Sứ đoàn Sở quốc nhanh chóng làm xong việc bàn giao.
Chỉ ở lại một ngày liền chuẩn bị khởi hành, lo sợ có biến.
Sau khi dâng thêm ba trăm vạn lượng bạc trắng, Hoàng Phủ Nam Lâm được thả ra khỏi Thiên Điểu ty.
Ở cửa Thiên Điểu ty, Thôi Oánh cười tươi vẫy tay với hắn:
“Cáo từ nhé, ba trăm vạn lượng.”
Ba trăm vạn lượng này chính là tiền chuộc thân của Hoàng Phủ Nam Lâm.
Vậy mà hắn vẫn còn cười được:
“Thôi Oánh? Ngươi phải sống lâu một chút đấy.”
Thôi Oánh chẳng thèm để ý, đi đến một cỗ xe ngựa, gõ gõ:
“Thống lĩnh của chúng ta sẽ không gặp ngươi, nhưng nàng bảo ta chuyển lời rằng các ngươi còn sẽ gặp lại, khi mà quân đội Tấn quốc tiến vào đô thành Sở quốc.”
Trong xe ngựa truyền ra một tiếng cười khẽ:
“Đi thôi.”
Thôi Oánh nhướng mày, quay người trở về Thiên Điểu ty:
“Ta, Thôi Oánh, sẽ sống trăm tuổi!”
Về đến Thiên Điểu ty, nàng đi thẳng đến thư phòng của Tần Kim Chi.
Lúc này, Tần Kim Chi đang đọc khẩu cung của đám tù binh Sở quốc.
Thôi Oánh hỏi:
“Vậy là ba năm trước ngươi không ở Bạch Tước am?
Mà đi ra chiến trường?”
Tần Kim Chi không ngẩng đầu:
“Đúng vậy, ta ở Bạch Tước am một tháng rồi ra thẳng chiến trường.”
Thôi Oánh lo lắng:
“Ngươi không muốn sống nữa sao?
Đó là chiến trường, sơ sẩy một chút là c.h.ế.t không toàn thây.”
Tần Kim Chi đáp như lẽ đương nhiên:
“Ta là người Tần gia, c.h.ế.t trên chiến trường cũng xem như là c.h.ế.t có ý nghĩa.”
Nàng ngẩng đầu, hơi bật cười nhìn đối phương:
“Ta còn tưởng ngươi đến để hỏi tội ta.”
Thôi Oánh kiêu ngạo hất tóc:
“Lúc trước ta với ngươi đều có tính toán, xem như hòa nhau.”
Tần Kim Chi gật đầu:
“Hy vọng vị phụ thân quyền cao chức trọng của ngươi cũng nghĩ vậy.”
Thôi Oánh chép miệng:
“Người sẽ không để tâm, nhưng những kẻ khác thì khó nói.”
Chuyện Tần Kim Chi không khổ tu ở Bạch Tước am ba năm nay đã lan khắp triều đình.
Giờ sứ đoàn Sở quốc đã rời đi, chắc là tấu chương đàn hặc nàng đã chất thành núi rồi.
Tần Kim Chi vuốt cằm.
Trên kia chẳng phải vẫn còn một cái bia đỡ đạn sao?
Trong ngự thư phòng, hoàng đế nhìn đống tấu chương chất như núi, than dài:
“Hồng Đức Toàn, ngươi nói xem con nhóc này có phải kiếp trước là sao tinh gây họa đầu thai không, bé xíu vậy mà gây được từng ấy chuyện?”
Hồng Đức Toàn lau mồ hôi.
Bệ hạ, người đừng hỏi lão nô mà!
Đêm đó, hoàng đế đầu đau như búa bổ, cáo bệnh nghỉ ba ngày.
Tần Kim Chi nghe tin liền bật cười:
Lão đầu này trốn không thoát nữa thì liền làm trò giả bệnh.
“Vân Tước, chuẩn bị ngựa, đi Đại Lý tự.”
Tần Kim Chi dẫn Vân Tước đến Đại Lý tự.
Viên Chính Phong thấy nàng đến thì vô cùng bất ngờ.
Dù sứ đoàn Sở quốc đã đi, nhưng mật thám vẫn còn, mấy ngày nay ông vốn định đi gặp nàng bàn bạc, không ngờ nàng lại tự đến.
Tần Kim Chi tự nhiên ngồi ngay chính vị, nâng chén trà lên uống.
Viên Chính Phong ngẩn ra một lúc, mới mở lời:
“Quận chúa đến đây, không biết có gì chỉ giáo?”
“Ta muốn gặp Trịnh Văn Bá.”
Sắc mặt Viên Chính Phong lập tức nghiêm lại:
“Trịnh Văn Bá là tội phạm trọng yếu, thân dính đại án tham ô, hiện bị giam giữ bí mật, bất kỳ ai cũng không thể gặp.”
Tần Kim Chi gõ gõ tập khẩu cung trên bàn.
Viên Chính Phong khó hiểu, nhưng vẫn cầm lên xem.
“Đây… đây là khẩu cung của mật thám Sở quốc?”
Ông ta khó tin.
Tần Kim Chi đặt chén trà xuống:
“Cái này cho ngươi, ta muốn gặp Trịnh Văn Bá.”
Viên Chính Phong sững lại.
Nàng muốn gặp Trịnh Văn Bá để làm gì?
