Ngự thư phòng.
Thẩm quý tần quỳ dưới đất, vừa nức nở vừa rơi lệ.
Dù bà đã gần bốn mươi, nhưng dáng vẻ yếu đuối khiến người ta thương tiếc ấy vẫn chẳng giảm đi chút nào.
Hoàng đế mặt mày nghiêm nghị hỏi:
“Ngươi muốn gặp trẫm, gặp rồi lại không nói gì, thế là có ý gì?”
Hôm nay Thẩm quý tần mặc một thân tố y. (áo vải mộc mạc)
Bà hoàn toàn không giống dáng vẻ kiều mỵ thường ngày.
Ngược lại toát ra một phong thái khác.
Bà nhẹ nhàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Thần thiếp thật hổ thẹn, gia tộc mẹ đẻ lại gây ra chuyện tày đình như vậy.
Tất cả đều do thiếp không thể quản thúc họ, khiến bệ hạ phải phiền lòng.
Nhưng xin bệ hạ ngàn vạn lần đừng vì bọn họ mà làm tổn hại long thể.
Những ngày qua thần thiếp ngày đêm lo lắng cho bệ hạ, chỉ sợ bệ hạ không muốn gặp thần thiếp.”
Hoàng đế hỏi:
“Thế sao hôm nay lại đến gặp trẫm?”
Thẩm quý tần lập tức òa khóc như chẳng thể giấu được uất ức, giống hệt một tiểu nữ nhi đáng thương:
“Thần thiếp thật sự quá nhớ bệ hạ, đã mấy ngày rồi bệ hạ không đoái hoài đến thần thiếp.”
Hoàng đế thở dài, như bất lực:
“Ngươi đó, trẫm phải làm sao với ngươi đây?”
Vừa thấy hoàng đế hạ hỏa, Thẩm quý tần liền đứng dậy, tủi thân đến cạnh ông, lệ rơi như mưa:
“Thần thiếp cứ ngỡ bệ hạ không còn muốn gặp thiếp nữa.”
Hoàng đế đưa tay ôm bà vào lòng:
“Trẫm là giận phụ thân ngươi, dung túng Thẩm Hoàn đến mức xem trời bằng vung.
Trong tay còn vấy bao nhiêu sinh mạng.
Nếu trẫm không xử trí hắn, biết ăn nói thế nào với thiên hạ?”
Lần này Thẩm quý tần dường như rút ra được bài học:
“Thần thiếp biết lỗi.
Thần thiếp cũng chẳng ngờ phụ thân lại nuông chiều Thẩm Hoàn đến mức vô pháp vô thiên.
Dẫu thiếp là cô cô của hắn, cũng không thể dung túng hắn làm hại dân lành.
Phụ thân lại còn bao che hắn.
Bệ hạ trách phạt là lẽ đương nhiên.
Thần thiếp cũng đã nặng lời quở trách hắn, chỉ xin bệ hạ sớm nguôi giận, giữ gìn long thể.”
Hoàng đế nhìn bà:
“Ngươi không trách trẫm phạt nặng đến mức tước cả vị phân quý phi của ngươi sao?”
Thẩm quý tần lập tức đáp:
“Đây vốn là lỗi do thần thiếp quản thúc không nghiêm, thần thiếp sao có thể trách bệ hạ được?
Chỉ cần được ở cạnh bệ hạ, đừng nói giáng xuống quý tần...
Dù có bị giáng thành một tiểu tài nhân, thần thiếp cũng cam tâm tình nguyện.”
Sắc mặt hoàng đế dịu đi rất nhiều:
“Trẫm đã nói rồi, trong cả hoàng cung này, chỉ có ngươi là tình nghĩa với trẫm sâu nặng nhất!”
Thẩm Minh Đường rời khỏi vòng tay hoàng đế, như đã hạ quyết tâm mà nói:
“Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy, Thẩm gia lâm vào bước đường hôm nay đều là tự chuốc lấy.
