhưng người nhà ngươi vẫn còn có thể sống.

Chỉ cần ngươi nói cho ta biết sổ sách ở đâu, ta sẽ giữ cho Trịnh phủ vô sự.”

 

Nàng nhìn đôi mắt ngờ vực của Trịnh Văn Bá, mỉm cười nói tiếp:

“Tò mò làm sao ta biết có sổ sách à? Trịnh đại nhân cũng chẳng ngu ngốc đâu.

Tội tày đình như tịch thu cả nhà, diệt cả tộc thế này, ngươi sao có thể không giữ lại đường lui?

Ngươi chẳng phải cũng sợ lỡ chuyện bị bại lộ, nhị hoàng tử sẽ diệt cả nhà ngươi diệt khẩu hay sao?”

 

Lần đầu tiên Trịnh Văn Bá nghiêm túc nhìn Tần Kim Chi.

Trước kia chỉ thấy nàng là kẻ vô pháp vô thiên, ngang ngược kiêu căng.

Nhưng lúc này, người ngồi trước mặt hắn hoàn toàn khác biệt.

 

Nguy hiểm.

Nữ tử trước mặt tuyệt đối không phải hạng ăn chơi, chỉ biết hung hăng như lời đồn.

 

Sắc mặt hắn trầm xuống:

“Ngụy Sát là người của ngươi?

Chuyện điều tra thuế khóa cũng là do ngươi muốn làm rõ?”

 

Tần Kim Chi nghĩ một chút, rồi đáp:

“Ngụy lão quả thực là ta mời về, chuyện thuế khóa cũng là ta muốn tra.

Đó đều là bạc của ta, ta không tra thì thôi, sao lại không được tra?”

 

Trịnh Văn Bá im lặng thật lâu:

“Ngươi ẩn nhẫn đến nay, rốt cuộc là vì cái gì?

Chẳng lẽ vì sợ bệ hạ sẽ ra tay với Tần gia?”

 

Tần Kim Chi thờ ơ dựa người, mắt nửa khép nửa mở nhìn hắn:

“Trịnh đại nhân, nếu ngươi còn muốn quanh co, ta đành phải làm chút chuyện thôi.

Ngươi biết đấy, ta là một kẻ điên.”

 

Thấy nụ cười trên mặt nàng, Trịnh Văn Bá không kiềm được mà rùng mình.

 

“Ta lấy gì tin ngươi?”

 

Tần Kim Chi cười nhạt:

“Ta đâu có bắt ngươi phải tin ta.

Ta chỉ nói cho ngươi biết, ta sẽ làm gì.”

 

Trịnh Văn Bá gắng gượng ổn định tâm thần, nhưng lời của Tần Kim Chi lập tức đ.á.n.h tan sự trấn tĩnh ấy.

Hắn chẳng nghi ngờ gì lời nàng nói, chỉ là... sổ sách ấy chính là bùa hộ mệnh cuối cùng của người nhà hắn.

 

“Có thích khách cướp ngục! Mau gọi người!”

 

Nghe tiếng la, khóe môi Tần Kim Chi càng cong lên:

“Trịnh đại nhân, ngươi đoán xem, đám thích khách này là đến g.i.ế.c ngươi, hay là đến cứu ngươi?”

 

Trịnh Văn Bá nghiêm giọng nhìn nàng:

“Quận chúa hình như một chút cũng không bất ngờ?”

 

Tần Kim Chi bật cười:

“Tất nhiên rồi, tin tức là ta báo cho Minh vương cơ mà.

À, chính là nhị hoàng tử mà ngươi tận trung ấy.

Biết vì sao hắn bị phong vương không?

Trịnh Hồng Văn đã bị ta bắt, chuyện của các ngươi giấu không nổi nữa.

Bệ hạ muốn giữ cho hắn một mạng đấy.”

 

Sắc mặt Trịnh Văn Bá ngày càng u ám.

Không ngờ Tần Kim Chi lại bắt được Trịnh Hồng Văn.

 

Minh vương nào phải kẻ ngu ngốc.

Chuyện quận chúa gây ra ở yến tiệc cung đình, hắn sao có thể không sinh nghi?

Hắn tất nhiên sẽ cho người giám sát Trịnh Văn Bá.

Vì thế Tần Kim Chi mới cố ý chỉ dẫn theo mỗi Vân Tước đến Đại Lý Tự, làm rầm rộ khiến hắn mắc câu.

 

Việc Minh vương rời kinh lánh nạn đã là chắc chắn.

Lúc này tuyệt đối không thể xảy ra sơ hở.

Nếu Minh vương biết Tần Kim Chi đã lần ra đến chỗ Trịnh Văn Bá, hắn chắc chắn sẽ diệt khẩu.

 

Trịnh Văn Bá nhìn nàng chằm chằm:

“Nơi này là Đại Lý Tự, cho dù là nhị hoàng tử, người của hắn cũng chưa chắc đã vào được.”

 

Đại Lý Tự vốn quản chế nghiêm ngặt, các bổ nha đều có võ nghệ không tệ.

Hắn không tin nhị hoàng tử lại ngu dại đến mức chọn lúc này để g.i.ế.c người diệt khẩu.

 

Tần Kim Chi vắt chân, mỉm cười:

“Nhưng nếu có người báo cho hắn biết, hôm nay phần lớn bổ nha đều đã theo Triệu thiếu khanh của Đại Lý Tự ra ngoài làm việc thì sao?”

 

“Ngươi đã sớm bố trí mai phục trong Đại Lý Tự?”

 

Trịnh Văn Bá nghe đến đây còn có gì không hiểu, rõ ràng hắn đã bị Tần Kim Chi lấy làm mồi nhử, dẫn rắn ra khỏi hang.