Nhưng rất nhanh, ánh mắt ông ta khẽ đảo, chậm rãi ngồi xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Quận chúa, người biết rồi đó, vụ án của Trịnh Văn Bá đâu có nhẹ hơn mấy mật thám này…”
Ông ta vẫn còn nhớ cơn tức giận lần trước khi đến Thiên Điểu ty, không ngờ cũng có ngày Tần Kim Chi phải cầu đến ông ta.
Tần Kim Chi gật đầu, cầm khẩu cung đứng dậy đi ra.
Viên Chính Phong giật mình, vội kêu:
“Quận chúa định đi? Không gặp Trịnh Văn Bá nữa sao?”
Tần Kim Chi nhếch môi cười:
“Ta ghét nhất loại người cho mặt mũi mà không hiểu chuyện.
Đại nhân không cần tiễn.”
Trên đời này chưa có ai dám giở thói ta đây trước mặt nàng.
“Quận chúa!”
Viên Chính Phong vội vàng đuổi theo:
“Vừa rồi ta chỉ muốn nói rõ tầm quan trọng của việc giam giữ Trịnh Văn Bá thôi, người khác chắc chắn không thể gặp, nhưng quận chúa thì khác.
Ta đưa người đi.”
Ông ta đúng là hồ đồ rồi!
Đối diện là kẻ chẳng biết sợ trời sợ đất, ông ta bày trò gì chứ.
Nàng chỉ muốn gặp Trịnh Văn Bá thôi, nhưng công lao mấy khẩu cung kia lại là trao trắng cho ông ta.
Tần Kim Chi bật cười khẽ:
“Không ngờ đại nhân còn học qua thuật đổi mặt?”
Viên Chính Phong sững lại, nuốt xuống một hơi, không dám cãi.
Ông ta cười gượng:
“Quận chúa, xin mời.”
Tần Kim Chi theo ông ta đến tận nhà lao sâu nhất Đại Lý tự.
Bên ngoài dày đặc nha dịch tuần tra.
“Vân Tước, không cho bất kỳ ai đến gần.”
Vân Tước gật đầu, ngăn luôn Viên Chính Phong định đi cùng.
Viên Chính Phong đành nói:
“Vậy quận chúa cứ vào, Viên mỗ đợi bên ngoài.”
Tần Kim Chi bước vào.
Trong ngục chỉ có một người duy nhất là Trịnh Văn Bá.
Nàng đi đến trước song sắt:
“Trịnh đại nhân.”
Trịnh Văn Bá nghe tiếng quay lại, thấy nàng thì ngẩn ra mấy giây:
“Kim Chi quận chúa?”
Nàng nhìn hắn, trên người chẳng hề có dấu vết chịu hình, ngục thất cũng sạch sẽ tinh tươm.
Rõ ràng đã có người lo lót.
Tần Kim Chi ngồi xuống ghế đối diện, chống cằm:
“Nghe nói tiểu nhi tử của ngươi rất đáng yêu.
Ngươi nói xem, nếu đem nó làm thành trư nhân*, đặt trong con rối gỗ, thì có phải nó sẽ mãi mãi đáng yêu như vậy không?”
Trịnh Văn Bá nghe xong, lao đến song sắt, gầm lên:
“Ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhớ rõ mình với Tần Kim Chi không hề có thù riêng.
Nàng thấy hắn cuống quýt thì lại nói tiếp:
“Người ta vẫn khen Hà Bắc Chân Mật xinh đẹp, thê tử họ Chân kia của ngươi quả nhiên dung mạo tuyệt mỹ.
Ta nghe nói, ở một nơi kia có người rất giỏi làm trống mỹ nhân, lột da mỹ nhân từng tấc một, làm thành trống gõ, thanh âm vang lên động lòng người.
Không biết phu nhân ngươi làm thành trống thì có động lòng không nhỉ?”
Trịnh Văn Bá cảm thấy những lời đồn ở Kinh thành về Tần Kim Chi đã quá nhẹ nhàng rồi.
Nàng rõ ràng là một kẻ điên! Một con ác ma!
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Ta với ngươi không hề có thù oán.”
Tần Kim Chi lắc ngón tay:
“Trịnh đại nhân, sai rồi.
Ngươi lấy cắp bạc của ta, chẳng lẽ không tính là đắc tội?”
Trịnh Văn Bá sững ra, giận dữ hét:
“Ta lúc nào lấy cắp bạc của ngươi, đừng có ăn nói bừa bãi!”
Tần Kim Chi đứng dậy, bước đến sát song sắt:
“Trịnh đại nhân, trí nhớ của ngươi thật không tốt.
Số bạc ngươi tham ô, nếu được nộp vào quốc khố, đã được đưa ra biên cương làm quân lương rồi.
Những năm qua quốc khố trống rỗng, phần lớn quân lương đều do Trấn Bắc vương phủ ta gánh.
Ngươi nói xem, có phải ngươi lấy cắp bạc của ta không?”
Trịnh Văn Bá không ngờ nàng lại hỏi chuyện này:
“Ta không hiểu ngươi nói gì! Ta nói cho ngươi biết, đừng động đến người nhà ta!
Ta bị oan, chuyện bạc ta hoàn toàn không biết!”
Tần Kim Chi khẽ cười:
“Ngươi là đang đợi nhị hoàng tử đến cứu ngươi sao?”