Những năm qua, bởi vì bệ hạ sủng ái thần thiếp, nên Thẩm gia được bao phen nâng đỡ, che chở.
Vậy mà Thẩm gia chẳng biết cảm ân, lại dám làm ra chuyện chọc giận thiên uy như thế.
Thần thiếp cho rằng bệ hạ nên lấy chuyện này làm răn, để Thẩm gia khắc cốt ghi tâm thiên ân.”
Hoàng đế ngạc nhiên:
“Ồ? Ái phi nói vậy là có ý gì?”
Trong mắt Thẩm Minh Đường thoáng lóe ánh sáng:
“Bao năm qua, không ít tộc nhân nhà họ Thẩm được bệ hạ ưu ái.
Họ đều giữ chức trọng yếu trong Kinh thành, đây mới là vốn liếng cho Thẩm Hoàn tác oai tác quái.
Chi bằng bệ hạ bãi miễn chức vị của một số tộc nhân, đưa họ trở về Giang Nam.
Như thế vừa là răn dạy, vừa có thể cho thiên hạ một lời công đạo.
Thần thiếp không muốn vì Thẩm thị nhất tộc mà làm hoen ố danh hiệu minh quân của bệ hạ.”
Hoàng đế vô cùng cảm động:
“Ái phi chịu vì trẫm phân ưu tới mức này, trẫm thực cảm động vô cùng!”
“Chỉ cần có thể vì bệ hạ san sẻ nỗi lo, thần thiếp có làm gì cũng bằng lòng.”
Trong hậu cung, thế lực gia tộc chính là chỗ dựa quan trọng của phi tần.
Nếu là trước kia, Thẩm Minh Đường tuyệt đối sẽ không động đến quyền lực của gia tộc.
Nhưng giờ đây, Thẩm gia Giang Nam thấy bà thất thế, liền xem mẫu tử bà như chướng ngại trên con đường tiến thân.
Những năm qua, nếu không có bà, Thẩm gia sao có thể hưng thịnh đến vậy?
Đã như thế, bà phải để họ hiểu rõ, Thẩm gia tồn tại được là nhờ vào ai.
Lời Tần Kim Chi khiến bà lập tức cảnh giác, Thẩm thị nhất tộc xem bà là kẻ bỏ đi.
Nếu thật sự bị bỏ rơi, thì mẫu tử bà chẳng còn đường sống.
Đêm ấy, hoàng đế lưu lại Vị Ương cung.
Tin Thẩm Minh Đường được sủng ái trở lại nhanh chóng truyền khắp triều đình.
Ngay hôm sau, nhiều quan viên họ Thẩm trong triều bị điều về Giang Nam, phối hợp cùng Phó Cẩn Niên điều tra nạn lũ.
Việc này vốn do chính Thẩm quý tần đề nghị, khiến Thẩm thị tộc nhân lãnh một đòn nặng nề mà chẳng thể phản kháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm quý tần rốt cuộc có ý gì đây?
Các thế gia đều lấy địa bàn chính làm căn cơ, chỉ có đích hệ mới được đưa vào kinh bước chân vào triều đình.
Một đề nghị này của Thẩm quý tần đã khiến công sức nhiều năm của Thẩm gia tan thành mây khói.
Lúc Tần Kim Chi ra khỏi cung, thánh chỉ của hoàng đế đã truyền xuống rồi.
Thẩm Minh Đường quả là kẻ tàn nhẫn, trực tiếp đẩy bao nhiêu người Thẩm gia về Giang Nam.
Ở cổng cung, Vân Tước đã đợi từ lâu.
Ngay khi Tần Kim Chi chuẩn bị lên xe, sau lưng vang lên tiếng gọi vội vã:
“Quận chúa! Quận chúa!”
Tần Kim Chi quay lại, chỉ thấy Lý Tiến mặc thường phục, tay xách một cái bọc chạy đến.