 

Nhưng nàng lại lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta chỉ dẫn theo một tỳ nữ.

Nếu bọn chúng g.i.ế.c vào, ngươi nhất định sẽ chết.”

 

Trong mắt Trịnh Văn Bá tràn đầy kinh hãi:

“Ngươi không sợ bọn chúng g.i.ế.c luôn cả ngươi?”

 

Tần Kim Chi nhún vai:

“Chết sớm hay c.h.ế.t muộn cũng là c.h.ế.t thôi, huống chi, ta còn có Trịnh gia đi cùng,

Ngươi hẳn là hiểu rõ, chỉ cần ngươi chết, đám thích khách kia sẽ lập tức lao đến Trịnh phủ, đến lúc ấy cả nhà các ngươi sẽ được đoàn tụ dưới suối vàng.”

 

Trịnh Văn Bá hoảng hốt thật sự.

Hắn biết lời nàng nói là sự thật!

Hắn sớm đoán bản thân sống không nổi, chỉ vì muốn bảo vệ người nhà nên mới c.ắ.n răng không nói.

 

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Cho dù ta có nói cho ngươi sổ sách ở đâu, ngươi cũng không thoát nổi ra ngoài đâu.”

 

Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c đã mỗi lúc một gần, hắn nghe rõ cả tiếng binh khí va chạm.

 

Tần Kim Chi cười nhạt:

“Ai mà biết được. Nói chuyện đạo lý với kẻ điên vốn là vô ích.

Cho nên, Trịnh đại nhân, ngươi có muốn nói cho ta biết sổ sách ở đâu không?”

 

Cánh cửa địa lao rung lên ầm ầm.

Trịnh Văn Bá cảm thấy có lẽ đây là bẫy rập của nàng.

Nhưng nàng điên cuồng đến mức khiến hắn không dám đ.á.n.h cược.

 

“Sổ sách… ở chỗ Trịnh Thạch!”

 

Tần Kim Chi nhướn mày:

“Trịnh Thạch là ai?”

 

Ngoài kia tiếng đ.á.n.h nhau càng dồn dập, Trịnh Văn Bá nghiến răng:

“Là một lão bộc trong phủ ta.

Một khi ta bị bắt, hắn sẽ mang sổ sách trốn đi.

Ta cũng không biết hắn sẽ trốn ở đâu.”

 

Tần Kim Chi gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cửa địa lao lập tức bật mở.

 

“Quận chúa! Toàn bộ thích khách đã bị khống chế.

Nhưng tất cả đều c.ắ.n độc tự tận.”

 

Trịnh Văn Bá nhìn Triệu Vô Cực tiến vào hành lễ với Tần Kim Chi, lập tức hiểu đây chính là cái bẫy của nàng.

 

“Quận chúa! Người đã hứa sẽ giữ cho cả nhà ta bình an!”

 

Tần Kim Chi quay đầu cười:

“Tất nhiên. Nhưng tạm thời ngươi vẫn phải sống.

Chủ tử của ngươi còn cần ngươi chỉ mặt nhận người.

Yên tâm, trước khi chết, ta sẽ cho ngươi gặp mặt người nhà một lần.”

 

Trịnh Văn Bá khó tin đến cực điểm.

Kẻ hậu bối mà hắn chưa từng đặt trong mắt, vậy mà lại có thủ đoạn và tâm cơ thâm hiểm đến thế?

 

Ngoài địa lao, Viên Chính Phong vẫn chưa hết hoảng hồn.

Đây là lần đầu tiên có đại quy mô tử sĩ xông vào Đại Lý Tự cướp ngục.

Nếu không nhờ Triệu Vô Cực kịp thời dẫn người trở về, e rằng Đại Lý Tự đã thất thủ.

 

Tần Kim Chi nói với ông ta:

“Viên đại nhân, từ hôm nay trở đi, phải tăng gấp đôi người canh giữ Trịnh Văn Bá, hắn tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”

 

Viên Chính Phong gật đầu:

“Đương nhiên!”

 

Tần Kim Chi đưa phong thư trong tay cho Viên Chính Phong, dẫn Vân Tước rời đi.

 

Triệu Vô Cực được phân phó tiễn nàng ra ngoài.

“Quận chúa, sao người lại thật sự giao khẩu cung của mật thám cho ông ta?

Nếu ông ta không chịu cho người gặp Trịnh Văn Bá, cùng lắm lại như lần trước, hạ chút dược.

Ông ta đột ngột phát bệnh, công vụ trong tay tự nhiên sẽ do ta tiếp quản.”

 

Tần Kim Chi phất tay:

“Đều chỉ là chuyện nhỏ.

Thời gian này phải bảo vệ Trịnh Văn Bá thật tốt, sẽ còn thích khách đến nữa.

Nếu cần viện trợ thì đến tìm ta ở Thiên Điểu ty.”

 

“Rõ!”

 

Tần Kim Chi lên ngựa, khóe mắt liếc thấy bên đường có một bóng người thoáng qua.

Khóe môi khẽ nhếch đầy giễu cợt:

Vị Minh vương này, giờ đây chắc phải hoảng loạn lắm rồi.

 

“Ngươi nói cái gì? Đám tử sĩ đều c.h.ế.t hết?

Không phải nói quá nửa bổ nha của Đại Lý Tự đã ra ngoài sao?

Người ta phái đi toàn là cao thủ kia mà?”

 

Mưu sĩ kia cũng không tin nổi:

“Không hiểu sao, vừa vào trong thì Triệu Vô Cực đã dẫn người quay về.”

 

Minh vương giận quá hóa cười:

“Dẫn người quay về? Còn lý do gì khác nữa?

Rõ ràng là bẫy của con nhóc ấy!”