Hắn cười hì hì:
“Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi!”
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Ngươi đang nghỉ phiên à?”
Lý Tiến nịnh nọt:
“Không phải quận chúa bảo tiểu nhân phải cân nhắc kỹ lưỡng sao?
Tiểu nhân đã nghĩ xong rồi.”
Tần Kim Chi bật cười:
“Thế còn chức vụ Cấm quân của ngươi?”
Lý Tiến quăng bọc hành lý lên vai, đáp chắc nịch:
“Quận chúa yên tâm, sáng nay tiểu nhân đã từ quan rồi, giờ chỉ đợi theo quận chúa mà thôi!”
Hắn vốn không thân phận, không hậu thuẫn, được trông coi cổng cung đã là đến cực hạn.
Nhưng tiểu quận chúa thì nổi danh hào phóng, đi theo nàng, chắc chắn kiếm được nhiều bạc hơn làm Cấm quân.
Huống hồ, quận chúa thân phận cao quý, nếu may mắn còn có thể mở ra tiền đồ cho hắn.
Tần Kim Chi cười nói với Vân Tước:
“Hiểu vì sao ta thích hắn chưa?
Nắm thời cơ cực giỏi, rất hợp để dùng.”
Nói rồi nàng bước lên xe:
“Biết đánh xe không?”
Lý Tiến lập tức ngồi lên ghế phu xe, quay sang Vân Tước:
“Vị tỷ tỷ này, xin mời vào ngồi cùng quận chúa, để tiểu nhân đánh xe, bảo đảm êm ắng.”
Vân Tước nhướng mày, theo Tần Kim Chi vào xe.
Trong xe truyền ra giọng Tần Kim Chi:
“Đến hẻm Thanh Thủy.”
Lý Tiến lập tức xoay xe, chẳng hỏi thêm gì.
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn nói:
“Quận chúa, đã đến hẻm Thanh Thủy.”
Tần Kim Chi xuống xe, nói với Lý Tiến:
“Trong hẻm này có một nhà họ Ngụy.
Trong vòng nửa tháng, bất kể bằng cách nào, ngươi phải đưa lão gia nhà đó về Trấn Bắc vương phủ.
Từ nay về sau, ta sẽ trả ngươi bổng lộc năm mươi lượng mỗi tháng!”
Bao nhiêu cơ?
Lý Tiến choáng váng.
Ở Cấm quân hắn chỉ lĩnh mỗi tháng hai lượng bạc.
Còn bây giờ, quận chúa vừa nói là… năm mươi lượng!!!
Phát tài rồi!
Tần Kim Chi mỉm cười:
“Đừng vội mừng, bên cạnh ta không nuôi kẻ vô dụng.
Nếu không đưa được người về…”
Lời chưa dứt, nhưng Lý Tiến hiểu ngay.
Nếu không hoàn thành, hắn chẳng có tư cách đi theo quận chúa.
Mà đã theo đại nhân vật, nếu vô dụng thì cũng chẳng có đường tiến thân.
Hắn nhất định phải làm được!
Tần Kim Chi ném cho hắn một lệnh bài:
“Đây là lệnh bài thông hành của Trấn Bắc vương phủ.
Lão gia kia thấy lệnh bài sẽ biết ngươi là người của ta.
Ta đợi tin tốt từ ngươi.”
Nói rồi, nàng quay lại xe.
Lý Tiến gật đầu lia lịa:
“Quận chúa yên tâm, tiểu nhân nhất định không phụ mong đợi!”
Tần Kim Chi lại vén rèm nói thêm:
“Lão gia kia còn có một tên nhi tử.
Nếu ngươi đưa được cả hai về, ta sẽ thưởng thêm mười lượng.”
Mắt Lý Tiến sáng rực!
Dù có phải vác, hắn cũng vác cả phụ tử kia về Trấn Bắc vương phủ!